EDIT: BONNIE
Mấy tuần không gặp, nhóc con lại tròn một vòng, càng giống bánh gạo nếp hơn lúc gặp lần trước.
Đàm Khanh thuần thục xách Đàm Kỷ Kỷ từ trên mặt thảm lên, ôm vào trong lòng ước lượng, kinh ngạc nói: "Wow con tui! Vậy mà học tập cũng không thể khiến cho con gầy đi được!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Thế hệ trước nuôi trẻ con cơ bản đều là hình thức chiều chiều chiều.
Mặc dù Hạ Tề luôn luôn nghiêm khắc với Hạ Minh Ngọc, nhưng đối với đứa cháu nội duy nhất lại không nỡ, cộng thêm Liêu Nhàn đơn giản chỉ hận không thể nâng Đàm Kỷ Kỷ ở trong lòng bàn tay, càng không thể để cho ông làm điều gì không tốt với cháu mình.
Bởi vậy.
Sau khi ở nhà ông bà nội được mấy tuần, Đàm Kỷ Kỷ nghiễm nhiên đã trở thành ông vua nhỏ trên đỉnh chuỗi thức ăn trong gia đình.
Nhưng mà cho dù có là ông vua nhỏ được nâng trong lòng bàn tay thì cũng phải học tập.
Cho dù là gia đình làm quan như nhà họ Hạ hay là dòng dõi Nho học như nhà họ Liêu.
Học tập đều phải bắt đầu từ bé con.
Có thể mua mua mua, có thể chiều chiều chiều.
Nhưng không học tập tuyệt đối không được.
Đàm Kỷ Kỷ tuổi nhỏ dưới sự dụ dỗ của sữa bột, bánh sữa, kẹo mút nhập khẩu cùng gà vịt cá dê bò thịt thà các loại, không thể không vừa bị nuôi đến trắng trắng mập mập, vừa phải đối mặt với đống thẻ số vô cùng tàn ác.
Tóm lại có thể nói là cực kì tội nghiệp.
Đàm Kỷ Kỷ gân cái cổ họng non nớt, chôn cái đầu nhỏ trên vai Đàm Khanh, không chỉ khóc oa oa, cơ thể nhỏ còn run rẩy theo, nhìn qua thật sự là thảm thiết.
Đại khái là nhóc béo khóc đến quá mức chân thực.
Hạ Tề vẫn luôn ngồi ở trong góc bàn trà ít nhiều có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc liền thuận thế đặt đống đồ bổ trong tay lên trên bàn: "Cha, buổi sáng hôm nay con xuất viện, dẫn Đàm Khanh về thăm cha và mẹ."
Hạ Tề xuất thân quân nhân, cho dù đã qua sáu mươi, tư thế ngồi ở nhà cũng rất thẳng.
Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hạ Minh Ngọc có chút mất tự nhiên, cầm chén trà trên bàn lên uống hai ngụm mới nói: "Xuất viện đã làm kiểm tra chưa?"
Hạ Minh Ngọc đáp một tiếng, quay người nhận lấy con trai từ trong tay Đàm Khanh: "Khanh Khanh, chào hỏi với cha đi."
Làm một con yêu quái trăm phần trăm, thật ra Đàm Khanh không hề thích khí thế của quân nhân một lòng hướng nước như Hạ Tề.
Lại thêm Hạ Tề nghiêm túc ngồi trước mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn qua—
Đàm Khanh vô ý thức dịch về phía Hạ Minh Ngọc, nắm lấy tay anh, mím mím môi: "Bác Hạ, tặng bác Mao gia gia, chúc bác khỏe mạnh trường thọ, đầu bạc răng long với dì, mỗi ngày đều tốt."
Sau khi nói xong liền ngoan ngoãn ngửa mặt lên, túm túm ngón tay Hạ Minh Ngọc, chờ mong nói: "Nói như vậy có đúng không?"
Hạ Minh Ngọc cười, một tay ôm Đàm Kỷ Kỷ, một tay nắm chặt Đàm Khanh: "Đúng, nói rất tốt."
Hạ Tề không có vợ ở bên cạnh: "..."
Mặc dù đã qua độ tuổi hiểu được cẩu lương là cái gì, nhưng vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Có một loại cảm giác gato.
Hạ Tề nhíu đôi mày kiếm lại, ánh mắt nghiêm khắc quét Đàm Khanh một lần từ đầu tới đuôi giống máy quét, hỏi từng chữ một: "Bao lớn rồi?"
Đàm Khanh được hỏi, nhảy đi nhảy lại giữa thành thật và không thành thật, thử thăm dò nói: "...Tám ngàn..."
Hạ Minh Ngọc bóp eo Đàm Khanh một cái: "Cha, lúc con quen em ấy, em ấy mới mười tám tuổi."
Đàm Khanh bị bóp run lên một cái, nháy nháy mắt, có chút vô tội nhìn thoáng qua Đàm Kỷ Kỷ ngồi trên cánh tay Hạ Minh Ngọc, đang gặm móng nhỏ của mình.
Nhóc con thật vui vẻ lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ với Đàm Khanh, vung cánh tay nhỏ, nói rõ ràng: "Ba ba ba!"
Đàm Khanh nhân cơ hội nhéo nhéo bàn chân nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ, sau đó cười tủm tỉm nói với Hạ Tề: "Nhưng mà năm nay cháu đã hai mươi á!"
Hạ Tề lại nghiêm túc nhìn Đàm Khanh một chút, chậm rãi nói: "Về sau chuẩn bị làm minh tinh? Còn có sự nghiệp nào khác muốn làm không."
Câu hỏi này khá dễ trả lời.
Đàm Khanh chỉ do dự trong chốc lát, liền nghiêm túc nói: "Ừm... chờ cháu đi diễn kiếm được đủ tiền, sẽ đi nhận thầu tất cả cửa hàng gà rán."
Hạ Tề: "..."
Hạ Tề sống hơn sáu mươi năm, có lẽ đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại lý tưởng này, trầm mặc hơn nửa ngày mới hỏi: "Suy nghĩ này... cháu đã bàn bạc với Hạ Minh Ngọc chưa?"
Đôi mắt Đàm Khanh vụt sáng: "Còn chưa bàn bạc... Nhưng mà một ngày trước khi cháu đi quay phim anh ý còn tặng cháu một trại nuôi gà cơ! Anh ý siêu tốt!"
Hạ Tề: "..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Sắc mặt Hạ Tề đen kịt, hiển nhiên không hề đẹp mắt, mở miệng nói: "Cháu còn trẻ như vậy, lý tưởng không nên chỉ gò bó bên trong vui chơi giải trí, nếu về sau đã không muốn làm minh tinh, vậy..."
Hạ Minh Ngọc: "Cha."
Hạ Tề ngừng nói, nhìn thấy vết máu ở băng gạc trên đầu Hạ Minh Ngọc thì miễn cưỡng nuốt lời đến bên miệng trở về.
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Đàm Khanh, ôn nhu nói: "Em dẫn con ra phòng khách trước đi, chờ lát nữa anh sẽ ra tìm em."
Đàm Khanh ngoan ngoãn ồ một tiếng, vươn tay với Hạ Minh Ngọc, nhận lấy nhóc con mập mạp.
Đàm Kỷ Kỷ khoa tay múa chân hơn nửa ngày cuối cùng cũng được trở về trong lòng ba nhỏ như mong muốn, vui vẻ ba ba ba mấy tiếng.
Sau đó dùng cánh tay trắng tròn giống như ngó sen ôm lấy cổ Đàm Khanh, tìm một vị trí thoải mái, làm ổ xong thì thoải mái hít hít mùi trên người ba nhỏ.
Ba ba thơm quá!
Nhóc con hạnh phúc cuộn tròn lại trong lòng ba ba, sau khi buông lỏng liền muốn thả cái đuôi nhỏ đã nhẫn nhịn thật lâu ra chơi một hồi.
Nhưng mà không đợi Đàm Kỷ Kỷ để lộ đuôi ra.
Đàm Khanh giống như đã biết trước được suy nghĩ của nhóc mập trong lòng.
Đồng thời quả quyết đưa tay ra trùm lên mông Đàm Kỷ Kỷ, sau đó lật ngược nhóc con lại, vác lên vai như khiêng bao tải, cực kì tráng hán quay đầu bước đi.
Đàm Kỷ Kỷ: "Ô gâu..."
Hạ Tề: "..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đàm Khanh một tay ôm lấy mông nhóc con, xoay người thở phì phò đi ra hai bước.
Lại cảm thấy không đúng chỗ nào, dừng lại, đứng chỗ suy nghĩ một lát.
Đúng rồi, còn quên một bước.
Đàm Khanh lại khiêng bao tải nhỏ của mình, phì phò trở về.
Hùng dũng đứng vững trước mặt Hạ Tề.
Hạ Tề bị động tác đột ngột của Đàm Khanh dọa cho ngẩn người: "Cậu..."
Còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Đàm Khanh xoay người chín mươi độ, cúi mình vái chào Hạ Tề.
Tiếp theo là cái thứ hai.
Sau đó là cái thứ ba.
Dáng người mềm dẻo, góc độ chính xác, gập eo vừa đủ.
Thậm chí ngay cả Đàm Kỷ Kỷ tròn vo bị khiêng trên vai cũng không ảnh hưởng đến động tác của Đàm Khanh chút nào.
Cúi xong.
Đàm Khanh nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, vô cùng chân thành bảo đảm nói với lão tướng quân Hạ Tề: "Vừa cháu quên mất!"
"Bác Hạ, cháu thề với bác! Sau khi kết hôn nhất định sẽ đối xử với con bác thật tốt, dẫn anh ý đi ăn ngon uống say, cho anh ý tiền tiêu, giúp anh ý giải quyết chuyện không vui! Chờ anh ý già sẽ bảo vệ dưỡng lão chăm sóc cho anh ý! Nhất định sẽ không ghét bỏ anh ý!"
Hạ Tề: "..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Thể hiện quyết tâm xong, Đàm Khanh cảm thấy lời mình nói vừa ăn khớp lại cực ngầu, thế là yên tâm gật đầu, cuối cùng cổ vũ nhìn Hạ Minh Ngọc một cái: "Vậy tui đi vào nhà chờ anh nha."
Hạ Minh Ngọc cũng không biết nên tức hay nên cười, đành phải vuốt vuốt tóc Đàm Khanh: "Trong phòng có hoa quả đã gọt xong, nhưng mà đừng ăn quá nhiều xoài, nghe lời một chút."
Đàm Khanh nghe lời khiêng nhóc con đi vào.
Chỉ còn lại Hạ Tề và Hạ Minh Ngọc nhìn nhau trong phòng trà.
Hai cha con cùng nghiêm túc lại bình tĩnh nhìn nhau một lát —
Hạ Tề suy nghĩ câu nói của Đàm Khanh trước khi rời đi mấy lần, càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng, ánh mắt nhìn con trai của mình cũng càng thêm vi diệu.
Kinh ngạc.
Nghi ngờ.
... Không cam lòng?
Hạ Minh Ngọc bị cha nhìn mà rùng mình, không nhịn được nói: "Cha..."
Trên khuôn mặt màu đồng cổ tiêu chuẩn do rèn luyện phơi nắng nhiều của Hạ Tề đang mơ hồ lộ ra một chút màu đỏ không bình thường.
Có vẻ như ông hơi do dự, ánh mắt nhìn Hạ Minh Ngọc cũng có thêm mấy phần hối hận.
Sau một lúc lâu.
Hạ Tề mở miệng nói: "Minh Ngọc à... Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ khiến cha và mẹ con kiêu ngạo, lần trước cha đánh con, có phải là không nên hay không?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc bị một câu của Hạ Tề làm cho ngơ ngác: "Cha, cha nói cái gì?"
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Tề tràn đầy vẻ tang thương: "Con nói thật với cha, đứa bé của con và Đàm Khanh... có phải con mới là người phía dưới không?"
"Chẳng lẽ Kỷ Kỷ là do con sinh... Không đúng, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của con hồi tiểu học cấp hai cấp ba cha đều đã nhìn qua..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc cứng đờ một lát, đau đầu ấn Hạ Tề ngồi về ghế: "Cha, không có chuyện này đâu, cha đừng nghĩ lung tung."
Hạ Tề không bị Hạ Minh Ngọc thuyết phục chút nào, chậm rãi nhấp một ngụm trà cả buổi, lắc đầu: "Minh Ngọc, mặc dù cha lớn tuổi, nhưng không hồ đồ, cha ở trong bộ đội cũng biết một chút chuyện giữa hai người đàn ông..."
Hạ Tề thở dài, đưa tay nặng nề đặt chén trà lên trên bàn: "Nếu con không bị đứa bé kia ép, sao đứa bé kia có thể cam đoan với cha như cưới vợ thế chứ! Haiz..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Có lý có cứ.
Trong phút chốc Hạ Minh Ngọc cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Ngay trong bầu không khí quỷ dị lại lúng túng này, thím Chung mặc tạp dề vội vã đi từ trong phòng khách tới, nói với Hạ Tề: "Ông chủ, ông ba Hạ đột nhiên tới chơi... Hiện tại đã ở cửa vào."
Hạ Tề vốn dĩ đã có tâm trạng không tốt, sắc mặt càng không tốt: "Hạ Huy? Chú ta tới làm gì."
Thím Chung lau nước đọng trên tay: "Tôi không biết... ông chủ có muốn mời ông ta vào không?"
"Mời vào đi."
Đại khái là thấy Hạ Tề do dự, Hạ Minh Ngọc liền mở miệng thay ông: "Từ sau tang lễ của cụ, đúng là cũng lâu rồi không qua lại với chú ba. Cha, cha cũng luôn không qua lại với chú ba, hẳn là ông ta tới tìm con."
Lúc cụ Hạ còn quản lý việc nhà, trong ba đứa con trai, chỉ có Hạ Tề không thích kinh doanh mà chỉ thích làm lính.
Từ nhỏ đã nhập ngũ làm binh, một đường từ chiến sĩ đến tướng quân.
Vốn dĩ quan và thương đã dễ có quan hệ không rõ, cố tình tính tình Hạ Tề vừa thẳng thắn vừa gay gắt, chưa từng lấy chút ích lợi gì cho con đường thương nghiệp của nhà họ Hạ.
Một tới hai đi, dần dần cũng ít qua lại với anh cả chú ba thường xuyên làm việc bên cạnh ông cụ.
Cho đến khi Hạ Minh Ngọc tiếp quản toàn bộ nhà họ Hạ từ tay cụ mình, tương đương với việc trực tiếp bóp lấy cổ họng bác cả và chú ba.
Anh trai của Hạ Tề là Hạ Minh, từ trước đến nay luôn có tài đức bình thường, rất ít tham dự tranh đấu.
Chỉ có chú ba Hạ Huy, vốn đang có một cuộc sống tiêu xài xa hoa và quyền lực, nay lại bị con cháu thay vào, đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này được.
Bởi vậy.
Từ khi Hạ Minh Ngọc ngồi vững vàng trên vị trí người nắm quyền nhà họ Hạ, mối thù của Hạ Huy và Hạ Minh Ngọc đã bắt đầu.
Hạ Tề hiểu người em của mình là loại người gì hơn bất kì ai khác, quả thực không muốn có quan hệ gì với ông ta.
Nhưng ngẩng đầu một cái—
Lại nhìn thấy đứa con trai rất có thể là bị đè phía dưới của mình...
Tâm trạng Hạ Tề rất phức tạp, có chút đau lòng vỗ vỗ bả vai Hạ Minh Ngọc, đột nhiên có một loại ảo giác nhà có hoàng hoa khuê nữ(*): "Được rồi, cha và con cùng đi xem. Con đừng để ông ta bắt nạt."
(*) Hoàng hoa khuê nữ: Cách gọi các thiếu nữ chưa chồng thời xưa
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc đành phải vác tâm trạng cũng rất nặng nề đi theo Hạ Tề ra ngoài.
Đàm Khanh đang ngồi trên sạp gỗ lim ở phòng khách lớn chăm chú chơi xếp gỗ với Đàm Kỷ Kỷ.
Đầu đối đầu.
Lớn xếp một khối, nhỏ xếp một khối.
Chắc chắn đứa nhỏ không thể xếp tốt được.
Không cẩn thận, cái tháp nhỏ vừa dựng lên lại đổ ầm xuống.
Đàm Khanh chống cằm, ghét bỏ cướp một cái kẹo thỏ trắng trong tay Đàm Kỷ Kỷ, bóc vỏ giấy ném vào trong miệng: "Nhóc đần! Con lại làm đổ rồi!"
Đàm Kỷ Kỷ có chút khổ sở cầm lấy khối gỗ nhỏ, sau đó cẩn thận đặt lên trên bàn, chăm chú xê dịch hơn nửa ngày, mới ngẩng đầu lên: "Ba?"
Đàm Khanh rất phối hợp cũng lấy một khối, thành công xếp lên trên khối của nhóc con.
Còn chưa buông tay ra đã nhìn thấy Hạ Minh Ngọc và Hạ Tề từ trong vườn hoa đến.
Đàm Khanh nhảy xuống sạp gỗ lim, chạy đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, lắc lắc điện thoại cho anh xem: "Vừa rồi Lâm Vũ nói với tui máy bay đã sẵn sàng rồi á, hỏi lúc nào chúng ta xuất phát?"
Hạ Minh Ngọc ra hiệu cho thím Chung đi mở cửa, lại ôm lấy Đàm Khanh: "Chú ba đến đây, anh đuổi ông ta rồi mình đi."
Đàm Khanh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Chính là người xấu muốn hại anh sao sao?"
Hạ Minh Ngọc giúp Đàm Khanh vuốt vuốt tóc: "Đằng sau chữ hại không cần trực tiếp thêm nhân xưng, biết chưa?"
Đàm Khanh siêu cấp chân thành: "Ò. Vậy có muốn tui hỗ trợ hay không? Tui có thể cào, cào chết ông ta."
Hạ Minh Ngọc: "...Không cần, em và con chơi xếp gỗ chờ anh. Anh xử lý xong rất nhanh, chúng ta sẽ xuất phát. Ngoan."