Las Vegas — thành phố đánh bạc lớn nhất toàn thế giới luôn luôn có mùa xuân ấm áp và ánh nắng chói mắt.
Cũng là chỗ đăng ký kết hôn nổi tiếng.
Không giới hạn quốc tịch, không giới hạn khu vực, không giới hạn thân phận, không giới hạn giới tính.
Cũng chính vì vậy, mỗi ngày ở đây luôn có dòng người nối liền không dứt, trình diễn tiết mục tình yêu lên ngôi này.
Mà vào giờ phút này.
Một chiếc xe Cayenne màu đen chạy qua mấy con đường, cuối cùng lượn vài vòng trên đường cao tốc ở một quận nhỏ cách xa trung tâm thành phố, dừng lại ở ven đường.
Sau một lát, một người đàn ông Hoa Kiều cao gầy anh tuấn đi xuống từ trên ghế lái.
Đi qua đầu xe, mở cửa xe bên kia ra.
Đàm Khanh là đồ nhà quên chưa từng được ra nước ngoài, lúc này đang kích động thò một chân ra khỏi xe.
Đi theo Hạ Minh Ngọc đặt chân lên mặt đất vừa lạ lẫm vừa nóng nực này.
Nhìn xung quanh, trái xem phải xem.
Đều không phải là người cùng tộc.
Đàm Khanh khẩn trương dựng hết cả lông lên, nhanh chóng đưa tay kéo góc áo của Hạ Minh Ngọc: "Anh có muốn đi sau lưng tui không, tui cảm thấy những người này đều không giống người tốt."
Ý thức lãnh địa của động vật cùng với bảo vệ người mình gần như đều là tập tính vốn có, hoàn toàn sẽ không bởi vì tu luyện và kinh nghiệm mà thay đổi.
Hạ Minh Ngọc quay người lại kéo tay Đàm Khanh, không hề kiêng dè hôn lên khóe miệng Đàm Khanh ở một nơi xa lạ: "Không sao, trong xã hội loài người, người khác biệt màu da chủng tộc đã có thể chung sống hòa bình. Có anh ở đây, sẽ không có ai uy hiếp em được, đừng sợ."
Đàm Khanh: "..."
Hừ.
Loài người to gan.
Cái gì mà hoà bình chung sống với chung sống không hòa bình chứ, cướp đoạt và chiếm địa bàn mới là cạnh tranh sinh tồn.
Hơn nữa, hắn không cần bảo vệ đâu.
Cũng không hề sợ!
Đàm Khanh mấp máy môi, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kéo Hạ Minh Ngọc đi về phía trước.
Cuối cùng, sau khi quẹo qua một lối rẽ, đã thấy được văn phòng cấp giấy phép kết hôn nho nhỏ kia.
Đây là lần đầu tiên Đàm Khanh nhìn thấy một văn phòng cấp giấy phép kết hôn.
So với quy hoạch thành phố chỉnh thể của Las Vegas bởi vì đánh bạc mà phát triển càng lúc càng nhanh, mà ngay cả đường cái cũng biến thành tám làn đường.
Văn phòng cấp giấy phép kết hôn này rất có vài phần phong cách của thế kỷ trước.
Mái nhà màu nâu nhạt, hai tầng nhỏ xây bằng gạch.
Cùng với một tấm biển treo ở giữa.
crk unty arriage licensebureau.
Văn phòng cấp giấy phép kết hôn quận Clark.
Đàm Khanh đứng cách một đầu đường cái nhìn quanh chốc lát, lại quay đầu hiếu kì lấy cùi chỏ đẩy Hạ Minh Ngọc: "Anh nhìn kìa, sớm như vậy mà đã có người đang xếp hàng..."
Hạ Minh Ngọc giúp Đàm Khanh kéo lại cổ áo bởi vì động tác mà bị lệch: "Ừm, tám giờ mở cửa, hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ mở."
Hai người đang nói, một người phụ nữ da trắng tóc vàng, có chút dịu dàng liền đẩy cánh cửa từ bên trong, mang bảng hướng dẫn ra ngoài.
Đàm Khanh kích động đến mức lập tức kéo lấy tay Hạ Minh Ngọc: "Mở mở! Chúng ta đi lấy sổ đỏ đi!"
Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh kéo, ống tay áo âu phục vốn được là phẳng phiu cũng bị kéo đến nhăn nhúm lại.
Nhưng anh lại không hề nhíu mày chút nào, mà trở tay siết chặt lấy bàn tay Đàm Khanh hơn: "Được, chúng ta đi thôi."
Thật ra đây là một ngày rất bình thường.
Không phải cuối tuần.
Cũng không phải thứ sáu.
Thậm chí dựa theo hoàng lịch, ngày này cũng không có điểm nào được tính là sáng chói.
Thời gian vừa mới chuyển tới tám giờ buổi sáng.
Cốc cà phê đầu tiên của người Mỹ vừa mới pha xong, tất cả các công việc mới chính thức bắt đầu.
Không có nhiều người xếp hàng trước Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc lắm, nhưng đều đến từ các nơi trên thế giới.
Có thanh niên đang nhiệt tình ôm hôn người yêu cùng giới trong lúc chờ đợi, cũng có cặp đôi nam nữ ngượng ngùng ngọt ngào nói chuyện thì thầm, cũng có những cặp đôi nữ nữ xinh đẹp.
Đàm Khanh uể oải dựa vào trong lòng Hạ Minh Ngọc ngáp một cái, không khách khí lấy điện thoại của anh ra kiên nhẫn chơi rắn săn mồi, chơi được một nửa thì ngẩng đầu lên hỏi: "Chúng ta còn phải xếp hạng bao lâu vậy."
Hạ Minh Ngọc vừa vặn cúi đầu hôn một cái lên trán Đàm Khanh, hôn xong mới nói: "Còn một lúc nữa, chờ một chút."
Đàm Khanh: "Ò..."
Đàm Khanh cho ăn cho uống cho chơi là có thể tống cổ đi được, ngoan ngoãn nghe lời tiếp tục chơi điện thoại của Hạ Minh Ngọc.
Có thể là bầu không khí của hai người thực sự quá tốt, hoặc có lẽ là bởi vì bọn họ có một khuôn mặt cực kì đáng chú ý trong những đôi cùng giới phương Đông.
Ngay lúc Đàm Khanh cúi đầu chăm chú chơi game.
Một cô gái mặc váy dài Bohemian trong cặp nam nữ tóc đen ngồi bên cạnh nhiệt tình chào hỏi với Hạ Minh Ngọc: "Xin chào, xin hỏi người kia là người yêu của anh sao?"
Lúc đại học Hạ Minh Ngọc từng trùng hợp đến Nhật giao lưu, chỉ là đã rất lâu không dùng đến ngôn ngữ này, liền gật đầu cực kì ngắn gọn: "Đúng thế."
Hiển nhiên cô gái nước Nhật kia cảm thấy rất hứng thú với Đàm Khanh, nhìn chằm chằm Đàm Khanh nửa ngày: "Xin lỗi, nhưng người yêu anh là minh tinh sao? Hình như tôi đã từng thấy được tin tức về cậu ấy trên mạng."
Từ khi Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ chuyển đến ở cùng Hạ Minh Ngọc, tất cả hợp tác thương nghiệp của Đàm Khanh cơ bản đều là Hạ Minh Ngọc một tay sắp xếp.
Mà khoảng thời gian này quảng cáo và hoạt động của Đàm Khanh chủ yếu đều ở trong nước, tạm thời còn chưa mở rộng ra nước ngoài.
Hạ Minh Ngọc hơi nhíu mày, còn chưa mở miệng.
Liền nghe cô gái kia nói tiếp một câu: "Nhưng mà hình như là tin tức không tốt lắm, có vẻ là cậu ấy bò giường đại gia gì đó, rất không biết xấu hổ."
Cô gái này nói tiếng Nhật vừa trôi chảy lại tự nhiên, vẻ mặt cũng cực kì lo lắng, sau khi nói xong liền lập tức che miệng: "A, xin lỗi, anh đừng nên suy nghĩ nhiều. Tôi không phải cố ý nhắc tới những điều này trong ngày vui của hai người đâu. Chỉ là tôi thấy anh ăn mặc tốt như vậy, không muốn để anh bị lừa..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Trùng hợp lúc này rắn săn mồi của Đàm Khanh đâm vào tường.
Game thủ lật xe trong trò chơi ngơ ngác ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Hạ Minh Ngọc nói: "Hai người đang nói gì thế?"
Hạ Minh Ngọc thân mật gẩy gẩy vành tai mềm mại của Đàm Khanh, thấp giọng dụ dỗ: "Không có gì, lại chơi thua rồi?"
Đàm Khanh nhếch miệng, dựng thẳng một ngón tay lên với Hạ Minh Ngọc: "Tui lại nạp một vạn tệ nữa được không? Một vạn cuối cùng, tui thề!"
Hạ Minh Ngọc nhéo nhéo cái eo mềm nhũn của Đàm Khanh, dụi vào cổ Đàm Khanh: "Một vạn cuối cùng? Đêm nay không chơi Vương giả vinh diệu của em nữa hả?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh bị vạch trần đảo tròn mắt, lấy lòng hôn Hạ Minh Ngọc một ngụm, thử dò xét nói: "Vậy chơi Vương giả vinh lại thêm một vạn? Tất cả là hai vạn!"
Hạ Minh Ngọc cười: "Được, mật mã là ngày chúng ta bên nhau, tự nạp đi."
Đàm Khanh vui vẻ lắc chân, đổi tư thế trong lòng Hạ Minh Ngọc, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cô gái bên cạnh, mà vui vẻ chơi tiếp.
Chỉ còn lại cô gái kia cực kì bạch liên nhìn Hạ Minh Ngọc một chút, trong ánh mắt dường như tràn ngập lo lắng: "Tiên sinh, mặc dù lời vừa rồi của tôi có một chút thẳng thắn, nhưng mà..."
"Không có gì là nhưng mà cả."
Vẻ mặt của Hạ Minh Ngọc đã trầm xuống rất nhanh, anh nhíu mày, lạnh lùng nói, "Không cần xin lỗi, đại gia cô nói chính là tôi."
Cô gái kia: "???"
Hạ Minh Ngọc nắm eo kéo Đàm Khanh sắp trượt khỏi đùi anh về, đổi ngôn ngữ khác: "Tất cả chuyện xấu bị tuôn ra của em ấy đều do tôi. Cho nên bây giờ chúng tôi muốn kết hôn."
Cô gái kia: "..."
Thấy đáy mắt cô ta lóe lên vẻ kinh ngạc, Hạ Minh Ngọc hiểu rõ: "Quả nhiên cô có thể nghe hiểu tiếng Trung, người nước Hoa?"
Cô gái kia: "..."
Cô gái trang điểm đẹp đẽ cắn răng một cái: "Sao anh biết?"
Hiển nhiên Hạ Minh Ngọc đã không muốn phản ứng với câu hỏi của cô ta, thu hồi ánh mắt rất nhanh, ngay cả nhìn nhiều cũng như ngại phiền phức.
Cố tình cô gái kia lại rất bướng bỉnh trong vấn đề này, không để ý đến bạn trai bên cạnh khuyên can, lại chen tới, châm chọc khiêu khích dùng tiếng Trung nói: "Không sai, tôi chính là fan hâm mộ của Nhiễm An Lạc, chướng mắt Đàm Khanh. Nếu không phải do hắn thì tại sao Lạc Lạc của chúng tôi lại có kết cục thê thảm như vậy chứ! Tôi biết anh là Hạ Minh Ngọc, rốt cuộc anh coi trọng hắn ở chỗ nào? Dáng dấp tốt? Hay là trên giường lẳng lơ?"
"Lộ Lộ!"
Chồng sắp cưới ngồi bên cạnh cô ta là một người đàn ông Nhật Bản rất điển hình, lập tức đứng dậy kéo cô ta về, cúi nửa người nói với Hạ Minh Ngọc, "Xin lỗi tiên sinh, vị hôn thê của tôi vẫn luôn thích nghệ sĩ người Hoa kia, quấy rầy anh rồi."
Hạ Minh Ngọc lắc đầu, lại nhìn cô gái kia một chút, đổi về tiếng Nhật: "Cô rất hiếu kì?"
Đương nhiên cô ta sẽ không cam lòng, cố chấp bị chồng sắp cưới túm xa mấy bước: "Đương nhiên, dựa vào cái gì mà hắn vừa bò giường vừa vô dụng mà còn có thể..."
"Bởi vì tôi thích em ấy."
Hạ Minh Ngọc ngắt lời cô ta, "Tôi đồng ý bao dung tính cách không tốt của em ấy, cũng đồng ý chờ em ấy, chiều theo em ấy, còn có vấn đề gì nữa không?"
Cô gái kia: "..."
Vẻ mặt cô ta cứng đờ, trong phút chốc cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trùng hợp người vừa đăng ký xong đi từ trong phòng ra, nhân viên tra số thứ tự, nở nụ cười ra gọi Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh đi vào.
Đàm Khanh đang chơi thắng trò chơi đến một nửa, lại bị bà thím da trắng mắt xanh dọa cho nhảy dựng.
Điện thoại rời tay bay ra đã được Hạ Minh Ngọc túm lại trước khi rơi xuống đất.
Hạ Minh Ngọc vuốt mấy sợi tóc ngốc của Đàm Khanh dựng lên vì cọ vào lòng anh: "Sau khi đi vào không cần khẩn trương, nghe không phải tiếng Trung sẽ có nhân viên phiên dịch, biết chưa?"
Đàm Khanh suýt nữa làm rơi điện thoại thành thật gật đầu, nghe lời nắm tay Hạ Minh Ngọc đi vào trong phòng.
Nhân viên ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề ngồi bên kia bàn vừa há miệng đã nói một chuỗi tiếng nước ngoài.
Đàm Khanh nghe mà mờ mịt luống cuống, xích lại gần Hạ Minh Ngọc, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi anh cũng nói ngôn ngữ này với cô gái kia sao?"
Hạ Minh Ngọc lắc đầu: "Không phải, đây là tiếng Anh, vừa rồi là tiếng Nhật."
Đây chẳng phải giống như đã biết tiếng hồ ly lại biết cả tiếng mèo sao?
Đàm Khanh sùng bái oa một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Minh Ngọc: "Vậy anh biết nói hai thứ tiếng liền, thật tuyệt nha, anh thật lợi hại."
Loại ánh mắt giống như chó con này thực sự quá mức động lòng người, gần như trong nháy mắt đã khiến trong lòng Hạ Minh Ngọc mềm nhũn.
Anh đưa tay ra hiệu cho nhân viên là Đàm Khanh cần phiên dịch, sau đó nhẹ nhàng bóp mũi Đàm Khanh: "Muốn học về sau anh sẽ dạy, được không?"
Đàm Khanh nghiêm túc gật đầu: "Được rồi, tui sẽ chăm chỉ học!"
Hạ Minh Ngọc nhéo nhéo đầu ngón tay Đàm Khanh: "Thật ngoan."
Rất nhanh phiên dịch đã đi từ bên ngoài vào, ngồi ở bên cạnh Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh.
Nhân viên nhận lấy đơn mà hai người vừa điền xong, dùng tiếng Anh hỏi Hạ Minh Ngọc một đống vấn đề mà Đàm Khanh nghe không hiểu.
Hẳn là hỏi tương đối thuận lợi, bên phía Hạ Minh Ngọc rất nhanh đã kết thúc.
Nhân viên lại chuyển đến bên Đàm Khanh, bắt đầu lặp lại vấn đề giống như trước.
Phiên dịch tức thời chen vào: "Đàm Khanh tiên sinh, anh và Hạ Minh Ngọc tiên sinh là tự nguyện kết hôn sao?"
Đàm Khanh gật đầu: "Đúng thế, anh xem trên cổ tui không có dao, không thể là bị kéo đến kết hôn mà!"
Phiên dịch: "..."
Phiên dịch mệt tâm nói xong một chuỗi dài này, lại chuyển sang vấn đề kế tiếp: "Đàm Khanh tiên sinh, xin hỏi anh có phải độc thân, chưa lập gia đình, không vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, không lừa cưới, ép cưới không?"
Đàm Khanh: "..."
Trong lúc đăng ký mà một bên đang trả lời câu hỏi, bên kia không được mở miệng can thiệp.
Hạ Minh Ngọc chỉ có thể chờ đợi Đàm Khanh cực kì chậm chạp thông qua từng bước từng bước hỏi thăm để hiểu rõ ý của câu này, sau đó hào phóng gật đầu: "Không hề không hề, từ lúc ở trong bụng mẹ tui đã là độc thân, tuyệt đối không vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, không lừa cưới, ép cưới, tui là hồ tốt... người tốt!"
Phiên dịch: "..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Mặc dù có chút kinh ngạc.
Nhưng sau khi kinh ngạc, lại có chút... mừng rỡ khó mà diễn tả bằng lời.
Tính tình Đàm Khanh thẳng thắn, cơ bản có một nói một có hai nói hai.
Hai người quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc xác định—
Trước khi Đàm Khanh quen anh chưa bao giờ yêu người khác.
Thật tốt.
Thật sự rất tốt.
Những câu hỏi ngắn gọn được trả lời rất nhanh, hai tờ đơn đăng ký và một chứng nhận kỷ niệm kết hôn được đặt vào trong tay hai người.
Nhân viên dẫn hai người đi ra ngoài, thân thiện cười: "Bây giờ cặp đôi mới có thể tìm bất kỳ một mục sư ở giáo đường nào để tiến hành công chứng hôn lễ, cầm công chứng từ giáo đường về đây lập hồ sơ, sau đó quan hệ hôn nhân sẽ có hiệu lực trong phạm vi toàn cầu."
Nói đến một nửa, nhân viên lại đưa tay chỉ, "Nhắc nhở ấm áp, trong giáo đường cần một công chứng viên mới có thể tiến hành. Được rồi, tôi sẽ chờ hai người trở về."