Đầu Xuân, học kỳ hai năm nhất đại học, lần đầu tiên Quý Miên không đến dự sinh nhật của Mục Ngữ Mạn được.
Trong nhóm của bọn họ, Mục Ngữ Mạn là người được kính trọng hơn cả bậc hiền triết và trí giả, sinh nhật cô là ngày quan trọng chỉ sau Tết Nguyên Đán và Tết Trung Thu. Hai năm qua, mặc dù Mục Ngữ Mạn không còn muốn tổ chức sinh nhật rình rang cho mình nữa nhưng vẫn sẽ ăn tối với Đoàn Chước và vài người bạn khác, sau đó cắt bánh ga tô.
Tôn Tề vẫn dẫn theo Từ Hiểu Tiêu đến đây, nhưng lúc này thân phận của hai người đã có sự thay đổi rất lớn.
Trước Tết năm nay, hai người họ đã kết hôn.
Cuộc gọi của Quý Miên đến vào lúc bữa tối kết thúc.
"Chị Ngữ Mạn, sinh nhật vui vẻ." Cậu nói qua điện thoại.
Mục Ngữ Mạn mỉm cười nhận lời chúc của cậu, rồi lại hỏi về tình hình gần đây của Quý Miên. Cô bật loa ngoài điện thoại, mọi người trên bàn đều có thể nghe thấy giọng nói của Quý Miên. Tôn Tề và Từ Hiểu Tiêu cũng thỉnh thoảng chen vào nói vài câu, trong đó giọng Tôn Tề là to nhất.
Tiếng cười vang lên không ngừng trên bàn ăn, bầu không khí vô cùng ấm áp hòa thuận. Đoàn Chước cụp mắt, lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện.
Điều này khiến Tôn Tề thường xuyên nhìn anh.
Đại ca lên cơn gì đây? Mọi khi lúc nấu cháo điện thoại với Quý Miên thì có im lặng thế đâu, sao giờ lại tỏ vẻ bị hắt hủi như "Sói cô độc" thế?
"Chị Ngữ Mạn." Quý Miên nhỏ giọng hỏi: "Anh em có ở bên cạnh không ạ, sao em không nghe thấy anh ấy nói gì?"
Bấy giờ Mục Ngữ Mạn mới quay đầu nhìn về phía Đoàn Chước.
Đoàn Chước cong khóe môi, nhưng không ai ở đây biết được ý nghĩa thực sự của nụ cười ấy.
Anh cực kỳ đắc ý, đắc ý vì ngay cả trong hoàn cảnh này, dù Mục Ngữ Mạn có đang ở đây thì người mà Quý Miên quan tâm để ý vẫn là anh.
Anh không hề nhận ra hành động im lặng để thu hút sự chú ý của Quý Miên thế này ấu trĩ cỡ nào. Cũng may là không ai trong số những người có mặt ở đây liên tưởng hành động của anh với việc "muốn thu hút sự chú ý".
Đoàn Chước cầm lấy điện thoại từ tay Mục Ngữ Mạn, việc đầu tiên anh làm là tắt loa ngoài, sau đó cầm điện thoại đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Như kiểu cuộc trò chuyện giữa họ là bí mật quan trọng nào đó.
Hành động lấy điện thoại của người gọi đến chúc mừng sinh nhật của người khác quả thực là quá ngang ngược.
"Đại ca thật là, bình thường gọi điện buôn với Quý Miên cũng đành, sao lúc này cũng dính thế không biết?" Tôn Tề nhìn mà lắc đầu.
Đoàn Chước đi đến trước cửa sổ trong phòng khách, cúi đầu nói gì đó với người ở đầu dây bên kia, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng.
Mục Ngữ Mạn nhìn nét mặt tươi cười dịu dàng của em trai mình lúc nói chuyện với người ở đầu dây bên kia mà ngẩn người, thoáng cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Đoàn Chước rất kính yêu cô, Mục Ngữ Mạn cũng tự nhận mối quan hệ giữa bọn họ vô cùng thân thiết, nhưng anh chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc như thế trước mặt cô.
Một cảm giác kỳ lạ khó nói nên lời dâng trào trong lòng. Mục Ngữ Mạn cau mày, song cuối cùng vẫn không tìm ra được nguồn gốc của cảm giác khó tả này.
...
9 giờ tối, Đoàn Chước xách túi rác xuống tầng.
Vừa bước ra khỏi cửa, anh đã thấy một chiếc Maybach màu đen đỗ ngay đầu khu nhà, trước đầu xe có một người đàn ông cao lớn đang đứng.
Trong khu phố nghèo nàn này, chiếc xe kia gần như có thể được coi là một điểm tham quan.
Đoàn Chước vô tình chạm mắt với người đàn ông đứng trước đầu xe, nhìn đôi mày hơi chau lại của người nọ, anh đoán được anh ta đang gặp vấn đề gì đó. Nhưng đó giờ anh vốn không có nhiều lòng tốt, thấy vậy cũng chẳng muốn quan tâm, lập tức xoay người định đi.
"Chào cậu." Người đàn ông kia gọi anh lại.
Đoàn Chước thầm "chậc" một tiếng.
"Cậu biết bác sĩ Mục không?" Trong bóng đêm, đối phương quan sát Đoàn Chước với ánh mắt tìm tòi.
Đoàn Chước đã quá quen với kiểu ánh mắt dò xét như thế này rồi, anh lập tức đoán được ngay: Đây cũng là một kẻ muốn theo đuổi chị gái mình.
Mục Ngữ Mạn vốn không thiếu người theo đuổi, nhưng Đoàn Chước hiểu rõ tính cách của chị mình, dù là người khác phái có xuất sắc đến đâu thì chị ấy cũng chưa từng để ý đến họ.
Có đôi khi gặp phải mấy kẻ vô duyên bám riết không tha, Đoàn Chước còn từng ra mặt giúp đỡ xử lý vài lần.
"Không biết."
"Nhưng hình như tôi thấy cậu đi ra từ trong nhà bác sĩ Mục mà." Người đàn ông truy hỏi.
"Ồ, chắc là do anh mắt kém đấy."
Người đàn ông:...
Nụ cười lịch sự trên mặt anh ta tắt lịm, hỏi: "Cậu là gì với bác sĩ Mục vậy?"
Vốn anh ta cho rằng người này là họ hàng của Mục Ngữ Mạn, nhưng xem tính cách của người này trái ngược hoàn toàn với Mục Ngữ Mạn thì rõ ràng không phải.
Tên này bị dở hơi hả?
Đoàn Chước lười đến mức chẳng buồn để ý, anh đi thẳng đến thùng rác, vứt túi rác vào trong.
"Này, cậu—" Người đàn ông kia đuổi theo.
Chết tiệt, phiền thế không biết.
Đoàn Chước quay đầu, định mở miệng nói, chữ "cút" sắp bật ra khỏi miệng thì giọng nói của Mục Ngữ Mạn gần đó đã kịp thời vang lên cắt ngang lời anh.
"Anh Cố?"
Người đàn ông lập tức dừng bước, chậm rãi quay người, nhìn về phía Mục Ngữ Mạn.
Đoàn Chước cũng quay đầu nhìn sang.
Mục Ngữ Mạn lại gần, nhìn bầu không khí căng thẳng giữa hai người bèn chủ động kéo Đoàn Chước ra giới thiệu: "Đây là em trai tôi, Đoàn Chước."
Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông nọ lập tức thay đổi, trở nên lịch sự hơn nhiều, anh ta gật đầu chào Đoàn Chước: "Xin lỗi cậu, tôi cứ tưởng... vừa rồi tôi có nói gì xúc phạm xin hãy bỏ qua."
"Anh ấy là Cố Đình, là... bệnh nhân ngày trước của chị." Mục Ngữ Mạn quay sang nói với Đoàn Chước.
Đoàn Chước hờ hững gật đầu với Cố Đình, sắc mặt vẫn lạnh tanh như cũ.
"Anh Cố, anh đến đây có việc gì không?"
Cố Định khựng lại một chút rồi nói: "Vẫn là vết thương cũ ấy, thỉnh thoảng lại đau vào buổi tối."
Xì. Đoàn Chước cười khẩy.
Không đến bệnh viện khám mà lại cố tình chọn sinh nhật của bác sĩ rồi nửa đêm chạy đến nhà người ta?
"Tôi nhớ hình như hôm nay là sinh nhật của bác sĩ Mục nên mới mạo muội đến làm phiền cô."
"À không sao đâu."
Cố Đình mím môi, đột nhiên hỏi: "Vậy, tối nay bác sĩ Mục có rảnh không?"
Đoàn Chước đứng bên cạnh nghe suýt thì bật cười thành tiếng. Anh chưa bao giờ nghe thấy kiểu bắt chuyện nào ngu thế này, câu nào câu nấy chuyển hướng đột ngột như rẽ thành góc vuông ấy, cứng nhắc muốn chết.
"..." Mục Ngữ Mạn bỗng hắng giọng, im lặng một lúc, tuy không nói lời nào nhưng cũng không từ chối.
Đoàn Chước nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Mục Ngữ Mạn, thái độ chế giễu Cố Đình cũng bớt đi phần nào.
Tên này có tình, mà chị gái anh xem ra cũng không hoàn toàn vô ý.
Anh không phải người không tinh ý, anh nán lại ở đây chẳng qua là vì lo cái người tên Cố Đình này sẽ theo đuổi Mục Ngữ Mạn dai dẳng như đám kia thôi.
Nhưng sau khi nhận ra thái độ đặc biệt của Mục Ngữ Mạn với người này, anh cực kỳ biết ý quay người đi, vẫy tay với Mục Ngữ Mạn: "Em lên trước đây."
"À, ừ."
Lên tầng mở cửa đi vào, Tôn Tề và Từ Hiểu Tiêu vẫn còn ở đây. Tôn Tề lái xe đến nên có về muộn cũng không lo.
Đèn trần phòng khách không bật, lúc này hai người họ đều ghé vào bệ cửa sổ phòng khách, tò mò nhìn chiếc Maybach sang trọng dưới tầng, cùng cả hai người đứng cạnh xe nữa.
"Đại ca." Thấy Đoàn Chước bước vào, Tôn Tề lập tức quay đầu hỏi: "Người dưới tầng kia là ai thế? Nãy chị Mục vừa thấy anh ta đã vội xuống ngay."
"Bệnh nhân."
"À, bệnh nhân á? Lạ nhỉ." Tôn Tề nhìn hai bóng lưng một trắng một đen dưới tầng, nói thêm: "... Đẹp đôi đến lạ."
Hai người dưới tầng, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy đẹp rồi.
Sau khi yêu Từ Hiểu Tiêu, Tôn Tề đã hoàn toàn buông bỏ Mục Ngữ Mạn.
Hoặc có thể nói, từ đầu đến cuối, thứ tình cảm mà hắn tưởng tượng lại không sâu đậm như hắn nghĩ.
"Hầy, Quý Miên đi học rồi, nếu chị Mục mà thành đôi với người khác, không biết liệu nó có buông bỏ được không."
Đoàn Chước bỗng im lặng.
Hồi lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng: "... Có thể không?"
"Chắc không nhỉ? Quý Miên cứng đầu lắm." Tôn Tề vô cớ thở dài.
Đoàn Chước khẽ mím môi.
"... Cũng đúng."