EDIT: BONNIE
Bóng đêm vừa mới buông xuống, một chiếc xe xe thể thao Bugatti cực kì cool ngầu dừng lại ở gần bãi đỗ xe của phim trường thành phố H.
Bình thường ở phim trường sẽ có vô số phóng viên và fans hâm mộ, đặc biệt là ở lối vào, càng không biết có bao nhiêu ống kính đang tia từng người một, chỉ chờ chụp ảnh từng giây từng phút.
Nhất là loại xe vừa nhìn liền biết là đắt đỏ này.
Chưa được bao lâu, đã có phóng viên tinh mắt nhận ra chiếc xe vừa dừng lại trước mặt là hàng có hạn mà công ty nước ngoài vừa bán ra.
Loại xe này không được đưa vào dây chuyền sản xuất, tất cả chỉ sản xuất năm chiếc.
Giá tiền càng không cần phải nói, chỉ có thể là cực kì dọa người.
Cho đến bây giờ, khoảng thời gian chiếc xe này xuất xưởng đến nay vẫn chưa được ba tháng, không ngờ một chiếc trong đó đã được chuyển đến Trung Quốc rồi.
Mà còn được lái trên đường.
Nghĩ đến trước đó trong showbiz đã có không ít nam minh tinh phát biểu thích xe thể thao, tất cả phóng viên ở đây đều như ong vỡ tổ trong nhóm Wechat.
"Nhanh nhắm ngay nhắm ngay, lát nữa người kia xuống thì chụp luôn!"
"Đậu má từ góc độ của tôi không chụp được ngay mặt! Lát nữa bên kia nhớ cho xin mấy tấm đấy!"
"Cửa xe mở rồi!"
Chiếc xe Bugatti màu cam kiểu mới này mở cửa xe theo kiểu hướng lên trên.
Lúc này, một bên cửa xe từ từ nâng lên. Một lát sau, một người đàn ông mặc Tây trang màu xám nhạt bước ra từ ghế lái, không nhanh không chậm đi về phía phim trường.
Trong nhóm chat của đám phóng viên, blogger đột nhiên trầm mặc mấy giây.
"Sao tôi cứ cảm thấy người đàn ông này không giống như minh tinh... Khí thế không hợp lắm..."
"Thật hay giả? Ở chỗ tôi không nhìn thấy mặt, nhưng bóng lưng mặc âu phục kia CMN rất đẹp trai! Hẹp eo vai rộng, đẹp hơn cả tiểu thịt tươi nữa!"
"Phía chính diện cũng không nhìn rõ lắm, đeo kính đen."
"Nếu không phải minh tinh thì chính là phú ông, nhìn thấy nút cài tay áo của anh ta không? Mỗi bên đều là hàng thật, chí ít phải hai mươi carat một cái."
"Đù tôi chua, đậu má, đây là ai vậy?"
"Mặc kệ, cứ chụp trước rồi nói sau! Cứ tùy tiện chụp rồi nâng độ hot lên! Cứ nghe tôi, nhất định sẽ cực hot!"
"Được!"
Nửa ngày sau.
"Các vị huynh đệ, sao tôi cứ cảm thấy người này giống vị kia của nhà họ Hạ ở Bắc Kinh thế..."
"Tôi nói là, mấy người cẩn thận một chút, tôi từng gặp một lần rồi... giống lắm đấy."
Câu nói này vừa ra, trong nhóm chat lại yên lặng lần nữa.
Bỗng chốc, đám người quan đường suýt chuẩn bị bứt lông trên người ông chủ tư bản chủ nghĩa thi nhau dừng lại, nhao nhao trả lời.
"Không phải chứ anh bạn? Tôi sắp chụp hết 1G rồi mà CMN ông nói với tôi là anh ta sao?"
"Vị kia nhà họ Hạ vẫn luôn không quan tâm đến chuyện ngành giải trí mà? Sao có thể chạy đến đây được?"
"Anh bạn lầu trên, nửa nước Trung chúng ta đều biết vị kia không gần nữ sắc, tự nhiên chạy đến đây làm gì? Mặc kệ cứ chụp!"
Âm thanh yếu ớt vừa rồi lại nói: "...Không gần nữ sắc, nói không chừng gần nam sắc thì sao..."
"XSWL!" (cười chết tôi rồi!)
"Ha ha ha ha ha anh bạn tỉnh lại đi, nên rời giường rồi!"
Phóng viên nhỏ không hề có địa vị trong nhóm lớn, ngồi tự bế trong xe tải nhỏ có giá ba vạn tệ của mình.
Phóng viên nhỏ đóng phần mềm chat lại, ngẫm nghĩ, lại chuyển đến album ảnh.
Là một tệp đã khóa lại.
Điền mật mã vào.
Trong ảnh, Đàm Khanh nghiêng người sang bên cạnh, vẫy tay với người trong xe, sau đó xách túi nhỏ đi nhanh vào đoàn phim.
Mà về sau người trên xe phát hiện ra cậu ta và sư phụ đang chụp lén, thế là yêu cầu bọn họ xóa ảnh chụp một mình Đàm Khanh đi.
Nhưng vẫn cứ để lại ảnh có cả hai người.
Mặc dù đã là chuyện hơn mấy tháng rồi, nhưng phóng viên nhỏ vẫn nhớ kỹ khuôn mặt và bóng lưng của Hạ Minh Ngọc.
Giống người vừa xuống xe thể thao kia như đúc.
Phóng viên nhỏ vừa xuất sư hơn một tháng, do dự mãi, lại mở thanh tìm kiếm ra tìm số điện thoại phục vụ của tập đoàn Hạ thị: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp tôi tìm Hạ đổng không?"
Mỗi ngày lễ tân đều gặp được ít nhất năm sáu mươi cuộc gọi muốn nói chuyện với Hạ Minh Ngọc, lập tức nói như thuộc lòng: "Xin hỏi anh họ gì?"
Phóng viên nhỏ nghẹn lời một lát, có chút ủ rũ nói: "Tôi có nói cô cũng không biết được, như vậy đi, nếu như Hạ đổng không tiện, có thể giúp tôi tìm trợ lý của anh ấy không?"
Hai chị gái lễ tân trang điểm xinh đẹp nhìn nhau: "Xin lỗi thưa anh, tạm thời trợ lý của Hạ đổng cũng không nhận cuộc gọi từ người lạ."
Phóng viên nhỏ hơi gấp gáp: "Không phải! Tôi chỉ nói cho Hạ đổng là anh ấy bị chụp lén! Ngay tại phim trường thành phố H!"
Lễ tân: "..."
Mặc dù đúng là hôm nay ông chủ không tới làm, nhưng các cô vẫn rất khó tưởng tượng được việc ông chủ trốn làm đến phim trường...
Hạ Minh Ngọc rất hiếm khi xuất hiện trước mặt truyền thông, bình thường càng khó nhìn thấy ảnh chụp bị lọt ra ngoài.
Nếu như đúng là giống như người này gọi đến thông báo, dựa theo thủ tục bình thường của công ty, hẳn là sẽ trực tiếp đưa đến bộ phận xã giao phối hợp với đối phương, lại để đoàn luật sư của công ty làm việc.
Đúng lúc này Lâm Vũ từ trong thang máy đi ra. Một lễ tân trong do dự mấy giây, gọi Lâm Vũ lại: "Trợ lý Lâm, ở đây có một cuộc điện thoại muốn tìm anh."
Lâm Vũ dừng bước lại: "Tìm tôi?"
Lễ tân chuyển điện thoại cho Lâm Vũ: "Đúng, hình như có liên quan đến Hạ đổng."
Lâm Vũ: "..."
Bỏ ra gần mười phút, Lâm Vũ mới nghe hết được có chuyện gì xảy ra từ trong miệng phóng viên bên kia điện thoại.
Lâm Vũ đau đầu đỡ trán, tuyệt vọng phát ra giọng nói khách khí: "Rất cảm ơn sự trợ giúp của cậu, bây giờ tôi sẽ liên hệ với ông chủ. Không biết cậu có tiện để lại số điện thoại liên lạc không?"
Vốn dĩ sư phụ của phóng viên nhỏ bị chuyển đi, sau khi bị ép xuất sư, cậu ta hoàn toàn không có quan hệ không có tiền bạc trong vòng giải trí, cộng thêm tính cách cũng có chút hướng nội, càng ngày càng không làm được gì.
Trong hai tháng này, Lâm Vũ là người ăn nói khách khí với cậu ta nhất.
Đúng là một người tốt.
Phóng viên nhỏ nơm nớp lo sợ để lại phương thức liên lạc, lại cúp điện thoại, tiếp theo ngồi trong xe nhỏ của mình, chỉnh sửa ống kính.
Không ngờ chiếc xe Bugatti màu cam đen kia lại không tiến vào bãi đỗ xe, mà đỗ ở chỗ đậu xe tạm thời bên đường.
Chỉ trong một lát, đã hấp dẫn không ít quần chúng đứng chụp ảnh.
Trong khu vực tiếp khách cực lớn ở tầng một trụ sở chính Hạ thị, đèn thủy tinh chiếu sáng rực rỡ.
Sau khi Lâm Vũ nhận điện thoại xong thì đứng yên tại chỗ điều chỉnh tâm trạng gần mười phút.
Thời gian lâu dài đến mức mấy cô nàng lễ tân phải đi rót cho hắn ta một cốc trà lúa mạch cẩu kỷ dưỡng sinh, thận trọng lại gần: "Trợ lý Lâm, công ty không có chuyện lớn gì chứ?"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ miễn cưỡng nở một nụ cười không lộ răng: "Không có việc gì, tôi sẽ liên hệ với ông chủ."
Gọi điện cho ông chủ trốn việc kia.
Hạ Minh Ngọc nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Công việc xảy ra vấn đề?"
Lâm Vũ tiếp tục duy trì nụ cười: "Công việc không có vấn đề gì, ông chủ, anh đã đến phim trường thành phố H sao?"
Hạ Minh Ngọc: "Bị chụp rồi à?"
Lâm Vũ: "..."
Nếu ngài đã biết mình bị chụp rồi, ngài không thể tự mình giải quyết một chút sao?
Không thể tránh một chút sao?
Không thể vác cái bản mặt cao quý của ngài đi nói chuyển sẽ khởi tố với người ta sao!
Lâm Vũ thật sự đau tim quá.
Hắn ta hít sâu, lại hít sâu: "Đúng vậy ông chủ, vừa rồi có một phóng viên tốt bụng gọi điện tới nói có khả năng anh đã bị chụp lén, nhắc nhở chúng ta sớm giải quyết tốt. Anh xem chúng ta có cần bắt đầu chuẩn bị luôn không?"
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc không nghe ra là vui hay là giận: "Phóng viên?"
"Đúng."
Trước đó Lâm Vũ cũng chưa từng gặp được loại phóng viên này, nhẹ nhàng gật đầu, "Có thể là vừa vào nghề không lâu, nói với tôi lúc trước cậu ta và sư phụ chụp được anh và Đàm Khanh, bị anh phát hiện."
Hạ Minh Ngọc: "Ồ?"
Lâm Vũ phán đoán giọng điệu của Hạ Minh Ngọc một chút, hẳn là đang bảo hắn ta nói tiếp, thế là hắn ta lại nói tiếp: "Lúc ấy ngài không tịch thu máy ảnh và điện thoại của cậu ta..."
Hạ Minh Ngọc ngẫm nghĩ: "Tôi nhớ lần đó rồi. Hẳn là trên tay cậu ta còn có ảnh của tôi và Đàm Khanh."
Lâm Vũ thuận buồm xuôi gió nói: "Tôi hiểu rồi Hạ đổng, bây giờ tôi sẽ lập tức liên hệ bảo cậu ta tiêu hủy ảnh chụp."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Lâm Vũ có thể nói là cực kì quen thuộc: "Hạ đổng, chúng ta vẫn làm theo quy củ cũ, mua lại ảnh chụp. Nếu như đối phương từ chối không thỏa hiệp, như vậy vẫn từ luật sư như cũ..."
Hạ Minh Ngọc đánh gãy lời Lâm Vũ: "Không phải."
Lâm Vũ ngơ ngác: "Vậy ngài..."
Hạ Minh Ngọc đứng lên khỏi cái ghế quý giá nhất bên cạnh đạo diễn của đoàn làm phim "Huyền Vũ". Dưới mọi cái nhìn chằm chằm của diễn viên, nhân viên công tác trong đoàn làm phim, anh cầm điện thoại ra bên ngoài, vô cùng phong cách nói: "Dù sao cũng đã chụp rồi, để cậu ta đăng đi."
Lâm Vũ: "???"
Là như vậy sao?
Chính xác là như vậy sao?
Lâm Vũ vừa đi vừa thăm dò tại biên giới nhân sinh quan, giá trị quan sụp đổ: "Ông chủ, ý của ngài là, để cậu ta đăng ảnh chụp của ngài và Đàm tiên sinh... sao?"
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nói: "Bảo cậu ta chọn một thời gian hot, chớ lãng phí."
Lâm Vũ: "..."
Hạ Minh Ngọc ra lệnh xong, lạnh lùng nói: "Còn có chuyện gì khác không?"
Lâm Vũ cảm thấy lúc này mình nhỏ bé y như phóng viên vừa nãy: "Không có, ông chủ. Chúc ngài và Đàm tiên sinh mỗi ngày vui vẻ."
Hạ tiên sinh tư bản chủ nghĩa cẩn thận gật đầu: "Cảm ơn."
Lâm Vũ: "..."
Hai người không cần phải để ý đến sống chết của tôi.
Tôi chỉ khóc một lát rồi sẽ ổn thôi.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Vũ vừa thản nhiên đi ra bên ngoài công ty, vừa thông báo cho phóng viên nhỏ đang chờ tin tức.
Bên trong đoàn làm phim, cảnh hôn của Đàm Khanh và nữ hai đã biến mất một cách khó hiểu sau sự xuất hiện của Hạ Minh Ngọc, ngay cả một cái ôm thắm thiết cũng thay đổi thành một cái ôm hữu nghị tượng trưng.
Điều quan trọng nhất là còn chưa đến bốn rưỡi chiều, đạo diễn đã báo cho Đàm Khanh biết công việc hôm nay đã kết thúc.
Đàm Khanh đột nhiên xong việc: "..."
Được thôi.
Xong việc thì xong việc.
Đàm Khanh ôm quần áo chạy đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, nhét đồ vào trong lòng anh, sau đó quay đầu lại, vẫy tay với đạo diễn, phó đạo diễn: "Mọi người, ngày mai gặp lại nhá!"
Mọi người thấy một đống quần áo rách rưới nhăn nhúm trong tay Hạ đổng: "..."
Sau khi trầm mặc, liền cực kì chân thành nói với Đàm Khanh: "Ngày mai gặp lại!"
Đàm Khanh vừa đi, vừa cố gắng kéo tóc giả xuống. Kéo nửa ngày cũng không thành công, còn vội vã đến mức không cẩn thận làm mình bị đau, lập tức bẹp miệng "a" một tiếng.
Hạ Minh Ngọc dừng bước lại, đưa tay gỡ nhúm tóc bị mắc xuống cho Đàm Khanh, lại ôm lấy cả bộ tóc giả của hắn.
Đàm Khanh vuốt vuốt đầu, nhảy chân sáo đi bên cạnh Hạ Minh Ngọc: "À, anh đến đây, thế nhóc con đâu?"
Hạ Minh Ngọc cầm tay Đàm Khanh, kéo lại gần chút: "Ở chỗ mẹ hai ngày."
Đàm Khanh có chút không yên lòng: "Vậy nhỡ may nó lộ đuôi..."
Hạ Minh Ngọc: "Chỉ là một hai ngày, sẽ không."
Đàm Khanh ngẩng đầu lên: "Được rồi..."
Hạ Minh Ngọc gẩy gẩy sợ tóc trên trán Đàm Khanh: "Trước đó không phải em nói muốn có một chiếc xe đẹp chút sao?"
Đàm Khanh chỉ có ký ức chín giây đã quên sạch chuyện này rồi.
Hắn nháy nháy mắt, con ngươi xoay tròn, liền há mồm nói: "Đúng thế! Anh mua cho tui chưa?!"
Hạ Minh Ngọc đáp: "Giờ dẫn em đi xem, muốn đi không?"