Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 47



[Cô có biết mình bị tâm thần phân liệt không?]

Ngày đêm luân phiên, Vân Kiều đã thấy tin nhắn này vào sáng sớm hôm sau.

Là Thẩm Trạm chủ động đưa cô xem.

Tối qua, chuyện đầu tiên Thẩm Trạm làm khi phát hiện là giấu đi, nhưng sáng hôm sau, anh quyết định nói cho Vân Kiều.

Cô từng bày tỏ cô không thích người khác lấy cớ “tốt cho cô” để giấu giếm cô rồi quyết định thay cô, Thẩm Trạm luôn nhớ rõ.

Không thể không nói những từ ngữ mấu chốt này rất dễ gây chú ý, Vân Kiều ấn vào, trang web nhảy tới hòm thư, một người giấu tên gửi tới hai đoạn video ngắn.

Nhân vật chính trong video là cô, nhưng không giống cô thường ngày. Cô gái trong video thắt hai bím tóc đuôi ngựa, hành động hoàn toàn trái ngược cô, đó là Kiều Kiều sáu tuổi.

Nếu đoạn video này xuất hiện sớm hơn, chắc chắn cô sẽ rất sốc, thậm chí sẽ hoảng sợ. Nhưng người gửi video này không hề hay cô đã biết mọi chuyện, còn chấp nhận sự tồn tại của Kiều Kiều.

Gần một tháng trôi qua, cô đã giải quyết được khúc mắc trong lòng. Như lời Thẩm Trạm nói, Kiều Kiều cũng là cô, thậm chí còn phụ thuộc vào cô, không phải tâm thần phân liệt hay nhân cách độc lập gì cả.

Video phát đến cuối, Thẩm Trạm quan sát từng biến hóa nhỏ trên vẻ mặt cô: “Em tính xử lý thế nào?”

Vân Kiều chần chờ một lát, nắm tay anh viết hai từ vào lòng bàn tay anh.

Trở về trường học, Vân Kiều nhạy bén cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn cô rất kỳ lạ, cho tới khi Triệu Âm Lan khoan thai vào lớp muộn, cô ấy tới thẳng chiếc ghế trống bên cạnh cô: “Kiều Kiều, đây là cậu à?”

Triệu Âm Lan ngập ngừng đưa điện thoại cho cô, Vân Kiều nhìn lướt qua, nó giống hệt video mà cô xem vào buổi sáng.

Trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ, Vân Kiều cũng không hẳn là nổi tiếng, nhưng cũng có người chú ý. Video được tung ra quả thực đã đảo lộn ấn tượng ngày thường của mọi người về cô, gây bão trên các nền tảng xã hội của trường.

Tâm thần phân liệt.

Chỉ riêng bốn từ này đã dẫn tới không ít cuộc thảo luận sôi nổi.

Lầu 2: “Đây không phải mỹ nhân Phật hệ kia sao? Video của chủ thớt bất ngờ quá.

Lầu 3: Chị gái xinh đẹp, em nè, em nè!

Lầu 4: Xinh đẹp thì có ích gì, gặp phải đứa tâm thần nhớ chạy gấp.

Lầu 5: Lầu trên nói chuyện khó nghe vậy? Chỉ thay đổi cách ăn mặc thôi mà?

Lầu 6: Phong cách ăn mặc khác nhau thì tôi hiểu được, nhưng một người không thể cư xử khác biệt đến vậy, đúng không? Đang muốn đóng giả trẻ con sao? Buồn nôn.

Lầu 7: Váy hồng, thắt hai bím đuôi ngựa thì có vấn đề gì à? Chưa bao giờ thấy em gái mong manh trên mạng bao giờ hả? Người ta cosplay không được sao?

Các bình luận trong topic gần như chia thành hai luồng ý kiến, thứ không thiếu nhất trên mạng là anh hùng bàn phím, mọi tin đồn thất thiệt đều có thể bị thêu dệt thành một câu chuyện sai sự thật. Nếu chỉnh sửa lại nội dung rồi đăng rải rác, ba người thành hổ*, chuyện này mà lan ra thì sẽ không có lợi cho Vân Kiều.

*三人成虎 (Ba người thành hổ): Nghĩa đen là ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật, nghĩa bóng là một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta mặc định cho là phải. Một chân lý có chứng minh rõ ràng, cực kỳ chắc chắn thì mới nên công nhận.

Vân Kiều không hề đứng ra bác bỏ, mọi người bắt đầu suy đoán cô chột dạ.

Mãi đến khi bài đăng nóng hổi mới nhất xuất hiện, đó là một lá đơn từ luật sư.

Bản thân Vân Kiều thừa nhận nội dung video, nhưng phủ nhận bệnh “tâm thần phân liệt”, đồng thời sẽ trực tiếp gửi đơn tố cáo để kiện các kẻ ác ý tung tin đồn thất thiệt vu khống trên mạng.

Bài đăng vừa xuất hiện, tất cả những kẻ hóng drama thường xuyên động tay cào phím đều không dám hó hé gì nữa.

Trên đời tồn tại vô số tin đồn, có người đứng ra phản bác, có người lựa chọn mặc kệ, nhưng không ai giống cô, không nói một lời đã thẳng tay đăng đơn luật sư lên.

Khiến ánh mắt mọi người nhìn Vân Kiều lại thay đổi, có tò mò, có sợ hãi lẫn hâm mộ.

Thật ra, đây không phải ý định ban đầu của Vân Kiều khi mới thấy tin nhắn, cô cũng từng do dự hỏi Thẩm Trạm: “Làm vậy có khiến anh và Cảnh Hành khó xử không?”

Cô nhớ rõ quan hệ giữa Cảnh Hành và Vệ Lộ khá ổn, gửi đơn của luật sư không khác nào trở mặt nhau.

Thẩm Trạm dứt khoát đứng về phía cô: “Em nghĩ gì thế? Gieo nhân nào gặt quả ấy thôi, cũng để cô ta nhớ cho kỹ.”

“Ban đầu em nghĩ cô ta chỉ chơi khăm thôi, không ngờ cô ta lại dám phát tán, cho mọi người biết chuyện này để làm hỏng danh tiếng của em.” Cô sẽ không tìm Vệ Lộ hỏi nguyên nhân, cũng không có tâm trạng giải thích, chuyện xảy ra rồi, vết thương đã hình thành.

Thẩm Trạm xoa đầu cô trấn an: “Yên tâm, chuyện tiếp theo cứ giao cho anh xử lý.”

Có lẽ sự việc “đơn luật sư” của Vân Kiều đã khiến mọi người sợ hãi, tất cả các bài đăng trên nền tảng đều bị xóa chỉ trong một đêm, mỹ nhân Phật hệ không màng sự đời đã trở thành một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ vang dội trong lòng họ.

Giải quyết rắc rối xong xuôi, Vân Kiều cũng không vui vẻ gì.

Tuy cách nói của Vệ Lộ sai, nhưng quả thực cô bất thường, dù cô và Kiều Kiều có thể cùng tồn tại, thì cũng không ai muốn mình mắc phải căn bệnh kỳ quái này cả.

Cuối cùng, Vân Kiều đành chủ động đề xuất: “Em muốn gặp bác sĩ Phí.”

Cô hy vọng được điều trị, bác sĩ Phí rất sẵn lòng giúp đỡ, có điều: “Kiều Kiều xuất hiện khi cô bị mất trí nhớ, muốn thuận lợi chữa trị thì trước hết phải tìm cách khôi phục trí nhớ.”

“Khôi phục trí nhớ…” Đây vốn là điều tất cả những người mất trí nhớ đều hy vọng, nhưng Vân Kiều do dự: “Để tôi suy nghĩ.”

Không biết tại sao cô lại thấy bất an, Thẩm Trạm nắm bàn tay lạnh buốt của cô: “Em nghĩ gì vậy?”

“Anh mong em khôi phục trí nhớ sao?” Trong lúc lơ đãng, cô buột miệng thốt ra lời trong lòng.

Thẩm Trạm hỏi ngược lại: “Nói thật ư?”

Cô chớp chớp mắt.

Thẩm Trạm thẳng thắn thành thật: “Không mong.”

“Nhưng nếu phải khôi phục trí nhớ mới có thể chữa khỏi, vậy anh tôn trọng quyết định của em.” Thẩm Trạm cúi người ôm eo cô, vừa giải thích vỗ về vừa sưởi ấm trái tim cô: “Không mong em khôi phục trí nhớ do không muốn em đau khổ vì quá khứ, nhưng hiện tại anh đang ở bên cạnh em, anh sẽ cố gắng hết sức để khiến em hạnh phúc.”

“Anh là khiên chắn bảo vệ của em à?” Vân Kiều bắt đầu trêu đùa anh, anh chỉ mới nói vài câu thôi, tâm trạng cô đã trở nên vui vẻ hơn hẳn.

Thẩm Trạm đặt ngón tay ở sống lưng mảnh mai của cô, anh ấn nhẹ: “Em muốn hiểu thế cũng được.”

“Em thông minh lắm đó.” Cô giơ nắm tay lên, giảm bớt bầu không khí nghiêm túc.

Ngoại trừ nguyên nhân gây bệnh, vẫn còn một chuyện khiến Vân Kiều lo lắng.

Tháng Bảy đang tới gần, ngày giỗ ông nội ngày một cận kề.

Vì huấn luyện quân sự được tổ chức trước học kỳ đầu, đợt thi cuối kỳ được lên kế hoạch vào cuối tháng Sáu, Vân Kiều nộp đơn xin phép nghỉ học trước. Thi môn cuối xong, cô về nhà thu dọn đồ đạc, hôm sau bay về Ninh Thành.

Thẩm Trạm đồng hành cùng cô.

Máy bay đáp xuống Ninh Thành, dựa theo địa chỉ mà Khương Tư Nguyên gửi, Vân Kiều tìm được căn hộ nhỏ cô sống khi dọn ra khỏi nhà họ Văn lúc trưởng thành.

Đã một năm không ai ở, căn hộ vẫn sạch sẽ như mới, vì trước khi đến Cảnh Thành cô đã dọn dẹp mọi thứ. Cũng nhờ Khương Tư Nguyên trông coi, sẽ có người đến quét dọn định kỳ.

Thẩm Trạm lấy danh nghĩa hộ tống để theo cô về căn hộ, anh vừa vào đã nằm xuống sô pha không chịu đi.

“Này, dậy nào anh.” Vân Kiều tới kéo tay anh.

“Để làm gì? Anh mệt lắm, không đi nổi nữa đâu.” Anh không chỉ không đứng lên mà còn ôm chặt gối trên sô pha không buông.

Vân Kiều phì cười: “Em đâu có đuổi anh, anh sợ gì chứ?”

Thẩm Trạm xoay người ngồi dậy, kiêu ngạo hất cằm: “Đương nhiên em không thể đuổi anh đi rồi, chúng ta yêu đương nghiêm túc mà!”

Vân Kiều cụp mắt, chớp chớp.

Cô thấy hình như Thẩm Trạm có phần bất an kể từ khi xuống máy bay, nhưng cô không rõ nguyên nhân.

Thừa dịp cô không chú ý, Thẩm Trạm quay lưng về phía cô, thở phào nhẹ nhõm.

Vân Kiều ở Cảnh Thành thuộc về anh, nhưng tại Ninh Thành, những kỷ niệm trong quá khứ ùa về, làm tim anh đập nhanh.

Hôm sau là ngày giỗ của ông nội Vân, Vân Kiều mang đồ cúng bái đến nghĩa trang từ sớm, có Thẩm Trạm dẫn đường, cô đã tìm thấy bia mộ của ông nội.

Vân Kiều nhìn ông cụ hiền hậu trong tấm ảnh đen trắng, thời khắc ấy vô vàn hình ảnh vụt qua trước mắt cô.

Cụ ông ôn tồn dạy cô bé tóc đuôi ngựa cầm bút lông viết, cô bé học pha trà lần đầu tiên đưa cho ông nếm thử, được ông tán thưởng, và cả tiệc đoàn viên với người thân khi họ còn sống…

Hàng loạt ký ức hiện lên trong đầu cô nhưng chúng chỉ có thể ngừng trong chớp nhoáng, cô muốn bắt lấy chúng nhưng những ký ức ấy lại bị thổi bay như cát bụi.

Cảm giác đau xót trĩu nặng trong lòng lan ra khắp người, Vân Kiều đột nhiên nghẹn ngào: “Ông nội…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Xưng hô ấy gần như là tiếng gọi và hoài niệm từ tận đáy lòng, cô mất ký ức, nhưng vẫn khắc sâu trong tâm trí.

Cô nén lại niềm thương nhớ, Vân Kiều dâng hoa cúc trắng, quỳ xuống trước mộ ông cụ lạy ba lạy.

Cô không thể nói nhiều hơn nữa.

Nếu ông nội biết mình lỡ quên ông, nhất định ông sẽ buồn lắm.

Thẩm Trạm đứng cạnh không quấy rầy, khi Vân Kiều quỳ xuống dập đầu, anh cũng quỳ theo.

Lúc Vân Kiều nhìn qua, Thẩm Trạm ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Ông nội em chính là ông nội anh, anh cũng nên dập đầu.”

Trước bia mộ, Vân Kiều không cười nổi, nhưng trong lòng ấm áp quá đỗi. Cô ngầm thừa nhận vị trí “người nhà” của anh.

Thẩm Trạm được cho phép càng mạnh dạn hơn, lẩm bẩm trước bia mộ của ông nội Vân: “Ông nội, ông yên tâm, sau này cháu sẽ chăm sóc cho Kiều Kiều, đảm bảo sẽ không ai dám bắt nạt em ấy đâu ạ…”

“Anh đang nói lung tung gì đấy?” Sao anh lại nói mấy lời này trước mặt ông nội?

Thẩm Trạm trả lời hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh không nói linh tinh, toàn bộ đều là điều ông nội đích thân dặn anh trước kia, anh phải nói rõ với ông để ông an tâm.”

Lúc ông cụ nằm trong phòng bệnh, tất cả những việc ông giao cho anh đều xoay quanh cháu gái. Bấy giờ anh đã hứa để ông yên lòng, anh không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ cam tâm tình nguyện hoàn thành nhiệm vụ.

Vân Kiều không biết nói gì cho phải, Thẩm Trạm lải nhải thay cô, ngày giỗ trở nên hơi khác thường, tựa như cô có thể thật sự cảm nhận được nụ cười hiền từ của ông lão trong ảnh.

Cúng bái xong, hai người chuẩn bị rời đi, tâm trạng đã khác hẳn lúc mới đến. Cảm xúc nặng nề trong lòng tan biến, cô đang tiến từng bước về phía trước theo kỳ vọng của ông nội.

Lúc này một tiếng gọi đột nhiên truyền đến từ bên cạnh: “Kiều Kiều?”

Vân Kiều quay đầu nhìn, thấy hai người trung niên xa lạ, nhưng cũng quen thuộc.

“Kiều Kiều, cháu về rồi.” Người phụ nữ trung niên bước đến phía cô, khi gặp cô, trông bà ta có vẻ vui mừng: “Một năm nay cháu học tập ở nơi khác mà chẳng báo tin gì về cho gia đình, ngày nào bác và bác trai cũng nhớ cháu.”

Vân Kiều nhíu mày, Thẩm Trạm cúi đầu giải thích bên tai cô: “Bác cả em và vợ bác ấy.”

Vân Kiều hiểu ra.

Trước đây cô đã biết gia đình bác không thích cô, hiện tại xem ra quả thực họ đang dối trá. Họ biết cô đi học ở đâu, nếu nhớ cô thật thì đã liên hệ từ lâu rồi, nào có chuyện chờ đến hôm nay mới trùng hợp gặp được.

Ở nơi ông yên nghỉ, Vân Kiều làm tốt việc giả vờ, nói chuyện chiếu lệ với Vương Mạn Chi.

Vương Mạn Chi mời cô về nhà ăn cơm, lấy cớ người nhà để ôn chuyện với cô, Vân Kiều cũng biết cách nói chuyện nên không đồng ý hay từ chối thẳng.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi hai người kia, Vân Kiều trốn trong xe: “Không phải nói quan hệ không tốt à? Tại sao phải diễn kịch với em chứ?”

Thẩm Trạm trả lời: “Nhà họ Vân rơi vào tay bác em xuống dốc không phanh, tài sản mà ông nội để lại không đủ lấp chỗ trống, chắc họ muốn vớt vát từ bên em một chút. May sao em đã trưởng thành có thể kiểm soát tài sản của mình, nếu không chỉ sợ sẽ bị nuốt đến xương cũng chẳng còn.”

Nói trắng ra, họ thiếu tiền, mơ tưởng đến phần tài sản của cô cháu gái này.

“Nhưng em đừng sợ, họ không cướp đi những thứ thuộc về em được đâu.” Trong xã hội pháp trị, hai vợ chồng kia không thể cưỡng đoạt tài sản của Vân Kiều.

Cúng bái ông nội xong, cả hai lên kế hoạch ở lại Ninh Thành mấy ngày.

Thẩm Trạm xui xẻo, vừa trở về đã bị người nhà họ Thẩm phát hiện, họ bắt anh về nhà một chuyến.

“Bị bắt, không trốn được.” Người đàn ông đã trưởng thành bướng bỉnh như một cậu nhóc trốn nhà. Vân Kiều có thể hiểu, Thẩm Trạm không thích bị quản thúc trong nhà mà muốn sống tự do tự tại, còn người nhà họ Thẩm có vẻ rất nghiêm khắc, luôn chú ý đến mọi hành động của anh.

Với tính cách trước đây của Thẩm Trạm, có lẽ anh sẽ ngoan ngoãn quay về nghe “Kinh thư” hai ngày rồi lập tức rời đi.

Lần này anh không ầm ĩ gì hết, trước khi ra cửa còn không quên dặn dò Vân Kiều: “Anh về gặp họ, có thể buổi trưa không quay lại, em nhớ ăn cơm đấy.”

“Em biết mà, đúng lúc em hẹn Tư Nguyên, lát nữa em cũng phải ra ngoài.”

“Ử ha, anh quên mất.” Giờ anh mới nhớ tới chuyện Vân Kiều từng nói với anh cô đã hẹn Khương Tư Nguyên, Thẩm Trạm sửa lời: “Có việc gì cứ gọi anh.”

Hai người tạm biệt ở cửa, Vân Kiều ôm anh, Thẩm Trạm cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Đây là thói quen mà Thẩm Trạm chưa từng có trước đây.

Trước kia anh ra ngoài chưa bao giờ thông báo với ai, cũng không đủ kiên nhẫn dặn dò người khác đầy dịu dàng ân cần như vậy, mãi đến khi Vân Kiều tới bên anh, mọi thứ đã thay đổi.

Thẩm Trạm rời đi, Vân Kiều cũng bắt đầu chuẩn bị ra ngoài theo lịch hẹn.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Vân Kiều mở camera giám sát nhìn xem bên ngoài cửa là ai: “Bác gái?”

*

“Tí tách, tí tách…”

Như có tiếng nước chảy liên tục dội vào màng nhĩ của Vân Kiều, cô cố gắng mở mắt, thấy trước mặt hiện lên một bóng người, nhưng cô đã mất hết ý thức.

Không biết qua bao lâu, khi tỉnh dậy lần nữa, cô chỉ cảm thấy đầu choáng váng, toàn thân mệt mỏi, cô nằm trên giường hồi lâu mới có sức cử động.

Vân Kiều mở to mắt, khung cảnh xung quanh khiến cô thấy xa lạ vô cùng.

Phòng ngủ được bài trí tỉ mỉ với bức tường màu xanh nhạt, mọi thứ trong phòng đều thể hiện rõ hai từ “tinh xảo”, mới tinh đến mức cứ như chưa một ai sử dụng.

Đây là đâu?

Cô nhớ rõ bác gái chủ động tìm tới cửa, bà ta nói sẽ đưa cho cô một số di vật do ông nội để lại, khi cô lấy được đồ chuẩn bị rời đi thì bị mất ý thức.

Vân Kiều tìm trong phòng một vòng, không thấy điện thoại di động hay thiết bị liên lạc nào, chiếc túi nhỏ cô luôn cầm theo cũng không cánh mà bay. Cô quay về mép giường ngồi xuống, tay siết chặt ga giường để mình bình tĩnh lại, cô đợi cảm giác chóng mặt biến mất hẳn mới chậm rãi tới cửa.

Những câu trả lời chưa biết đang ở bên ngoài cánh cửa này.

Cô thử vặn nắm tay, không ngờ cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Tầm nhìn trở nên rộng lớn, khung cảnh xung quanh không khác gì ở nhà, Vân Kiều cảnh giác quan sát bốn phía.

Đằng trước loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, cầm khay xuất hiện trước mặt cô: “Cô Vân Kiều, xin hỏi cô cần giúp gì ạ?”

Vân Kiều nhíu mày: “Bà là ai, đây là đâu?”

Người phụ nữ nghiêm túc trả lời: “Tôi là người giúp việc phụ trách các công việc hằng ngày của biệt thự, ngài Văn bảo tôi chăm sóc cô.”

“Ngài Văn?” Trong đầu cô lóe lên tia sáng, dưới miệng lập tức thốt ra một đáp án: “Văn Cảnh Tu?”

“Vâng.”

Người giúp việc chỉ hỏi cô cần gì, sau đó Vân Kiều thắc mắc về điều khác, bà ta vẫn một mực trả lời “Không biết, không rõ lắm”, hoặc sẽ nói: “Đợi ngài Văn trở về thì cô có thể tự hỏi ngài ấy.”

Không cần nói cũng biết đây là lệnh của ai.

Vân Kiều tìm kiếm khắp nơi, ngoại trừ điện thoại bàn cố định, cô không còn cách nào khác để gửi tin nhắn ra ngoài. Tất cả các cửa sổ và cửa ra vào đều bị khóa trong phạm vi hoạt động của cô.

Cô đang bị bắt cóc?

Văn Cảnh Tu thần không biết quỷ không hay đưa cô đến một nơi xa lạ, nhất định đã có tính toán từ trước.

Vân Kiều chợt nhận ra, việc bác gái dùng di vật của ông nội để làm lý do khiến cô quay về nhà họ Vân, hóa ra là một cái bẫy.

Biết rõ lý do, cô phẫn nộ, bực bội, nhưng không thể bộc phát ra ngoài, Vân Kiều cố kiềm chế, cho đến khi Văn Cảnh Tu xuất hiện.

“Văn Cảnh Tu.” Lần này cô gọi tên anh ta rất chính xác.

Văn Cảnh Tu hơi kinh ngạc, nhưng rồi cũng thấy bình thường, ánh mắt hiện lên niềm vui: “Hiện tại đã chịu nhận anh rồi sao?”

“Tại sao anh lại làm vậy?” Vân Kiều chất vấn.

“Kiều Kiều, anh xin lỗi vì đã dùng cách này để mang em về, ở đây rất yên tĩnh an toàn.” Văn Cảnh Tu chủ động chỉ cho cô xem: “Thích căn phòng này không? Em nói em thích thiết kế thiên nhiên, sau này muốn tự xây một căn nhà hợp ý mình. Anh đã trang trí phòng dựa theo bản vẽ em từng phác họa đấy.”

Vân Kiều thích thử tự thiết kế phòng, thuở nhỏ chưa biết nhiều, còn được ông nội chiều chuộng, nhà họ Vân gần như hoàn thiện phòng theo những ý tưởng mới mà cô không ngừng đưa ra.

Khi cô lớn, Vân Kiều đã tự vẽ một bản phác thảo trang trí, vì cô không nghiên cứu có hệ thống nên không rõ lắm, nhưng cô đã từng chính miệng nói về ý tưởng của mình. Văn Cảnh Tu đã cố gắng hết sức để thực hiện những điều này rồi tự đưa cô đến xem.

Trong dự đoán của anh ta, Vân Kiều chắc chắn sẽ cảm động.

Nhưng đời không như mơ, anh ta chỉ thấy vẻ thờ ơ xa cách trong mắt Vân Kiều.

“Anh đừng nói mấy lời này với tôi, tôi không nhớ rõ chuyện hồi trước đâu.” Dù có nhớ đi chăng nữa, cô cũng không thể nhớ lại quá khứ với người yêu cũ ở đây được.

Văn Cảnh Tu mím môi lẳng lặng nhìn cô vài giây, đan mười ngón tay vào nhau, tỏ thái độ: “Anh quên mất, em bị mất trí nhớ vì tai nạn xe.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngày rời nhà họ Thẩm, anh ta tốn không ít công sức mới điều tra ra việc Vân Kiều vô tình bị mất trí nhớ vì tai nạn xe, tất cả các hành vi vô lý đã được giải thích.

Vân Kiều thích anh ta như vậy, tại sao có thể trong thời gian ngắn đã rơi vào vòng tay của người đàn ông khác được? Huống chi cô còn biết anh ta và Thẩm Trạm là kẻ thù.

Kiều Kiều của anh ta, vị hôn thê của anh ta chắc chắn sẽ không làm chuyện như thế.

“Xin lỗi em, Kiều Kiều, vì lỗi lầm của anh mà đã để em cô độc một mình ở lại Cảnh Thành lâu như vậy. Nhưng không sao, từ hôm nay đến tận tương lai sau này, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Vân Kiều lạnh lùng nhìn chằm chặp gã đàn ông tự quyết định trước mặt cô: “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tuy tôi mất trí nhớ nhưng tôi biết hết những chuyện đã xảy ra. Nếu đã hủy bỏ hôn ước và chia tay rồi, vậy không cần phải tiếp tục nữa.”

Cô hạ giọng nhấn mạnh: “Bạn trai tôi là Thẩm Trạm.”

“Thẩm Trạm, à.” Ngực Văn Cảnh Tu phập phồng, anh ta đứng phắt dậy: “Lợi dụng lúc em mất trí nhớ, tên đó dám chia cắt chúng ta, giấu giếm ký ức của em, em còn coi tên đó như người tốt?”

Anh ta nghĩ đến việc họ bỏ lỡ nhau lâu như vậy chỉ vì hiểu lầm, nỗi hận thù Thẩm Trạm trong lòng ngày càng bành trướng.

Vẻ căm phẫn lóe lên trong mắt Văn Cảnh Tu, nhưng nhanh chóng bị lý trí áp xuống. Hiện tại Vân Kiều mất trí nhớ không nhớ rõ anh ta, lại bị Thẩm Trạm lừa dối một năm, anh ta không nên tức giận với cô gái mình thích.

“Không sao, Kiều Kiều, bây giờ em đã trở về bên cạnh anh, anh sẽ nghĩ cách để em khôi phục ký ức nhớ lại quá khứ của chúng ta.”

“Không cần.” Vân Kiều lắc đầu: “Chỉ cần anh đưa đồ cho tôi, để tôi rời khỏi đây, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Vân Kiều không thể cảm nhận được sự thay đổi phong phú trong nội tâm của Văn Cảnh Tu, dù cô muốn khôi phục trí nhớ chữa lành cho mình, cũng không cần bạn trai cũ nhúng tay vào.

“Rời đi? Muốn tìm Thẩm Trạm phải không?” Lửa giận trong lòng Văn Cảnh Tu bùng lên.

Vân Kiều cũng không sợ hãi, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ sắc bén: “Thẩm Trạm, anh ấy…”

Văn Cảnh Tu đập bàn ngắt lời cô: “Kiều Kiều, đừng nhắc đi nhắc lại tên người đàn ông khác trước mặt anh.”

Bao việc xảy ra khiến anh ta bực bội khó chịu, anh ta đã cố nén giận, hạ mình, còn Vân Kiều cứ luôn nghĩ về Thẩm Trạm, làm sao anh ta có thể chịu đựng được đây?

“Anh mới là người thích em, Thẩm Trạm lừa gạt em chỉ để đối phó anh thôi.” Văn Cảnh Tu vươn tay ra.

Vân Kiều nhanh nhẹn né đi, không vui nhíu mày.

Cô không thích bị người lạ chạm vào.

Chính hành động lảng tránh này đã kích thích Văn Cảnh Tu.

Trước kia họ thân mật đến mức nào, hiện giờ Vân Kiều mất trí nhớ đã hoàn toàn quên anh ta, thậm chí còn bài xích anh ta? Phản ứng của Vân Kiều chắc chắn đã chạm tới lòng tự trọng của người đàn ông, cô càng phản kháng không muốn, Văn Cảnh Tu càng tức giận hơn.

Anh ta tiến lên định ôm người vào lòng, khi ngón tay chạm tới bả vai cô, Vân Kiều lập tức xoay người nắm cánh tay anh ta, ra sức bẻ.

“Răng rắc!”

Văn Cảnh Tu trợn tròn mắt, vẻ mặt đau đớn.

Anh ta cắn chặt răng, quay đầu nhìn chằm chặp Vân Kiều, dường như không thể tin nổi.

Trước kia Vân Kiều luôn ra tay nhanh chóng, tàn nhẫn, cực kỳ dứt khoát, anh ta không hề đề phòng vì chưa từng nghĩ tới có ngày Vân Kiều sẽ đối xử với Văn Cảnh Tu anh ta như vậy.

Trong lúc anh ta hoảng hốt, Vân Kiều thấy ánh mắt tổn thương kia đang nhìn mình, tim cô đập mạnh hơn, nhưng cô vẫn không buông tay, nhân cơ hội khống chế: “Mở cửa, để tôi ra ngoài.”

Cô không định làm người khác bị thương, cũng không thích bị kiểm soát. Tư tưởng của Văn Cảnh Tu quá cực đoan, dù anh ta nói bao nhiêu lời tốt đẹp cũng không thể thay đổi một sự thật: Cô đang bị anh ta giam cầm.

Người đàn ông cố nén đau, cụp mắt, như thỏa hiệp: “Được, anh thả em.”

Sau đó khi họ chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Vân Kiều đột nhiên bị một đám vệ sĩ cao lớn lao vào giữ chặt.

Thì ra không chỉ nhốt cô trong đây, anh ta còn thuê nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp trông coi mọi lúc.

Vân Kiều cười khẩy: “Phái nhiều người canh giữ tôi vậy, anh tính kỹ thật đấy.”

“Những người này vốn không phải để đối phó em.” Sắc mặt Văn Cảnh Tu trở nên tái nhợt, vẻ bi thương trong mắt ngày càng nhiều: “Kiều Kiều, em thật sự tàn nhẫn.”

Anh ta không định dùng vũ lực với Vân Kiều, anh ta thuê những người này để đề phòng Thẩm Trạm, anh ta biết Thẩm Trạm rất mạnh, nhưng không ngờ có ngày Vân Kiều sẽ sử dụng bản lĩnh cô học được trong lớp Taekwondo để chống lại anh ta.

“Chẳng lẽ muốn tôi đối xử nhẹ nhàng với tên đã bắt cóc mình sao?” Cô biết mình không thể dùng tay không để đấu với đám vệ sĩ này, Vân Kiều ngừng giãy giụa, thái độ khó coi vô cùng.

“Bắt cóc? Quan hệ của chúng ta là gì? Em quên tình cảm từ thuở thơ ấu nhiều năm giữa chúng ta, phủ nhận tất cả những gì chúng ta từng có rồi sao?” Văn Cảnh Tu đã cảm nhận thấm thía bốn từ giết người không dao* rồi.

*Gốc là 杀人诛心 (sát nhân tru tâm): ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.

Văn Cảnh Tu hít sâu một hơi: “Không sao, em chỉ tạm thời bị mê hoặc, anh sẽ giúp em nhớ ra.”

Anh ta không ngừng tẩy não chính mình.

Anh ta thích Vân Kiều như vậy, tất nhiên sẽ không giận cô dù cô có đánh gãy tay mình.

Vì yêu, anh ta bao dung tha thứ.

Vân Kiều có thể địch lại mười người bình thường, nhưng nhóm vệ sĩ Văn Cảnh Tu thuê để đối phó với Thẩm Trạm đương nhiên khác người bình thường, cuối cùng Vân Kiều vẫn bị giam cầm.

Cô được đưa vào phòng khám bệnh, những bức tường trắng tứ phía, bầu không khí lạnh lẽo khiến người ta áp lực. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng xuất hiện: “Cô Vân Kiều, xin cô hợp tác với tôi, tiếp theo tôi sẽ giúp cô tìm lại ký ức.”

“Tôi không cần khôi phục trí nhớ!”

Sao cô dám tin người mà Văn Cảnh Tu tìm tới? Dù thật sự khôi phục trí nhớ, cô cũng không muốn làm ở nơi kỳ quái này.

Vân Kiều không chịu phối hợp, bác sĩ nhìn bên kia, Văn Cảnh Tu vén rèm bước ra.

Anh ta cúi người sờ mặt Vân Kiều: “Kiều Kiều, em ngoan đi, đợi em khôi phục ký ức thì sẽ biết anh mới là người đáng để em tin tưởng dựa vào.”

Trong lòng Vân Kiều bực bội không thôi: “Văn Cảnh Tu, anh biết đây là phạm pháp không?”

“Anh chỉ muốn ở bên bạn gái mình thôi, gì mà phạm pháp chứ?” Văn Cảnh Tu cười khẩy: “Quên đi, hiện tại em đã bị Thẩm Trạm tẩy não, nói gì cũng vô dụng. Không sao, đợi em khôi phục trí nhớ, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Anh ta vỗ vỗ tay, một người phụ nữ mặc đồ điều dưỡng giơ kim tiêm lên tiêm thuốc vào người cô, Vân Kiều bị người khác giữ chặt không thể cử động, chỉ đành trơ mắt nhìn mũi kim đâm vào.

Giây tiếp theo, cô như rơi vào trong mộng.

Cô chưa bất tỉnh hẳn, thậm chí còn nghe thấy rõ ràng bên tai có người nói chuyện, nhưng cô đã mất hết sức lực vùng vẫy.

Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông định thôi miên Vân Kiều đứng dậy lắc đầu với Văn Cảnh Tu: “Không được, cơ chế tự vệ của cô ấy quá mạnh.”

Nếu muốn dẫn dắt người bệnh khôi phục ký ức, đương nhiên phải cần bệnh nhân phối hợp, hoặc dùng biện pháp khiến cô hợp tác.

Thuốc mà Văn Cảnh Tu yêu cầu tiêm vào không có hại gì cho cơ thể con người, nó chỉ khiến cô tạm thời mất hết sức phản kháng, nhưng lại không thể giúp bác sĩ tiến vào nội tâm của Vân Kiều.

“Lòng phòng bị của cô ấy rất mạnh, nếu muốn thôi miên khôi phục ký ức, cô ấy nhất định phải tiếp nhận, hoặc không thể kháng cự.” Nói ngắn gọn, muốn dùng cách thôi miên cưỡng chế can thiệp, trước tiên phải tiến vào ý thức rõ ràng của cô.

“Có thuốc gì không?”

“Có một số thuốc tác động tới tinh thần… nhưng không đáp ứng được yêu cầu của anh Văn.” Văn Cảnh Tu yêu cầu không được làm tổn thương Vân Kiều, thuốc tác động tới tinh thần sẽ ảnh hưởng đến cơ thể phần nào.

Văn Cảnh Tu muốn “cứu” bạn gái mình, nhưng anh ta không muốn mạo hiểm sức khỏe của cô. Bác sĩ không biết Văn Cảnh Tu có thể chấp nhận đến mức nào, nên mới không dám đề nghị dùng thuốc bừa.

“Tôi nói rồi, không thể làm tổn thương cô ấy.” Văn Cảnh Tu không cho phép dùng thuốc, nhưng anh ta nảy ra ý khác: “Chỉ cần phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cô ấy thôi sao? Anh chắc không? Nếu khiến cô ấy cảm nhận được nỗi sợ rồi mất ý thức chống cự thì sao?”

Bác sĩ không dám khẳng định, bèn nói: “Thử xem.”

Không ai hoàn hảo cả, chỉ cần nắm được điểm yếu là có thể đánh bại. Hai người quen nhau đã nhiều năm, Văn Cảnh Tu biết rõ Vân Kiều sợ điều gì nhất.

Những ngón tay đặt trên bàn dần siết thành nắm đấm, Văn Cảnh Tu nhìn bàn tay phải đang quấn băng trắng, anh ta nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ đấu tranh, cuối cùng anh ta chậm rãi nói: “Dưới lầu có một tầng hầm.”

Thoáng gió nhưng không có ánh sáng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv