*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDIT: BONNIE/REUP LÀ CỜ HÓ
Giường đặc biệt ở phòng tổng thống mà Hạ Minh Ngọc đặt đương nhiên dễ chịu hơn trong khách sạn bình thường của đoàn làm phim rất nhiều.
Vừa mềm vừa lớn, muốn lăn thế nào thì lăn thế đó.
Đàm Khanh ngủ đến khi mặt trời lên cao, vô ý thức đưa tay ra sờ một bên khác trên giường.
Sau đó dụi dụi mắt, từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần đẩy cửa ra.
Trên ghế sô pha rộng lớn ở trung tâm phòng khách, Hạ Minh Ngọc đã mặc Âu phục giày da, không biết ngồi ở đó được bao lâu, lúc này mặt không biểu cảm nhìn màn hình máy tính, lạnh nhạt dặn dò mấy câu.
Đàm Khanh mới thò đầu ra từ cửa phòng ngủ, đã bị Hạ Minh Ngọc tóm gọm: "Tỉnh rồi?"
Đàm Khanh thành thật vươn vai một cái, loẹt xoẹt đi tới phòng khách, tiện tay kéo một cái ghế nhỏ đến, giang rộng chân ra ngồi ở đối diện Hạ Minh Ngọc.
Bởi vậy, tổng giám đốc Hạ đang tiến hành video hội nghị với các lãnh đạo trong công ty, chỉ cần nhấc mắt lên một chút từ trước màn hình là có thể nhìn thấy bắp chân mảnh khảnh dưới cái áo ở nửa người trên của Đàm Khanh, cùng với đường cong xương quai xanh trắng nõn vì cúi đầu ôm điện thoại mà lộ ra.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Cứ thế mười phút, Hạ Minh Ngọc đã uống nước sáu lần.
Cuối cùng Hạ Minh Ngọc từ bỏ đề tài định tiến hành tiếp theo, vội vàng bố trí nhiệm vụ, sau đó khép máy tính lại, nhìn Đàm Khanh ngồi ở đối diện một chút: "Đói không?"
Nhân viên quét dọn trong khách sạn rất có năng suất, đã tiến hành dọn dẹp xong phòng khách.
Phòng khách lộn xộn tối hôm qua đã nhanh chóng khôi phục thành không nhuốm bụi trần.
Đàm Khanh ngủ no đủ, hoàn toàn không nhớ rõ tối hôm qua sau khi mình uống say xảy ra chuyện gì.
Hắn ngồi trên cái ghế nhỏ, lắc lư trước sau, lại sờ lên mông.
Cái mông không bị thương.
Cũng không có đuôi.
Khà khà.
Hoàn mỹ.
Đàm Khanh đắc ý mở menu mà khách sạn đã sớm đặt ở trong phòng tổng thống ra, bùm bùm chọn cả bàn bữa sáng kiểu Pháp mà trước đây mình chưa từng được ăn.
Sau đó rộng rãi đẩy menu đã sử dụng đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, chân thành hiền lành nói: "Tui gọi xong rồi, anh ăn cái gì thế?"
Hạ Minh Ngọc gọi cho Đàm Khanh thêm một cốc sữa bò, lại gọi cho mình một tách cà phê, sau đó khép thực đơn lại: "Nhiều như vậy, một mình em ăn không hết, đi rửa mặt trước đi."
Đàm Khanh nhăn nhăn chóp mũi hừ một tiếng với kim chủ ba ba, không quá vui lòng sờ bụng đi vào nhà vệ sinh.
Phòng tổng thống của khách sạn cao cấp bao gồm cả quyền lợi được ưu tiên bên trên bữa ăn.
Quản lý đích thân tới đưa một phần hoa quả, sau khi xác nhận menu, lại cố ý nhìn thêm Đàm Khanh một hồi lâu, thận trọng hỏi: "Hạ đổng, trong những món ăn này có mấy món có khẩu vị thiên về cay, xin hỏi ngài có muốn chuẩn bị khẩu vị không cay cho cậu Đàm không?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đàm Khanh đã rửa mặt xong, nhìn qua rất nhẹ nhàng thoải mái, tiện tay cầm lấy một quả lê lên cắn hai miếng, nghe vậy hiếu kì tiến tới: "Hả, rất cay sao? Tại sao phải cho tui ăn không cay?"
Hạ Minh Ngọc khoát tay với quản lý: "Không cần, cứ làm dựa theo khẩu vị bình thường là được rồi."
Vẻ mặt quản lý vi diệu trong nháy mắt, cúi người: "Được rồi, ngài chờ một lát, chúng tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị."
Sau đó cung kính lui ra khỏi phòng.
Đàm Khanh dùng răng nanh nhỏ nhanh chóng gặm quả lê đến khi chỉ còn lại một cái hạt nhỏ. Hắn ném hạt lê vào trong thùng rác, sau đó cúi đầu mở điện thoại, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện nói: "Hạ Minh Ngọc, hôm nay anh phải về sao?"
Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng: "Sao vậy?"
Đàm Khanh liền dựng thẳng màn hình điện thoại lên cho Hạ Minh Ngọc nhìn: "Hạ Nghiêu gửi tin đến haiz... Hắn ta nói có thể tiện đường đến tiễn anh đi sân bay, lại về đoàn làm phim với tui, nhưng mà sao hắn ta lại gọi anh là chú nhỏ thế?"
Hạ Minh Ngọc đứng lên, đi tới nhận lấy điện thoại của Đàm Khanh.
Tin nhắn phía trên nhất trong phần mềm chat chính là do Hạ Nghiêu gửi tới.
Hạ Nghiêu: Khanh Khanh, cậu và chú nhỏ của tôi đang ở khách sạn 6 sao gần lối ra sao? Tôi vừa vặn đi ngang qua chỗ ấy, có cần đón hai người không? #hiểu ý.jpg#
Hạ Nghiêu: Khanh Khanh, tỉnh ngủ chưa? Tôi sắp xuống đường cao tốc rồi.
Hạ Nghiêu: Khanh Khanh, chờ hai người ở cửa khách sạn! Cậu biết xe tôi rồi đó.
Trên mặt Hạ Minh Ngọc luôn luôn không có biểu cảm dư thừa gì, sau khi xem xong liền đưa điện thoại cho Đàm Khanh.
Anh dừng một chút, giống như nhịn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, cau mày nói: "Vì sao đám đàn ông này đều thích gọi em là Khanh Khanh thế."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh ngửa mặt lên, rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Sau đó trái xem phải xem, quan sát vẻ mặt Hạ Minh Ngọc một chút, duỗi ra một đầu ngón tay chọc chọc cơ ngực rắn chắc của anh, cười hì hì nói: "Có phải anh ăn dấm không?"
Hạ Minh Ngọc: "Ha."
Hạ bá tổng lạnh lùng, mẫn cảm, lại dục cầu bất mãn rất nhiều lần lạnh lùng xoay người đi, để lại cho Đàm Khanh một bóng lưng quật cường.
Anh trở về trên ghế sa lon, nghiêm túc ngồi xuống giống như là ở trên bàn đàm phán, bình thản nói: "Hạ Nghiêu là cháu trai của bác ba anh, theo vai vế, miễn cưỡng có thể gọi anh một tiếng chú nhỏ."
Đàm Khanh: "Ồ..."
Nghe cái giọng điệu này.
Hẳn là cực kì miễn cưỡng.
Nhưng mà có xe miễn phí cũng vẫn không tệ!
Đàm Khanh lướt ngón tay như bay trả lời Hạ Nghiêu, sau đó vui vẻ chạy đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, đưa điện thoại cho anh, hớn hở nói: "Tui nói với hắn ta rồi, bảo hắn ta ở dưới tầng chờ chúng ta cơm nước xong xuôi rồi đi."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Thẳng đến khi cả bàn đồ ăn Pháp mà Đàm Khanh gọi được mang lên, sắc mặt u ám nặng nề của Hạ Minh Ngọc vẫn không bình thường lại.
Nhất là khi Đàm Khanh ôm cái bánh mì Pháp thô to dài ngoằng cố gắng chấm sữa đặc thuần trắng nhét vào trong miệng —
Sắc mặt của Hạ tiên sinh đơn giản là âm trầm đến mức không thể âm trầm hơn.
Đàm Khanh ăn được một nửa cái bánh mì rồi không có ý định ăn tiếp nữa, còn tủi thân chìa nửa cái còn lại cho Hạ Minh Ngọc: "Hức, anh muốn ăn không?"
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng từ chối bánh mì Pháp của Đàm Khanh.
Sau đó đen mặt giải quyết sạch sẽ cả bàn cơm thừa mà Đàm Khanh cảm thấy không thể ăn xong.
Rồi thu dọn xong túi hành lý nhỏ và đồ hóa trang đã được chuẩn bị của Đàm Khanh, dẫn hắn ra khỏi khách sạn.
Xe của Hạ Nghiêu là một chiếc BMW SUV màu xanh ngọc, không hề nổi bật trong một đám xe sang trọng ở bãi đỗ xe, nhưng vẫn bị Đàm Khanh mắt sắc nhận ra được ngay.
Hạ Nghiêu vốn đang ngồi ở trong xe, thấy hai người từ xa đi tới liền đeo kính râm và đội mũ lên, mở cửa xe xuống xe, vẫy vẫy tay với hai người.
Mặc dù là buổi sáng, nhưng thành phố H ở ven biển, vĩ độ lại thấp, dù là đầu xuân cũng đã nóng lên.
Điều hoà trong xe mở nhiệt độ vừa vặn, Đàm Khanh bò lên trên chỗ ngồi phía sau, lại xê dịch, cầm tay áo của Hạ Minh Ngọc kéo anh vào ngồi cùng.
Hạ Nghiêu tắt radio trong xe đi, nhìn thoáng qua về sau, cười nói: "Chủ nhỏ, cháu thấy người trong công ty con của chú. Có phải là tới đón chú với Đàm Khanh không?"
Hiển nhiên nội thất bên trong chiếc xe này kém xa chiếc xe Hạ Minh Ngọc thường dùng ở thành phố J.
Đàm Khanh hít mũi một cái, cũng không thích mùi vị trên chiếc xe này cho lắm.
Đơn giản là còn nặng mùi hơn cả mùi nước hoa trên xe Dung Thịnh.
Hạ Minh Ngọc nghe vậy nhìn Hạ Nghiêu một chút, lãnh đạm nói: "Cậu cũng biết nhận mặt đấy, ngay cả người trong công ty con mà cũng có thể nhận ra."
Có vẻ Hạ Nghiêu bị một câu hỏi đột nhiên của Hạ Minh Ngọc làm cho sững sờ, hơn nửa ngày vẫn không nói gì.
Sau đó hơi cười xấu hổ: "Chú nhỏ đừng suy nghĩ nhiều, cháu chỉ trùng hợp gặp qua người quản lý công ty con của chú một lần thôi."
Hạ Minh Ngọc không trả lời hắn ta nữa, mà tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại giống như có chút mệt mỏi.
Đàm Khanh ngủ rất ngon ngồi bên cạnh Hạ Minh Ngọc, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu được tại sao anh ngủ trên một cái giường thoải mái như vậy mà vẫn còn buồn ngủ.
Thế là thò đầu qua nhìn.
Oa —
Hạ Minh Ngọc lại có một đôi mắt gấu trúc.
Đen sì.
Giống như trộm cắp nửa đêm vậy.
Đàm Khanh đang cẩn thận chăm chú quan sát loài người bình thường đều rất có tinh thần này, không nghĩ tới Hạ Minh Ngọc đột nhiên mở mắt ra, nói nhỏ: "Đang nhìn cái gì?"
Đàm Khanh: "..."
Nhìn lén bị bắt.
Trí mạng nhất.
Đàm Khanh mấp máy môi, mặt dày nói: "Haiz, anh rất buồn ngủ sao?"
Đôi mắt tĩnh mịch của Hạ Minh Ngọc giật giật, chậm rãi nhìn ánh mắt của Đàm Khanh, sau đó gật đầu: "Đúng."
Đàm Khanh sờ lên mũi, đành phải rụt đầu về: "Được thôi, vậy anh cứ ngủ..."
Nhưng Hạ Minh Ngọc không tiếp tục nhắm mắt đi ngủ nữa, mà ngồi thẳng người, lấy ra một cái chìa khóa xe đưa cho Đàm Khanh: "Chiếc Bugatti kia, anh bảo người ta lái thẳng về bãi đỗ xe của đoàn làm phim, ngày mai anh lại bảo tài xế liên hệ với em, nếu như em muốn đi đâu trong thành phố H thì cứ liên lạc với ông ta là được."
Trải qua lần đầu gặp mặt ngày hôm qua, Đàm Khanh đã vô cùng thích chiếc xe thể thao vừa sặc sỡ vừa ngầu lòi kia.
Hắn vui mừng hớn hở đưa tay nhét chìa khóa xe vào trong túi, lại không ngừng nói: "Vậy lúc về thành phố J thì sao?"
Hạ Minh Ngọc ấn một sợi tóc vểnh lên của Đàm Khanh xuống: "Sẽ đưa về cho em, đừng lo lắng."
Đàm Khanh lập tức dựng lên cho Hạ Minh Ngọc một hình trái tim cực kì tiêu chuẩn: "Yêu anh!"
Hạ Minh Ngọc hơi dừng một chút: "Hôm qua anh hỏi Thành Diệp, em còn phải diễn ở đây một tuần nữa. Chờ diễn xong, anh sẽ đến đón em về, ngoan một chút, biết chưa?"
Đàm Khanh rất nghe lời gật đầu.
Hạ Minh Ngọc còn muốn nói tiếp cái gì đó, Hạ Nghiêu đang ngồi trước lái xe cuối cùng cũng có cơ hội chen vào: "Chú nhỏ, chú cứ yên tâm đi! Tốt xấu gì Khanh Khanh cũng là thím nhỏ của cháu, nhất định cháu sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt giúp chú."
Sắc mặt vất vả lắm mới bình thường được của Hạ Minh Ngọc lại trở về trong nháy mắt vì từ "Khanh Khanh" kia.
Anh lạnh như băng nhìn Hạ Nghiêu: "Nếu đã biết quan hệ của tôi và em ấy, nên dùng kính xưng, gọi Khanh Khanh còn ra thể thống gì."
Hạ Nghiêu đánh tay lái về, lại đạp phanh: "Chú nhỏ, thật ra vừa rồi cháu muốn nói là... đã đến sân bay rồi."
Đàm Khanh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, cũng quay đầu, vẫy tay: "Tạm biệt tạm biệt, ba nuôi."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc kéo Đàm Khanh qua, hôn một cái lên trên trán hắn, bất đắc dĩ thở dài: "Em chỉ biết chọc tức anh."
Đàm Khanh nháy nháy mắt.
Hắn đưa mắt nhìn Hạ Minh Ngọc tiến vào lối đi dành cho khách quý cùng với Hạ Nghiêu, sau đó nhanh chóng nhảy lên ngồi ở ghế phụ, "Vừa rồi anh nói trong tin nhắn là có bí mật lớn muốn nói với tui, là cái gì thế?"
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Minh Ngọc: Tôi, bá tổng, hai mươi chín tuổi, người quản lý Hạ thị.
Hạ Minh Ngọc: Có tiền, cực nhiều tiền, đẹp trai, sinh lý tốt, rất tốt.
Hạ Minh Ngọc: Vậy mà lại có một ngày phải hâm mộ một cái bánh mì Pháp.
Hạ Minh Ngọc: Tôi không thể hiểu được.
Đàm Khanh khanh: Vậy anh muốn tự bế sao 0.0?
Đàm Khanh khanh: Lâm Vũ Lâm Vũ, ông chủ của anh tự bế, có phải gia sản của anh ý sẽ thuộc về tui không?
Hạ Minh Ngọc: Ha.
——
Đàm Kỷ Kỷ: Hôm nay nhóc Kỷ Kỷ cũng đang chăm chỉ học tập, 1... + 1 =... 3 (chăm chỉ đếm ngón tay)