Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 97



Đàm Khanh đã đóng máy, tiệc nửa tuổi của Đàm Kỷ Kỷ cũng đã được lên lịch.

Nhưng vì những nguyên nhân chủ quan và khách quan hết kéo lại kéo, bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ đã sớm vượt qua thời gian nửa tuổi của mình rồi.

Tiệc nửa tuổi liền dựa theo đề nghị trước đó của Liêu Nhàn đổi thành hình thức tiệc nhà.

Nhưng nhà họ Hạ cực ít tổ chức tiệc nhà.

Tổ tiên trước thời dựng nước là người bên cạnh vị ngồi cao nhất kia, luôn luôn không tranh không đoạt, thời gian nhàn hạ chỉ là ở nhà trồng hoa trêu chim, gần như chưa từng tham dự quá nhiều tụ hội tư nhân.

Đến đời ông nội Hạ Minh Ngọc, nhà họ Hạ dần dần thành việc buôn bán thương mại, chủ mạch Hạ thị càng thêm khiêm tốn, ngay cả hôn lễ của ba người con trai đều chỉ cử hành nội bộ, không thông báo cho truyền thông.

Lại đến bữa tiệc nhà này.

Sau khi Hạ Minh Ngọc tiếp nhận Hạ thị thì luôn ít giao du với bên ngoài, ngoại trừ trên chuyên mục tài chính và kinh tế quốc tế bình thường sẽ xuất hiện bóng người anh, còn lại mấy tin tức giải trí đều tập trung về Đàm Khanh.

Lại càng không cần phải nói trước đó hai người còn trực tiếp công khai đăng kí ở nước ngoài.

Tuy nói là tiệc nhà, nhưng người nhận được thiệp mời chỉ nhìn một chút đã hiểu ra…

Đây là Hạ Minh Ngọc muốn tạo vị trí cho Đàm Khanh.

Từ nay về sau, Hạ thị sẽ có một chủ nhân khác danh chính ngôn thuận quang minh chính đại.

Đồng thời mượn bữa tiệc nhà này để cố ý thông báo cho bọn họ một tiếng, về sau phải khách khí với Đàm Khanh hơn nữa.

Tiệc nhà họ Hạ đã từng không thông báo cho bất kì truyền thông gì, cũng không chào đón bất kì truyền thông gì đến thăm.

Thiệp mời chủ yếu mời người có bối phận rõ ràng.

Hạ Tề gửi cho những đồng chí cách mạng cán bộ cũ, Liêu Nhàn gửi cho người trong hội phụ nữ và đoàn văn công, còn có một vài đối tác nhất định trong vòng thương nghiệp và bạn từ nhỏ của Hạ Minh Ngọc.

Đương nhiên, còn có người có dù là Hạ Tề Liêu Nhàn, hay là Hạ Minh Ngọc cũng không muốn mời, nhưng lại không thể không mời trong loại chuyện này.

Hạ Huy và Hạ Ngũ.

Cùng là anh em một nhà, cho dù quan hệ trong đó có bao nhiêu vi diệu, cũng không thể vả mặt đối phương trong trường hợp thế này, để khách khứa chế giễu.

Hạ Tề và Liêu Nhàn bàn bạc thật lâu, vẫn quyết định đưa thiệp mời cho lão tam Hạ Huy và lão đại Hạ Ngũ.

Từng tấm thiệp mời đẹp đẽ độc đáo, quấn lên một đóa hoa xinh đẹp.

Đẹp mắt.

Đã không có người thân cũng không có bạn tốt – Đàm Khanh rất hâm mộ bưng mặt, vô cùng đáng thương giương mắt lên quan sát Hạ Minh Ngọc: “Tui cũng muốn mời.”

Hạ Minh Ngọc tiện tay nhét một tấm thiệp trống vào trong tay Đàm Khanh, xoay người hôn hắn một cái: “Nghe lời, lấy thêm cho em một tấm chơi.”

Đàm Khanh: “…”

Đàm Khanh phẫn nộ dùng tấm thiệp không gấp máy bay giấy, cầm máy bay giấy đi tìm Đàm Kỷ Kỷ chơi.

Gần đây nhóc con đã giảm dần hứng thú với cầu trượt trong thành đồ chơi rồi, ngược lại bắt đầu yêu thích đồ chơi xếp hình in hình hoạt hình bên ngoài toà thành, có thể tuỳ tiện di chuyển vị trí.

Đàm Khanh phi máy bay thiệp mời mình vừa gấp xong vào trong thành, quen thói leo lên ngựa nhún lắc qua lắc lại một lát, nhiệt tình hô: “Con êy, tới chơi máy bay nhỏ không nha?!”

Cục gạo nếp nhỏ mập mạp tròn vo đang ôm chân ngồi trên nệm nhi đồng thật dày, duỗi móng ra gẩy gẩy bàn tính số lượng trước mặt.

Vừa mới nghe được Đàm Khanh triệu hoán, cái tai thính lập tức giật giật, cong khóe miệng lên, thật vui vẻ nhìn về hướng Đàm Khanh: “Ba, ba!”

Là ba ba tới rồi!

Kỷ Kỷ siêu thích ba ba!

Nhóc con cũng không thèm chơi nữa, tay chân vụng về xoay người, vui vẻ lắc lắc quần thủng đáy nhỏ bò đến chỗ Đàm Khanh giống ốc sên nhỏ: “Ba ba, chờ!”

Ngoại trừ hai tháng ban đầu đi theo Đàm Khanh, bởi vì không có tiền mà chỉ có thể uống sữa bò giảm giá, trừ cái đó ra thì cuộc sống tuổi thơ của Đàm Kỷ Kỷ có thể nói là cực kì làm cho người ta phải hâm mộ.

Không nói đến Hạ Tề và Liêu Nhàn hận không thể sát trùng mọi thứ cháu trai mình ăn ba ngàn tám trăm lượt, chỉ nói đến việc uống sữa bột thôi, đã phải điều chỉnh chính xác đến bốn mươi ba độ bảy thích hợp nhất trong truyền thuyết mới bắt đầu cho Đàm Kỷ Kỷ uống.

Nhưng mà Đàm Khanh lại không giống.

Nhóc con bảy tháng, hẳn phải học được cách làm một con tiểu hồ ly có thể sử dụng đầy đủ mị lực của mình để thông đồng với con khác, chuẩn bị sẵn sàng để sinh sôi đời kế tiếp.

Đàm Khanh lắc lư lắc lư trên con ngựa nhún cho trẻ em.

Đồng thời có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn nhóc béo không có chút mị lực nào, thậm chí còn mặc quần yếm, lộ ra bốn cái răng sữa nhỏ ngốc hết chỗ nói cười với hắn.

Haiz.

Đều do gen của Hạ Minh Ngọc thực sự quá kém.

Chắc chắn nhóc con sẽ là một con hồ ly đần.

Đàm Kỷ Kỷ đã thành thạo nắm giữ cách bò cơ năng rất nhanh đã di chuyển từ nệm nhi đồng đến bên người Đàm Khanh, rất đáng yêu lung la lung lay đứng lên.

Bổ nhào về phía trước, ôm lấy đùi Đàm Khanh: “Ba!”

“Ai!”

Đàm Khanh xách da gáy nhóc con, chuẩn bị nhấc con mình lên…

Không di động?

Đàm Khanh sửng sốt, lại túm một lần, vẫn không hề di chuyển.

Đàm Khanh: “…”

Nhóc con này, lại mập!

Nhưng mà cho đến nay Đàm Khanh vẫn còn nhớ rõ lần trước mình không cẩn thận nói ra sự thật Đàm Kỷ Kỷ mập liền khiến nhóc béo tự bế, thế là lời nói đến bên miệng chỉ có kiên cường nuốt xuống.

Dừng lại nửa ngày, tự mình xoay người, ôm nhóc con từ trên đùi vào trong ngực: “Con à, hôm nay đã làm gì?”

Đàm Kỷ Kỷ siêu vui vẻ uốn éo trong lòng ba nhỏ, giơ đầu ngón tay út lên, chỉ vào vòng quay số đếm trên tường toà thành nhi đồng: “Kỷ Kỷ, đếm!”

Đàm Khanh: “…”

Đàm Khanh mù chữ chân thành tán dương Đàm Kỷ Kỷ: “Không tệ, học tập khiến hồ ly tiến bộ, tương lai con phải trở thành một người làm công tác văn hoá, sau đó tương lai chúng ta cùng nhau đưa Hạ Minh Ngọc đến đại học cho người già, như thế anh ý mới có thể bảo trì sức khỏe và lạc quan.”

(*) Đại học cho người già là lớp học để người cao tuổi cập nhật kiến ​​thức, rèn luyện sức khỏe và tâm hồn, vui chơi, giải trí…

Đương nhiên Đàm Kỷ Kỷ không biết đại học cho người già là đại học gì, nhưng ba nhỏ đã nói nhất định là đúng.

Thế là nhóc con rất phối hợp gật đầu, quơ quả đấm nhỏ nói: “Lên!”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Bá tổng vừa xác nhận địa điểm và thời gian cuối cùng của tiệc nhà với Liêu Nhàn, xác nhận danh sách khách khứa với Lâm Vũ xong.

Đồng thời tự mình xem qua menu, cực kì ưu tú tăng thêm mấy món chính thịt gà thịt vịt thịt hươu thích ăn nhất giúp Đàm Khanh—

Vừa mới từ cửa trước trở lại phòng khách nhà mình.

Liền nghe thấy bà xã vừa mới kết hôn còn chưa tới một tháng, đang ôm đứa con trai ưu tú trên mọi phương diện của mình.

Một lớn một nhỏ.

Đang lén lút thương lượng về sau muốn cùng nhau đưa anh đến đại học cho người già.

Còn tiến thêm một bước thương lượng muốn mua một chiếc xe rộng rãi nhất để đón anh tan học.

Hạ Minh Ngọc: “…”

Hạ Minh Ngọc trầm mặc thật lâu, nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn đẩy cửa tòa thành nhi đồng ra, đi vào đứng ở trước mặt Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ.

Đàm Khanh bỗng nhiên khép miệng lại, lộ ra một nụ cười siêu đáng yêu: “Ông xã?”

Ánh mắt Hạ Minh Ngọc quét một vòng trên người Đàm Kỷ Kỷ, lại rơi vào trên người Đàm Khanh.

Anh ừ một tiếng, bế nhóc con từ trong lòng Đàm Khanh ra, chân dài chuyển bước, mang theo nhóc con vô tội đáng thương lại tủi thân đi tới trước bức tường toán học hoạt hình, nghiêm khắc nói: “Úp mặt vào tường hối lỗi, ba mươi phút.”

Đàm Khanh: “…”

Kết cục bi thảm của Đàm Kỷ Kỷ khiến Đàm Khanh đột nhiên có cảm giác thỏ chết cáo buồn, sợ Hạ Minh Ngọc bảo hắn cút đi học tập.

Nghĩ tới nghĩ lui, bị dọa đến mức ngay cả ngựa gỗ nhỏ cũng không dám ngồi, nhảy xuống đuổi theo Hạ Minh Ngọc đến phòng ngủ, vô cùng khéo léo chủ động ôm lấy eo người kia: “Hạ Minh Ngọc anh thật giỏi thật lợi hại thật vĩ đại, Khanh Khanh yêu anh lắm.”

Giữa ban ngày ban mặt.

Sắc mặt Hạ Minh Ngọc sâu hơn, thuận thế cầm tay Đàm Khanh, kéo đến trước người: “Cho nên mới chuẩn bị tự mình đưa đón anh đi đại học cho người già?”

Đàm Khanh quả quyết nói cúi đầu liền cúi đầu: “Tui sai rồi lần sau tui không dám thật!”

Một cái tay khác của Hạ Minh Ngọc đã rất có vẻ áp bách đặt ở trên lưng Đàm Khanh, trầm thấp hỏi: “Sợ anh phạt em?”

Đàm Khanh đàng hoàng ôm chặt Hạ Minh Ngọc, rất kiên quyết nói nhỏ: “Tui, không muốn học tập.”

Hạ Minh Ngọc: “Cũng được.”

Đàm Khanh chờ mong: “Thật sao?”

Hạ Minh Ngọc khẽ gật đầu, trong sắc mặt có vẻ không rõ.

Anh cúi người, chậm rãi nhẹ nhàng cắn rái tai Đàm Khanh, giọng nói trầm thấp: “Trí nhớ và lao động chân tay nhất định phải lựa chọn một thứ, nếu cục cưng không muốn lao động trí óc, vậy thì nỗ lực lao động chân tay đi, nào, ngoan.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Khanh Khanh: Tui không muốn nỗ lực bất kì lao động gì hết

Hạ Minh Ngọc: Vậy cục cưng cứ nằm, để anh động.

Đàm Khanh Khanh: …Tui muốn rời nhà trốn đi.

Hạ Minh Ngọc: Không, em không có tiền.

Đàm Khanh Khanh: …

——

Đàm Kỷ Kỷ: Hôm nay nhóc Kỷ Kỷ có học tập không? Học tập… còn học tập nhiều gấp bội QAQ nhóc Kỷ Kỷ thật đắng

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv