Lúc Đoàn Chước trở lại, trên mặt không thấy có thêm dấu bàn tay thứ hai.
Quý Miên không biết Mục Ngữ Mạn đã nói gì với anh, nhưng nét mặt của Đoàn Chước trông có vẻ rất nhẹ nhàng.
Cậu thở phào, hỏi: "Chị Ngữ Mạn nói gì thế anh?"
"Chị ấy bảo anh là đồ cầm thú."
Quý Miên: "..."
"Yên tâm." Đoàn Chước duỗi tay ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng nói: "Ổn cả rồi."
Mũi Quý Miên hơi cay, cũng vòng tay ôm chặt eo Đoàn Chước.
Chỉ là cánh tay vừa hơi dùng sức đã nghe thấy tiếng hít vào khe khẽ của người nọ, vòng eo dưới lòng bàn tay cậu còn hơi run run.
Cậu sững sờ, vội vàng bỏ tay ra, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Đoàn Chước.
"Để em xem thử." Nói đoạn, Quý Miên cởi khuy áo khoác của Đoàn Chước ra, vén áo len mỏng bên trong lên.
Là chổi lông gà của Mục Ngữ Mạn.
Quý Miên mím chặt môi, cảm thấy Đoàn Chước đúng là đáng đời, biết rõ Mục Ngữ Mạn đang ở ngay bên cạnh mà còn đắc chí sờ má cậu cơ, nhưng mắt lại chậm rãi đỏ lên.
Thấy thế, Đoàn Chước kéo áo xuống, không cho cậu nhìn nữa.
"Anh đáng phải chịu mà."
"..."
Quý Miên bắt đầu thấy đau lòng rồi nên không muốn nói gì nữa.
Nhưng Đoàn Chước lại cười rộ lên, anh tựa má vào đầu Quý Miên, vừa hôn tóc cậu vừa nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt bức thiết, mong chờ trời tối.
Anh muốn dùng cách thân mật nhất ôm chặt cậu.
...
Kỳ nghỉ hơn nửa tháng kết thúc, Quý Miên trở lại trường.
Sau đó là bảo vệ luận văn tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp, rồi sẽ đến công ty đã ký hợp đồng để bắt đầu làm việc.
Lúc nhận được lương tháng đầu tiên, cậu đưa thẻ lương cho Đoàn Chước.
Đây là việc câu luôn mong đợi từ mấy năm trước, trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh với Đoàn Chước hồi cấp ba, khi nhận được khoản tiền của anh chuyển đến, Quý Miên từng thấy bị tổn thương lòng tự trọng.
Kể từ đó, cậu đã nghĩ rằng sau này phải kiếm thật nhiều tiền, để rồi có một ngày đập tiền vào đầu Đoàn Chước.
Một là vì chút tâm lý sung sướng khi trả được thù, hai là cậu thực sự rất muốn báo đáp Đoàn Chước.
Cho đến bây giờ, mặc dù cậu không còn muốn "đập" tiền vào đầu Đoàn Chước nữa nhưng ý nghĩ muốn báo đáp anh vẫn chưa từng thay đổi.
Quý Miên đương nhiên cũng nghĩ đến Mục Ngữ Mạn, nhưng chút tiền đó của cậu cũng chỉ bằng một bữa ăn trong mắt Cố Đình. Muốn mua quà gì đó nhưng nghĩ mãi mà vẫn không biết nên mua gì.
Nên tạm thời đành thôi đã.
Đoàn Chước nhận lấy thẻ lương của Quý Miên, anh nhìn đi nhìn lại, tâm trạng hết sức phức tạp: "... Em là đồ ngốc hả?"
"..."
Trong ấn tượng của Quý Miên, đây là lần đầu tiên anh nói cậu ngốc kể từ khi hai người ở bên nhau.
Cậu vừa định phản bác thì đã bị Đoàn Chước ấn đầu xuống.
Tới khi cậu ngẩng đầu lên, Đoàn Chước chỉ bỏ lại một câu "Chờ anh" rồi quay người đi xuống tầng.
Quý Miên đứng tại chỗ, ngốc nghếch chờ mấy phút.
Lúc Đoàn Chước đi lên, trong tay anh đã có thêm mấy tấm thẻ.
Anh đưa hết đống thẻ kia cho Quý Miên, đọc một con số rồi nói câu "Em cầm đi".
Quý Miên ngạc nhiên không thôi.
Bởi vì cậu biết số tiền này là toàn bộ tiền tiết kiệm của Đoàn Chước.
Quý Miên không biết rằng, từ ngày Đoàn Chước yêu mình, anh đã muốn dành tất cả những gì anh có để tặng cho cậu, chỉ cần Quý Miên muốn.
Thấy cậu ngơ ngác không nói gì, Đoàn Chước nói: "Cầm đi, anh của em vẫn còn đầy tiền."
Nhưng xui cái Quý Miên còn rõ trong túi Đoàn Chước có mấy đồng hơn cả anh.
Quý Miên: "..."
Thì ra anh cậu cũng biết nói dối.
Cậu nhét lại thẻ vào túi quần dài của Đoàn Chước, đúng lúc người kia nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cậu đã kiễng chân lên, chặn miệng đối phương.
Chiêu này luôn có hiệu quả với Đoàn Chước.
Đoàn Chước thoáng sững sờ, quả nhiên vô thức ôm lấy eo Quý Miên, cúi đầu, hé môi quấn lấy cậu.
Hai phút sau, anh vất vả mãi mới đẩy người ra được, hơi thở không ổn định nhưng lý trí thì vẫn còn.
Anh giả vờ bình tĩnh: "Em..."
Vừa định nói gì đó thì thấy đùi mình bị Quý Miên dùng đầu gối cọ nhẹ.
"Anh." Quý Miên ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo sáng ngời, song lời nói lại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt ngây thơ của cậu: "Em muốn làm."
"..."
Lúc hai người đạt được nhận thức chung về vấn đề thẻ lương đã là sáng sớm ngày hôm sau. Ai cũng không thuyết phục được đối phương nên dứt khoát từ bỏ thảo luận vấn đề này.
Cảm giác chia xa thực sự không dễ chịu chút nào.
Quý Miên mới đi làm được hai tháng mà Đoàn Chước đã không chịu nổi nhớ nhung rồi, ngồi xe từ xa đến thăm cậu.
Mặc dù trong cửa hàng cũng có việc nhưng so với thời gian của Quý Miên thì tự do hơn nhiều.
Mấy ngày trước thức khuya gấp rút làm xong đơn hàng nên mấy ngày sau sẽ có thể khoan khoái hơn.
Có đôi khi nghỉ dài hạn thì Quý Miên sẽ về, có qua có lại.
Nhưng nhìn chung là không thể ngày nào cũng chạy trên đường được.
Thực ra còn có cách khác để giải quyết vấn đề, chẳng hạn như gọi video.
Nhưng họ vẫn không quen gọi video như những cặp đôi yêu nhau khác, cả hai vẫn ngại ngùng lắm. Mỗi lần nhìn ánh mắt của nhau trên màn hình là cả hai đều bối rối rời mắt, nhìn trời, nhìn đất, chỉ mỗi không nhìn nhau thôi.
Đoàn Chước không phải người thẳng thắn gì, bình thường cũng ít khi nói mấy lời ngọt ngào với Quý Miên, muốn nghe anh nói câu tâm tình quả thực khó như lên trời.
Quý Miên cũng dễ xấu hổ như vậy.
Nên yêu nhau hơn hai năm, hai người họ rất ít khi chủ động nói "Yêu anh" hay "Anh yêu em" các thứ, mặc dù cả hai đều rất thích nghe.
Buổi tối cuối tuần, phần lớn buổi tối của Quý Miên đều trải qua bằng cách nói chuyện điện thoại với Đoàn Chước.
Thỉnh thoảng nói chuyện được một lúc, phía Đoàn Chước sẽ đột nhiên im lặng, sau đó Quý Miên cũng im lặng theo.
Qua một lúc, cậu mới hỏi: "Anh sao thế?"
"Anh lại thèm thuốc rồi." Tiếng Đoàn Chước trả lời trong điện thoại.
Quý Miên biết anh lại nhớ mình rồi, cậu hôn Đoàn Chước một cái qua khoảng cách hàng nghìn cây số.
Trên thực tế thì từ năm Đoàn Chước hai mươi tám tuổi, kể từ ngày Quý Miên nằm trên giường né tránh nụ hôn của anh, nói "không thích mùi thuốc lá" là anh đã không còn hút thuốc nữa rồi.
Nhưng cả đời anh đều đang cai thuốc lá, và Quý Miên là viên kẹo cai thuốc lá của cả đời anh.
...
Điểm si tình của Quý Miên từ lúc này gần như không còn biến động nữa, con số dừng ở 7800 điểm, hiếm khi nào tăng được 3 đến 5 điểm. Đa phần toàn là Đoàn Chước ngồi nhớ lại chuyện cũ rồi tự ghen.
Lúc Đoàn Chước ghen không nói gì cả, anh chỉ nghiêm túc ngồi một góc, chẳng nói chẳng rằng. Nếu không phải có tiếng thông báo của hệ thống nhắc điểm si tình của Quý Miên tăng lên thì cậu tuyệt đối không nhìn ra người ngồi bên cạnh mình đang nghĩ mấy chuyện kia.
Làm cậu muốn nói cho Đoàn Chước biết sự thật ghê.
Trong thế giới này, Quý Miên chết già.
Quá trình tử vong hóa ra không đau đớn như trong tưởng tượng.
Lúc Quý Miên thở yếu ớt nằm trên giường bệnh viện, cậu cảm thấy mình giống như chỉ đang buồn ngủ thôi.
Đoàn Chước ở bên cạnh cậu, nắm tay cậu, ánh mắt vừa tĩnh lặng lại vừa phức tạp.
Trước sinh ly tử biệt, anh không cảm thấy sợ hãi hay khổ sở gì. Cái chết không thể chia cắt bọn họ.
Ý thức của Quý Miên dần chìm vào bóng tối.
Trước khi nhắm mắt, Đoàn Chước ghé vào tai cậu nói gì đó.
Nhưng Quý Miên buồn ngủ quá, cậu nghĩ rằng chờ khi nào mình dậy sẽ trả lời Đoàn Chước sau.
Cậu cố gắng hé môi, mơ hồ nói ra mấy chữ: "Anh ơi... em muốn ngủ."
Trong mơ màng, cậu nghe thấy Đoàn Chước đáp lời mình.
"Ừ."
...
【Chúc mừng, nhiệm vụ đã hoàn thành.】
Giọng nói của hệ thống đánh thức Quý Miên từ trong giấc ngủ, trong khoang mũi đầy mùi thuốc sát trùng, giống hệt với mùi "trước khi ngủ".
【Nhiệm vụ đầu tiên kết thúc, điểm si tình tích lũy đến hiện tại: 7900 điểm.】
Quý Miên ngẩn người.
Nhiệm vụ kết thúc, nói cách khác...
【Tôi chết rồi à?】
【Đúng vậy.】
【Còn anh ấy thì sao?】
【...】
Quý Miên không hỏi nữa.
Vì cậu biết câu trả lời.
Trần nhà trắng sáng trên đầu, tư thế nằm ngửa lúc này của cậu, túi truyền nước bên cạnh và cả mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí đều cực kỳ giống với lúc cậu chết, giống đến mức cậu gần như cho rằng mình thực sự chỉ ngủ một giấc.
Nhưng người luôn canh bên cạnh giường bệnh của cậu lại chẳng còn nữa.
Nơi đây là thế giới mới.
Quý Miên không có bất cứ ham muốn nào khám phá nơi này, cậu tạm thời đánh mất sự tò mò của bản thân.
Những lời mà Đoàn Chước đã thì thầm bên tai cậu trước khi ý thức tan biến, những lời mà lúc ấy cậu không nghe rõ giờ dần trở nên rõ ràng.
"Em từng nói, nếu đã thực sự thích ai thì cả đời này sẽ chỉ thích mình người đó thôi."
"Quý Miên." Đoàn Chước nhẹ giọng hỏi cậu: "Kiếp sau cũng thích anh được không?"
Quý Miên chớp mắt, nhưng không khóc. Cậu và Đoàn Chước đã sống một đời hạnh phúc với nhau, cậu không nên buồn.
Cậu chỉ tiếc nuối vì chưa trả lời Đoàn Chước, ngay cả một chữ "Vâng" đơn giản nhất cũng không nói ra được.
Hệ thống không giục cậu, cứ để Quý Miên ngồi ngẩn người như vậy.