Ngày hôm sau, lúc trời đã về chiều, Tần Diễm đúng hẹn đến bệnh viện đón Hứa Trì Thu dự tiệc.
Bữa tiệc lần này không mấy trang trọng, chỉ gọi là một buổi tụ họp vui chơi của đám con nhà giàu thôi, nên Hứa Trì Thu không cần phải mặc lễ phục.
Y khoác một cái áo khoác màu đen, phần vai áo được cắt may rất khéo léo, khiến vai y trông rộng ra một chút. Kiểu dáng áo khoác cũng là thứ Quý Miên đã chọn lựa cẩn thận, có thể che đậy được thân hình gầy guộc của Hứa Trì Thu bảy tám phần, còn có thể thể hiện được khung xương đẹp đẽ thẳng tắp của y.
Về phương diện ăn mặc, mức độ khó tính của Hứa Trì Thu là điều mà người thường khó lòng chịu đựng nổi. Nhưng bộ trang phục do Quý Miên chọn này, cho dù là dưới con mắt sắc bén của Hứa Trì Thu cũng không tìm ra sai sót nào.
Quý Miên đứng trước gương trong toilet, nhìn gương mặt xa lạ trong gương, cảm xúc trong mắt nhạt cực kỳ.
Ngoại hình của nguyên chủ rất ưa nhìn, da trắng chân dài, đường nét khuôn mặt sắc nét, lông mày vừa đen vừa dài, đuôi mắt hơi giương lên, nhưng thần thái trên khuôn mặt lại không hề có vẻ dữ dằn. Thân thể bị bệnh tật gặm nhấm toát lên vẻ đẹp bệnh trạng ủ rũ.
Nhưng hệ thống lại nhìn ra, cảm xúc thuộc về Quý Miên trong thân xác này hiện giờ cực kỳ ít.
Cậu đang học cách hành xử của Hứa Trì Thu, dùng cách thức của mình để bắt chước đối phương, chứ không còn vụng về bộc lộ cảm xúc chân thật của mình như ở thế giới trước nữa.
Còn về nguyên nhân, hệ thống cũng hiểu rõ.
Quý Miên quá mệt mỏi.
Cậu không còn đủ sức để mở lòng đối đãi với thế giới này bằng cảm xúc thật của bản thân nữa.
Mà thân thể của Hứa Trì Thu lại cho cậu một lớp vỏ bọc cực kỳ hoàn hảo để che giấu bản thân, để Quý Miên có thể thoải mái ẩn náu bên trong như một con ốc sên.
Nhưng trong lòng hệ thống biết rõ, dù cho Quý Miên có bắt chước giống đến đâu thì cậu cũng không phải Hứa Trì Thu, bởi vì sắc thái của linh hồn không thể che giấu được, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị lộ.
Tần Diễm tới phòng bệnh từ trước, mới đợi bên giường bệnh của Hứa Trì Thu một lúc đã thấy một bóng hình cao gầy bước ra từ toilet. Người kia mặc một chiếc áo khoác đen được cắt may khéo léo, vừa thấy Tần Diễm, trên khuôn mặt lạnh nhạt của Hứa Trì Thu chầm chậm hiện lên ý cười.
Y chống một tay lên khung cửa toilet, thân hình lười biếng tựa vào, nhẹ nhàng nhướng mày với Tần Diễm, cái cổ mảnh khảnh kiêu căng hơi ngửa lên, cười hỏi: "Sao nào?"
Hình ảnh Hứa Trì Thu thế này quả thực quá khác biệt với chàng trai xanh xao gầy yếu trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình mà Tần Diễm đã thấy hai ngày trước.
Tần Diễm nhìn mà ngây người, trong phút chốc cảm thấy Hứa Trì Thu vốn dĩ nên là thế này.
"Đẹp lắm." Sau khi hoàn hồn, hắn nói vậy.
Tần Diễm tự lái xe đến.
Quý Miên ngồi bên ghế phụ, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tri Hạ đâu? Không phải nói sẽ gọi em ấy à?" Cậu hỏi.
"Em ấy nói đã hẹn bạn đi hát, không tiện hủy hẹn nên bảo tớ hơn 9 giờ hãy đến đón." Tần Diễm không biết nghĩ đến điều gì mà lắc đầu thở dài.
Nhưng Quý Miên lại chú ý tới, tuy hắn đang thở dài nhưng biểu cảm lại là đang cười.
Ai cũng có thể nhìn ra quan hệ của Tần Diễm và Hứa Tri Hạ rất thân thiết, nếu không một đứa trẻ luôn hiểu ý như Hứa Tri Hạ cũng sẽ không tùy hứng bảo Tần Diễm đến đón muộn như thế.
Bàn tay đặt trên đầu gối hơi siết lại, Quý Miên cố gắng đồng cảm với Hứa Trì Thu, nghĩ xem nếu mình là nguyên chủ thì sẽ có tâm trạng như thế nào, sẽ phản ứng ra sao.
Hứa Trì Thu cực lực nhẫn nại mới khiến giọng nói của mình nghe không quá gượng gạo: "Tri Hạ đâu còn nhỏ nữa, sao còn ham chơi vậy chứ?"
"Em ấy mới mười chín tuổi, ham chơi là chuyện bình thường mà." Giọng điệu của Tần Diễm nghe có vẻ rất bao dung, mang theo chút cưng chiều mà bản thân cũng không nhận ra.
Hứa Tri Hạ đã nhảy lớp hai lần khi còn học trung học, nên mặc dù bây giờ đã là sinh viên năm ba nhưng vẫn nhỏ hơn hai tuổi so với các bạn cùng khóa.
"..." Về chủ đề này, Hứa Trì Thu không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, ngoài việc khiến bản thân bực bội thì chẳng có chút lợi ích nào.
Tần Diễm đỗ xe xong, dẫn Hứa Trì Thu lên du thuyền. Lúc nghe tên Tần Diễm, sắc mặt của nhân viên phục vụ ở đây nghiêm túc hẳn, lập tức đưa hai tấm thẻ phòng cho hai người.
Chủ nhân của bữa tiệc này, Lâm Húc đang đứng ở lối vào sảnh tiệc, anh ta đang ôm một người phụ nữ cao mặc váy đỏ, là vợ mới cưới của anh ta.
Vừa thấy Tần Diễm, anh ta lập tức nở nụ cười, buông người phụ nữ trong lòng ra, tươi cười bước tới ngênh đón.
"Tân hôn hạnh phúc." Tần Diễm nói.
"Cảm ơn anh Tần đã đến tham dự." Nói đoạn, Lâm Húc liếc mắt nhìn Quý Miên bên cạnh Tần Diễm, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên: "Vị này là?"
"Hứa Trì Thu, anh trai của Tri Hạ."
Lâm Húc giật mình.
Hóa ra là đứa con trai cả của nhà họ Hứa.
Thực ra cái tên Hứa Trì Thu không nổi tiếng lắm trong giới của bọn họ, y thường xuyên ở trong bệnh viện, rất hiếm khi ra ngoài giao lưu với đám con cháu giới thượng lưu bọn họ. Nhưng làm bạn của Tần Diễm, lại từng gặp Hứa Tri Hạ mấy lần nên Lâm Húc đã từng nghe hai người nhắc qua Hứa Trì Thu rồi.
"Chào anh, tôi là Lâm Húc." Anh ta đưa tay về phía Quý Miên.
Sau đó một bàn tay xanh xao gầy guộc đặt vào lòng bàn tay của anh ta, nhẹ nhàng nắm lấy, không chặt quá mà cũng không lỏng quá. Lâm Húc thoáng sửng sốt, nắm lại rồi buông ra.
Tay Hứa Trì Thu quá lạnh, lại không có tí thịt nào, hệt như đang bắt tay với một cái xác lạnh băng vậy.
Lâm Húc không khỏi rùng mình, bàn tay buông bên hông bất giác xoa xoa.
Vẻ kinh diễm trước đó trong mắt anh ta bỗng chốc tan biến, lại nhìn kỹ dáng dấp của Hứa Trì Thu mới nhận ra bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp kia ẩn chứa rất nhiều khuyết điểm. Chẳng hạn như bờ vai gầy guộc, xương quai xanh quá gồ, sắc mặt tái nhợt bệnh tật...
Còn cả cách ăn mặc của Hứa Trì Thu lúc này nữa, rõ ràng đang là mùa hè, lại còn ở trên biển, thế mà y còn mặc cả áo khoác dày đến...
Lâm Húc bỗng nhớ đến bàn tay của Hứa Tri Hạ, những ngón tay thon dài, vì được nuông chiều từ bé nên lòng bàn tay lẫn ngón tay đều không có chút chai sạn nào, mềm mại mịn màng như một mảnh lụa.
Dù Lâm Húc không thích đàn ông cũng phải khen rằng đó quả thực là một mỹ nhân cực kỳ hiếm có, từ đầu đến chân không tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Quý Miên nhìn thấy biểu cảm nhỏ xíu của Lâm Húc như hiểu thấu mọi thứ, cậu cụp mắt, rút tay về, ngón tay lặng lẽ móc lấy tay áo, dùng vải che đi mu bàn tay của mình.
"Muốn vào trong không?" Tần Diễm không để ý những điều đó, quay đầu hỏi Hứa Trì Thu: "Hay muốn ra ngoài hóng gió biển?"
Đêm hè, lại đang ở bờ biển nên gió thổi đến cũng rất ấm. Hắn không lo Quý Miên sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Vẫn nên vào trong thôi." Quý Miên nói: "Giờ này chắc mặt biển cũng tối thui rồi."
Tần Diễm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn nắm tay dẫn cậu đến đại sảnh trên du thuyền.
Trong sảnh đèn sáng choang, các nhân viên phục vụ bước đi vững vàng, tay bưng đủ loại rượu và đồ ăn nhẹ xuyên qua giữa đám đông. Ở trung tâm sảnh tiệc còn có mấy nam nữ mặc lễ phục đang khiêu vũ theo điệu nhạc, những người còn lại phần lớn tụ tập thành từng nhóm ba năm người, cười nói trò chuyện với nhau.
Tần Diễm lo người bên cạnh sẽ vô tình bị ngã nên vẫn luôn nắm lấy cánh tay Hứa Trì Thu.
Hắn biết Hứa Trì Thu không thích ồn ào, cũng không nên đứng lâu bèn dẫn Quý Miên đi một mạch đến khu nghỉ ngơi ở góc đại sảnh.
Trong khu nghỉ ngơi không có đèn, tất cả nguồn sáng đều đến từ trung tâm đại sảnh cho nên ở đây hơi tối.
Tần Diễm đi trước, Quý Miên đi chậm hơn hắn nửa bước.
Lúc một bóng người cao lớn đi lướt qua hai người thì vô tình va phải vai Tần Diễm. Cơ thể Tần Diễm bỗng chốc lảo đảo, kéo theo Quý Miên đang được hắn nắm tay cũng lảo đảo theo.
Sau khi đứng vững lại, Tần Diễm nhíu mày ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông đã va vào mình, sau khi thấy rõ mặt mũi đối phương thì thoáng sửng sốt, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Lục Kha?"
Nghe thấy cái tên này, Quý Miên cũng nhìn về phía người đó.
Trang phục của đối phương có lẽ là đơn giản và thoải mái nhất trên con tàu này, thân trên mặc một cái áo thun không tay rộng thùng thình, bên dưới là quần đùi màu đen, trông không giống đến tham dự yến tiệc mà là đến nghỉ dưỡng ở bãi biển hơn.
Trong số những người đến tham dự bữa tiệc lần này có không ít minh tinh nghệ sĩ, khắp trong sảnh đâu đâu cũng thấy nam nữ có dung mạo xuất chúng.
Nhưng vẻ ngoài của người này so với những nghệ sĩ nổi bật nhất trong đại sảnh chẳng hề kém cạnh chút nào. Khuôn mặt góc cạnh sắc bén, lông mi dày và ngắn, không cong lên như đa số mọi người mà lại hơi cụp xuống che khuất nửa đôi mắt. Có lẽ do nửa ánh sáng trong mắt bị đều bị lông mi che mất nên thần thái trông có vẻ hững hờ.
Lục Kha giơ tay lên, phủi phủi chỗ vai vừa nãy va phải Tần Diễm như thể vô tình dính phải thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.
Sau đó mới hững hờ nhướng mày, khóe miệng hắn nhếch lên nở nụ cười giả tạo: "Ồ, đây chẳng phải là giám đốc Tần sao?"
Vừa cất tiếng đã phá tan ấn tượng ban đầu về sự điềm tĩnh mà Quý Miên gán cho hắn.
Người này không hề điềm tĩnh, trái lại trong giọng nói còn lộ ra ý khinh mạn khiến người ta cảm thấy khó chịu, lúc nhướng mày còn mang theo vẻ đùa giỡn không đàng hoàng, hoàn toàn tương phản với phong thái chín chắn đoan chính của Tần Diễm.
Quý Miên tìm kiếm thông tin liên quan đến người này trong trí nhớ của Hứa Trì Thu.
Lục Kha...
Trong trí nhớ của Hứa Trì Thu có xuất hiện cái tên này, đôi khi sẽ nghe thấy Tần Diễm nhắc tới. Qua miêu tả của Tần Diễm thì người này là một kẻ khá khó ưa, tác phong làm việc phóng túng, tùy hứng, xuất thân danh môn nhưng không hề kế thừa được chút phép tắc nào của gia đình.
Tần Diễm lại là người ngay thẳng, tất nhiên không ưa Lục Kha suốt ngày chỉ ăn chơi đàng điếm.
Hơn nữa, mấy năm trước nhà họ Lục cũng bắt đầu tiến quân vào thị trường giải trí truyền thông, Lục Kha đúng lúc trở thành đối thủ cạnh tranh với Tần Diễm. Người này tuy làm việc không nghiêm chỉnh song lại rất có đầu óc kinh doanh, mấy lần Tần Diễm đối đầu với hắn ấy vậy mà chẳng giành được lợi thế nào.
Lúc cậu đang suy nghĩ thì cảm thấy có một ánh nhìn khó mà lờ đi được đang hướng về phía mình.
Quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt hững hờ của Lục Kha.
Hắn chỉ tùy ý liếc Quý Miên một cái: "Nam à?"
Lại còn là một tên gầy đét như bộ xương.
Lục Kha cười đầy ẩn ý: "Gu của giám đốc Tần đặc biệt ha."
"..." Tần Diễm không vui nhíu mày lại, buông cánh tay của Quý Miên ra: "Đừng nhìn ai cũng nghĩ theo hướng bậy bạ. Trì Thu là người nhà họ Hứa, không phải là ai đó của tôi."
Tuy tài lực lẫn thế lực của nhà họ Hứa không sánh được với nhà họ Tần hay nhà họ Lục, nhưng cũng vẫn là một thế gia danh tiếng tại thành phố A. Đã ở trong giới thượng lưu một thời gian dài thì không ai là không biết đến nhà họ Hứa.
Hiển nhiên là Lục Kha cũng từng nghe tới, khi lần nữa thoáng chạm mắt với Quý Miên, ánh mắt hắn dừng lại trên người cậu thêm hai giây.
"Ồ, thì ra anh là cái tên ốm yếu kia của nhà họ Hứa hả?"
Quý Miên: "..."
"Tôi còn tưởng chết lâu rồi chứ." Hắn vừa cười vừa nhả thêm một câu.
Lời nói làm người ta nghi ngờ rốt cuộc hắn ta sống thế nào đến giờ mà chưa bị ai bóp chết?
Đúng như Tần Diễm nói, tên này đúng là một kẻ khó ưa.
"Khụ khụ..." Dường như bị câu nói này kích động, Quý Miên đột nhiên ho xù xụ. Nhưng ngay cả khi ho, cậu cũng uể oải vô lực, tựa như giây tiếp theo sẽ thở không nổi.
Thực ra Hứa Trì Thu không hề tức giận, ngoài Hứa Tri Hạ ra, trên đời này e là không còn ai hay chuyện gì có thể khiến y nổi giận nữa.
Nhưng đây là cơ hội tốt để được Tần Diễm thương xót, Hứa Trì Thu không muốn bỏ qua.
Y ho đến mức gập cả eo xuống, tay phải níu lấy vải áo sơ mi của Tần Diễm để duy trì tư thế đứng, chứ không phải ngồi xổm xuống một cách khốn khổ.
Quả nhiên Tần Diễm dồn hết sự chú ý của mình lên người y, sau hai giây luống cuống tay chân thì bối rối để tay lên lưng Hứa Trì Thu vỗ vỗ mẫy cái.
Hắn cố gắng vỗ nhẹ hết mức có thể, nhưng thân thể Hứa Trì Thu tựa như tờ giấy mỏng manh yếu ớt, một chút lực từ bên ngoài cũng có thể xé rách nó.
Hứa Trì Thu thuận thế dựa trán vào ngực Tần Diễm, nhìn từ xa chẳng khác nào y đang được Tần Diễm ôm vào lòng.
Vì kích động nên mặt với cổ cậu đều nổi lên một lớp ửng đỏ không tự nhiên, cả người cũng run rẩy, ngay cả chiếc áo khoác trên người cũng không che nổi xương hồ điệp nhô ra sau lưng, tựa như đôi cánh bướm đang đậu trên bông hoa hơi rung rinh.
"Chỉ đùa tí thôi mà." Lục Kha nhìn cảnh tượng này, chẳng mảy may xúc động: "Hứa thiếu gia, đâu cần kích động quá vậy chứ."
Khả năng đồng cảm với Lục Kha chỉ là một cái tên, dường như hắn sinh ra đã thiếu mất bản năng thương hương tiếc ngọc, sống hơn hai mươi năm trên đời cũng chưa bao giờ học được cách tự soi xét bản thân.
"Lục Kha!" Tần Diễm vừa nhẹ vỗ lưng Hứa Trì Thu giúp điều hòa hơi thở, giọng nói lạnh đến cực điểm: "Anh đừng quá đáng quá!"
Lục Kha chẳng có ý xin lỗi, dửng dưng nhún vai rồi lướt qua hai người bỏ đi.