Edit: Lune
Lạc Dã quay đầu lại, nhìn về phía Quý Miên.
Lưng hắn thẳng tắp, chỉ có cổ là hơi cúi xuống về phía người nọ.
Lạc Dã cao hơn người bên cạnh gần cả cái đầu, rõ ràng là đang nhìn xuống người kia, nhưng Khổng Vũ Trăn nhìn sao cũng cảm thấy người đứng ở vị trí cao thực ra lại là Quý Miên.
Đón được người rồi, Quý Miên tạm biệt hai em nhiệt tình rồi dẫn Lạc Dã đi.
Vẫn giống như trước kia, anh đi phía trước, Lạc Dã theo sau.
Nghĩ cũng biết, Lạc Dã to cao như thế mà lại đi sau lưng anh thì phải bước chậm đến mức nào.
Quý Miên đi chậm lại để cho hắn bắt kịp, hỏi: "Ăn gì?"
"Gì cũng được ạ."
"Vậy ăn cá nhé."
Lạc Dã tạm dừng rồi mới trả lời: "Vâng."
Hắn bước rộng chận hơn, đi song song với Quý Miên.
Thực ra Lạc Dã vẫn thích đi sau lưng Quý Miên hơn, vì như thế có thể nhìn thấy lưng anh. Chứ đi song song thế này thì chỉ nhìn được mỗi đường.
Quý Miên vờ hỏi: "Em thích chạy bộ à?"
"Vâng."
"Bắt đầu từ khi nào vậy?"
Lạc Dã không hiểu vì sao anh trai mình bỗng dưng quan tâm đến chủ đề chạy bộ nhưng vẫn trung thực đáp: "Hình như là từ lớp 8."
Đi ngang qua một tiệm bánh thấy bên trong đông nghịt, người trong tiệm chen chúc nhau làm người ta có cảm giác đến con kiến cũng chui không lọt.
Bác Lâm không có nhà, Quý Miên định mua ít bánh về để ăn sáng, anh ngoái đầu nói với Lạc Dã: "Anh vào mua ít bánh."
Vừa định vào thì cổ tay bị ai đó nắm lấy.
"Để em vào cho." Lạc Dã nói: "Bên trong đông người, chen chúc lắm."
Quý Miên ngẩn ra: "Ừ."
"Anh muốn mua gì?"
"Bánh sừng bò nhé, em muốn ăn gì thì mua cái đó." Nói xong, Quý Miên hỏi một câu khá là ngờ nghệch: "Em có tiền chưa?"
Khóe miệng Lạc Dã hơi cong lên, không trả lời anh mà đeo cặp bước vào trong.
Quý Miên sau đó mới thấy ngượng.
Anh nhìn vào trong tiệm qua cửa kính.
Nhìn Lạc Dã đứng chọn bánh trên kệ một mình, dáng người thẳng tắp đứng giữa đám đông tuy trông có vẻ lạc lõng nhưng chẳng hiểu sao lại toát lên vẻ ấm áp khó tả.
Trở thành người được nhường, lẽ ra Quý Miên phải cảm thấy ấm lòng mới phải.
Nhưng một cảm giác quen thuộc ập đến lại khiến cổ họng anh nghèn nghẹn.
Tìm kiếm lâu như thế, vậy mà trong một khung cảnh bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa, vẻn vẹn vì một dáng nghiêng đang xếp hàng mà lập tức khẳng định được.
Không cần thăm dò nữa.
Lạc Dã xếp hàng những mười mấy phút mới xách túi giấy đựng hai cái bánh sừng bò đi ra, cả người đầy mùi thơm của bánh.
Trong túi có một cái bánh sừng bò vị caramel với một cái vị thường có kẹp thịt xông khói lẫn phô mai bên trong, nhìn là biết bánh của ai với ai.
"Anh à, caramel được không?"
Quý Miên nhoẻn miệng cười: "Được."
Lạc Dã cầm cái túi không chắc, nó trượt khỏi bàn tay rơi xuống đất. Hắn cúi người nhặt lên.
Cầm chắc rồi, hắn mới mở miệng: "Anh, anh có bạn gái rồi à?"
"Không có. Sao tự nhiên hỏi vậy?"
Lạc Dã nhìn chăm chú vào ý cười chưa tan bên khóe miệng Quý Miên. "Không có gì ạ."
Chẳng qua hắn cảm thấy người này không thể nào cười vì mình được. Chắc là đang nghĩ đến ai đó.
"Tiểu Dã."
Nghe thấy cách gọi lâu lắm chưa nghe lại này, Lạc Dã suýt lại không cầm chắc cái túi, thế là đành phải ôm vào ngực.
"Em không thích ăn cá đúng không?"
Lạc Dã hơi sững sờ, chậm rãi gật đầu: "... Vâng."
Đáp xong, hắn lại sợ mình nói thật rồi, Quý Miên sẽ chiều theo ý mình mất.
"Ở nhà không thấy em kén ăn."
Lạc Dã nói: "Bố mẹ lại lo." Hồi nhỏ, hắn cũng có mấy thứ không thích ăn, Lạc Chỉ Thư tuy không nói gì nhưng sẽ tìm đủ mọi cách để chế biến thành món khác.
Lạc Dã không muốn bà tốn thời gian cho mấy chuyện này, mà chính mình cũng thấy khá áp lực.
Thế là từ sau lần đó, dù bữa cơm có món nào thích hay không thích ăn thì hắn cũng sẽ gắp mấy miếng.
Quý Miên mím môi: "Vậy tối nay ăn món khác đi."
Lạc Dã ôm túi đựng bánh sừng bò, vâng một tiếng.
Gần trường có một trung tâm thương mại khá to, bên trong có rất nhiều chuỗi nhà hàng nổi tiếng. Cả hai đều không có nhiều thời gian rảnh để đi xa đến nhà hàng nào đó nên cứ đi loanh trong trung tâm thương mại một hồi, cuối cùng vào một quán lẩu.
Ngồi đối diện nhau, cách làn hơi nước bốc lên mịt mù, Quý Miên lén quan sát người đối diện.
Em trai nuôi sáu bảy năm bỗng biến thành người yêu... Khó mà thay đổi được lối suy nghĩ trong một chốc một lát.
Trên gương mặt ẩn sau làn sương mờ kia còn vương lại dấu vết của Lạc Dã thuở nhỏ, ấy vậy mà Quý Miên lại có thể nhận ra dáng vẻ của người thân thuộc nhất với mình từ đó.
Vành tai chậm rãi đỏ ửng lên. Một nửa là vì đã tìm được người mình muốn, một nửa là bắt nguồn từ cảm giác xấu hổ khó nói nào đó.
Đây là em trai anh mà...
Lạc Dã uống một ngụm nước chanh đá, nhìn vẻ mặt bối rối đắn đo của Quý Miên.
— Không hiểu.
...
Giờ ra chơi, lớp thực nghiệm của khối Mười Một vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Lặng lẽ đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh hoặc đi lấy nước cho nhẹ người.
Chỉ nửa tháng nữa thôi là học sinh ở đây sẽ đối mặt với kỳ thi cuối kỳ cuối cùng của năm lớp 11 nên bầu không khí trong lớp có hơi ngột ngạt.
"Này, ngày mai thầy cô chữa bài, cậu nhớ ghi chép chi tiết vào nhé, mai tớ xin nghỉ, ngày kia đi học thì mượn cậu chép bù sau." Cậu con trai ngồi ngay phía trước Lạc Dã thì thầm với bạn cùng bàn của mình như vậy.
Dù đang trong giờ ra chơi nhưng mọi người vẫn cố gắng hạ thấp giọng khi nói chuyện.
"Sao thế, long thể bất an à?"
"... Đi chết đi. Mai cưới chị tớ, tớ phải tham dự đám cưới."
"Ra vậy, chúc mừng chúc mừng."
Ngòi bút Lạc Dã khựng lại, đoạn ngẩng đầu lên.
Hai cậu bạn phía trước tiếp tục trò chuyện, chủ đề đã chuyển từ tham dự đám cưới sang chủ đề khác rồi.
Nhưng Lạc Dã lại đột nhiên lên tiếng: "Chị của cậu sắp cưới à?"
Hai cậu bạn phía trước giật mình, sau đó cùng ngoái đầu lại, cả hai đều ngạc nhiên vì không ngờ Lạc Dã lại tham gia vào loại chủ đề gia đình này.
"Ừa."
Lạc Dã nói một câu "Chúc mừng".
Cậu bạn nọ ngẩn người, nói: "Cảm ơn anh Lạc nhé."
Nội dung trò chuyện lại bị kéo về đám cưới.
"Sau khi kết hôn chị tớ sẽ chuyển đến nhà mới với anh rể." Cậu bạn thở dài, buồn bã nói: "Sau này trong nhà thiếu đi một người, chắc sẽ vắng vẻ lắm..."
Lạc Dã nghe xong thì ngẩn ra.
Chuyển ra ngoài...
"Tại sao lại chuyển ra ngoài?"
"Hả? Ờm cái này thì, kết hôn rồi thì đương nhiên phải có thế giới riêng của hai người chứ."
Bạn cùng bàn của cậu bạn ngồi trước an ủi: "Hồi cấp Hai, lúc anh trai tớ lấy chị dâu tớ cũng vậy đấy, quen rồi sẽ ổn thôi."
Vừa dứt lời thì tức khắc cảm thấy ánh mắt sau lưng dán chặt vào người mình, cậu ta nghi hoặc cất tiếng: "Sao thế anh Lạc?"
Lạc Dã: "Sao lại quen được?"
Cậu bạn gãi đầu, lấy làm lạ: "Thì qua thời gian dài chắc chắn sẽ từ từ quen được thôi."
"..."
Lạc Dã đã từng tưởng tượng Quý Miên sẽ yêu ai đó, nắm tay người ta, hôn lên má người ta. Người yêu của Quý Miên trong tâm trí Lạc Dã luôn là một bóng hình rất mơ hồ, rất đẹp, chỉ là chẳng hiểu sao hắn thấy rất ngứa mắt.
Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó Quý Miên có thể sẽ chuyển ra ngoài ở. Nhưng giống như bạn nam kia nói, nếu có một ngày anh trai hắn kết hôn thì có lẽ cũng sẽ không còn ở nhà nữa.
Lạc Dã cụp mắt xuống, ngòi bút tì vào trang giấy mỏng trên bàn.
Từ lần đầu tiên Quý Miên lén thơm vào má hắn hồi năm lớp 8, suốt bốn năm nay hắn vẫn luôn nghĩ rằng sự trống vắng của căn phòng bên cạnh chỉ là tạm thời, người ở trong đó sớm muộn gì cũng sẽ trở về.
Nhưng hóa ra không phải.
Hóa ra hắn đã hiểu ngược lại, rời đi mới là chuyện bình thường, Quý Miên trở về mới là sự ngẫu nhiên hiếm hoi giữa cái chuyện bình thường đó.
Nếu Quý Miên kết hôn rồi chuyển ra ngoài, vậy căn phòng đó sẽ để trống bao lâu?
Nửa năm? Một năm?
Cả đời sẽ cứ thế, giống như những anh chị em lớn lên trong những gia đình khác, có lẽ chỉ đoàn tụ mỗi năm một lần, nhiều thì hai ba tuần, ít thì chỉ vài ngày, rồi dần dần xa cách, chỉ còn máu mủ là sợi dây duy nhất gắn kết tình thân.
Mà giữa hắn với Quý Miên, thậm chí ngay cả mối liên hệ về máu mủ cũng chẳng có.
Khó mà chấp nhận được.
"Cạch" một tiếng.
Ngòi bút Lạc Dã tì trên giấy bị gãy, mực bên trong theo ngòi bút gãy tụ thành giọt, thấm ra trang giấy loang thành một mảng mực đen.
"Anh Lạc?"
"Không có gì." Lạc Dã bình tĩnh rút một tờ khăn giấy ra thấm vết mực trên trang giấy, sau đó bọc lấy ngòi bút gãy, khép hờ mắt suy tư.
Hắn giỏi phân tích, không chỉ mỗi bài tập mà còn bao gồm cả bản thân mình. Chỉ là đôi khi do chưa đủ kinh nghiệm sống nên hắn không thể kết luận chính xác được.
Giả sử Quý Miên rời đi lâu dài, Lạc Dã biết rõ trong thời gian ngắn mình không thể quen được, ít nhất mười năm cũng không quen được.
Lý do đi đến kết luận này là vì trong suốt bốn năm qua, nỗi nhớ nhung hắn dành cho Quý Miên chẳng những không vơi bớt mà trái lại còn nhiều hơn.
Phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể quen, hiện giờ hắn vẫn chưa thể xác định chắc chắn được.
Sự ỷ lại của một đứa em trai bình thường đối với anh trai có lẽ sẽ không kéo dài lâu đến thế, nhất là khi đã lớn và có tính cách độc lập.
Người khác biệt chỉ có mình hắn.
Hàng mi như lông quạ của Lạc Dã rủ xuống, hắn không thể không thừa nhận rằng bản thân mình có lòng chiếm hữu bất thường đối với Quý Miên.
Sau lần nói chuyện với Hạng Thần hồi đầu năm, hắn đã nhận ra mình có gì đó không bình thường ở một số phương diện, chẳng qua cứ mặc kệ không để ý tới.
Nhưng bây giờ, lòng chiếm hữu bất thường này đã mãnh liệt đến mức khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy bất an.
Lạc Dã trầm ngâm.
Có lẽ hắn nên đi khám tâm thần xem sao.
...
Cuối tuần.
Lạc Dã cầm bệnh án đi ra khỏi bệnh viện, nhớ lại nụ cười hiền hòa trên mặt bác sĩ trong phòng khám.
"... Em đừng sợ, triệu chứng của em là một loại hội chứng chim non điển hình, có liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu và khao khát cảm giác an toàn của em."
"Có lẽ là do thời thơ ấu không nhận được đủ sự đồng hành từ mẹ nên em đã chuyển sự ỷ lại vốn dành cho mẹ sang anh trai..."
Cách giải quyết bác sĩ đưa ra cũng rất đơn giản "Học cách đối diện đúng đắn với khả năng anh trai sẽ rời đi sau này", sau đó khuyên hắn nên kết bạn nhiều hơn.
Lang băm. Lạc Dã bình tĩnh nghĩ.
Hắn dừng bước lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Trước khi đưa ra cách giải quyết, bác sĩ đó còn hỏi hắn một câu rất lạ, thậm chí còn liên tục nói mấy câu kiểu như "đừng xấu hổ" để lót trước khi hỏi nữa.
"Em đã bao giờ nảy sinh ham muốn tình dục với anh trai mình chưa?"
Mấy chữ đó khiến Lạc Dã sững sờ, sau đó hắn trả lời là "Chưa ạ."
Mấy lời lót trước của bác sĩ quả thật rất cần thiết nhưng tiếc là không có tác dụng. Vì trước khi trả lời câu hỏi kia, hắn vẫn không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Bởi vậy, câu trả lời đó không thực sự chính xác.
Lạc Dã nhét bệnh án vào ngăn ngoài cùng của cặp sách, quyết định hẹn gặp thêm mấy bác sĩ tâm thần khác xem sao.
Mà sắp thi cuối kỳ rồi, thôi đợi đến nghỉ hè vậy.