Hai tháng sau, Quý Miên vẫn biết chuyện Mục Ngữ Mạn có người yêu.
Quá trình diễn ra đơn giản một cách khó tin, ấy là vào một lần cậu gọi video cho Mục Ngữ Mạn lúc cuối tuần.
Quý Miên không gọi video với Đoàn Chước, nhưng Mục Ngữ Mạn lại rất thích nói chuyện như vậy với người khác, cô cho rằng cách này thân thiết hơn là là gọi thoại.
Thực ra Quý Miên cũng cảm thấy như vậy, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mục Ngữ Mạn trong màn hình, cậu luôn cảm thấy ấm áp vô cùng. Trên thực tế, dường như chỉ khi gọi video với Đoàn Chước cậu mới thấy ngượng nghịu thôi.
Mục Ngữ Mạn chờ gần một phút, cuộc gọi video mới được kết nối.
Khuôn mặt tinh xảo của Quý Miên xuất hiện trên màn hình, sau lưng cậu là một tòa nhà gạch đỏ đồ sộ với logo trường vô cùng lớn ở giữa.
Mục Ngữ Mạn nhận ra tòa nhà phía sau là thư viện trường đại học của Quý Miên.
Cô hơi ngượng ngùng, hỏi: "Vừa học trong thư viện hả?"
Quý Miên thở hổn hển, rõ ràng là vừa chạy một mạch từ thư viện ra ngoài để kịp nghe điện thoại của Mục Ngữ Mạn.
"Vâng, nhưng cũng sắp đến giờ ăn rồi, em đang chuẩn bị ra ngoài."
Cậu nhanh chóng nhận ra nơi Mục Ngữ Mạn đang ở là tiệm gỗ điêu khắc mà Quý Miên vô cùng quen thuộc.
Nhìn môi trường quen thuộc đã lâu không thấy, Quý Miên vô thức tìm kiếm bóng dáng của một người, quả nhiên phát hiện Đoàn Chước đang ngồi sau bàn làm việc ở góc phải màn hình, anh cúi đầu, không nhìn vào camera.
Quý Miên không quen nhìn thẳng mặt Đoàn Chước một đối một, nhưng nhìn Đoàn Chước từ xa trong video của người khác thì lại thấy bình thường.
"Anh ơi!" Cậu gọi một tiếng.
Đoàn Chước ngồi trong góc không ngẩng đầu lên, cũng không đáp lại, nhưng hình như có cười khẽ.
Mục Ngữ Mạn quay đầu lại, Quý Miên trong điện thoại không nhìn rõ, nhưng cô thì thấy rõ bên môi Đoàn Chước hiện lên ý cười. Rõ là đang rất vui nhưng lại cố tình cúi đầu không nhìn camera.
Mí mắt cô giật giật, cảm thấy điệu bộ em trai mình giống hệt mấy đứa con trai học cùng cấp 3 khi được cô gái xinh đẹp mình thích gọi tên... rất chi là ngứa đòn.
"..." Cô bỗng nhiên ho khan vài tiếng, không ngờ có ngày cái từ "ngứa đòn" này lại xuất hiện trên người Đoàn Chước.
Ống kính điện thoại vô tình lắc lư, khung hình lọt thêm bóng một người đàn ông lạ ở bên cạnh.
Người đàn ông mặc áo măng tô màu đen, càng tôn lên dáng người cao ráo, khí chất toát lên vẻ quý phái không hợp với cửa hàng nhỏ này.
Khi ống kính của Mục Ngữ Mạn vô tình lia đến người đàn ông kia, anh ta đang cầm một vật nho nhỏ do Quý Miên từng điêu khắc lên xem, vẻ mặt tỏ rất khó hiểu, đại khái là không hiểu tại sao chỉ mình thứ này lại có chênh lệch với những thứ khác lớn đến thế.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện người khác ngoài Tôn Tề và Đoàn Chước trong cuộc gọi video với Mục Ngữ Mạn nên Quý Miên cảm thấy khá bất ngờ.
"Chị Ngữ Mạn, người kia... là khách ạ?" Cậu cố ý hạ giọng nói thật nhỏ, sợ làm phiền người ta.
Phần lớn khách hàng trong tiệm đều thuộc các gia đình tầng lớp trung lưu, còn khí chất của người đàn ông kia hoàn toàn không giống kiểu sẽ lui tới cửa hàng này của họ. Không phải chê tác phẩm gỗ điêu khắc của Đoàn Chước không tốt, chỉ là với những người giàu có bậc nhất, đồ chơi của họ ít nhất cũng phải là cấp sưu tầm.
Mà chưa nói đến tay nghề của Đoàn Chước thế nào, chỉ riêng nguyên liệu đã chẳng phải là loại gỗ quý hiếm gì rồi. Dạng đồ gỗ điêu khắc thủ công này hẳn là sẽ không lọt nổi vào mắt xanh của mấy công tử phú quý.
"À, chị cũng đang định giới thiệu với em." Mục Ngữ Mạn nhìn người đàn ông phía sau, định nói gì đó với Quý Miên nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Người đàn ông đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, nghe vậy liền quay đầu lại, khẽ mỉm cười.
Anh ta bước đến chỗ Mục Ngữ Mạn rồi gật đầu với Quý Miên trong video.
Đoàn Chước ngồi trong góc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn qua chỗ hai người kia, trong đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Anh muốn nhìn Quý Miên trong màn hình nhưng lại bị bóng lưng cao lớn của Cố Đình che khuất.
"Đây là Cố Đình, là..." Mục Ngữ Mạn vốn muốn nói là bạn trai của cô, nhưng nghĩ đến người đối diện là Quý Miên lại hơi khó nói ra miệng.
Trong mắt cô, Quý Miên vẫn luôn là cậu thiếu niên ngây thơ trong sáng ấy, đôi mắt nâu nhạt như hổ phách dường như chưa từng nhiễm bụi trần bao giờ. Nói mấy chuyện tình cảm thế này với cậu làm Mục Ngữ Mạn khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Còn về lời tỏ tình của Quý Miên mấy năm trước, với Mục Ngữ Mạn, lời nói đó chỉ giống như một câu bông đùa của trẻ con. Hơn nữa về sau Quý Miên cũng chưa từng có bất cứ cử chỉ nào vượt quá giới hạn với cô, cho nên dĩ nhiên cô cũng không nghĩ theo hướng khác.
Cảm nhận được sự lúng túng của người yêu, Cố Đình cười thản nhiên, nghiêng đầu tựa má vào mái tóc thơm mềm của Mục Ngữ Mạn, giải vây giúp cô.
Hai người chưa nói rõ, nhưng nhìn tư thế thân mật như vậy cũng đủ biết quan hệ giữa họ rồi.
Trong video hồi lâu không có tiếng người vang lên.
"Quý Miên?" Mục Ngữ Mạn nghi hoặc cất tiếng.
"... Em, em đây." Quý Miên trên màn hình gượng cười, ánh mắt né tránh nhìn qua chỗ khác.
Đây là bệnh chung của những người yêu thầm, dù bản thân đã rơi xuống đáy vực sâu nhưng vẫn sợ lộ vẻ mặt cô đơn của mình.
"Sao không nói gì vậy?"
"Em..."
Trong tiệm có tiếng "cạch" vang lên, Đoàn Chước đứng dậy từ sau bàn làm việc, lưng va vào góc nhọn của tủ thu ngân phía sau nhưng hình như anh không nhận ra.
Anh bước đến, lấy điện thoại từ tay Mục Ngữ Mạn, chuyển ống kính từ cặp tình nhân này sang chỗ khác, nói: "Chị, em muốn nói mấy câu với Quý Miên."
"À à." Mục Ngữ Mạn sững sờ trước, sau đó hai mắt lập tức cong lên.
"Sao hai đứa gọi điện tối ngày mà vẫn không hết chuyện vậy. Bình thường Quý Miên bận học, em đừng cứ quấn lấy nó."
Đoàn Chước chỉ cười cười, nói câu "em biết rồi" rồi cầm điện thoại ra khỏi cửa hàng.
"Ơ, sao lại... ra ngoài?" Mục Ngữ Mạn bất đắc dĩ lắc đầu: "Hai đứa này lúc nào cũng lén lút sau lưng bọn em, nói gì mà bí mật thế không biết."
Cố Đình cũng hơi bất ngờ trước phản ứng của Đoàn Chước.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Đoàn Chước tích cực với ai đó đến vậy, thái độ này có thể được nói là hết sức ân cần.
Trong mắt Cố Đình, cậu em kết nghĩa của người yêu mình dường như đối với ai cũng ra vẻ lạnh lùng, không thèm để ý.
Giờ đối xử với cậu con trai trong video lại hệt như biến thành một người khác vậy, đúng là hiếm thấy.
Anh ta trầm ngâm nhìn bóng lưng của Đoàn Chước, đưa ra kết luận: "Hai bọn họ thân thiết thật."
"Đúng vậy." Mục Ngữ Mạn chần chờ trả lời: "Bọn họ thân thiết với nhau lắm."
...
Đoàn Chước đi thẳng lên tầng hai.
Lúc xoay lại điện thoại, hình ảnh trong màn hình đã chuyển đen thui, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ hiển thị hình ảnh camera bên phía Đoàn Chước.
Hình ảnh bên phía Quý Miên không còn nữa, nhưng cuộc gọi chưa ngắt. Cậu úp điện thoại xuống, không muốn để Đoàn Chước thấy mặt mình.
"Quý Miên?"
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, một tiếng rất nhỏ vang lên từ màn hình tối đen:
"Vâng."
Đoàn Chước im lặng vài giây rồi lại hỏi: "Đang khóc à?"
"... Không ạ."
Giọng Quý Miên hơi khàn, nhưng nghe không giống như đang khóc.
Không khí lại lắng xuống, Đoàn Chước lắng nghe tiếng hít thở của Quý Miên trong điện thoại, cả hai không ai lên tiếng nữa. Anh áp điện thoại sát vào tai, ghé gần hơn, rồi lại gần hơn nữa, như muốn hấp thụ hơi ấm từ hơi thở của Quý Miên.
Hai người im lặng trọn vẹn hai phút, đây là lần đầu tiên họ ít lời đến vậy, mỗi người đều đang bị cuốn vào những cảm xúc rối ren phức tạp của riêng mình.
Đoàn Chước ngồi xuống tựa vào chân tường, cũng để úp màn hình điện thoại xuống sàn nhà, màn hình hoàn toàn tối đen.
Mắt hơi cay cay, trái tim bị bóp chặt từng chút một, nhưng Đoàn Chước không biết mình nên khổ sở vì ai.
Vì Quý Miên, hay vì chính mình.