_ Được thôi.
Cậu thiếu niên kia nhận được câu trả lời thì đắc ý nhìn Phùng Tiểu Văn. Cậu ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng thấy tên này thuộc cái loại thư sinh chỉ biết học. Mà cậu chính là tứ đẳng Karate, đến lúc đó thằng hỗn xược này nhất định phải quỳ xuống xin cậu ta tha mạng.
Mà Phùng Tiểu Văn lúc này đang lấy sách toán ra khỏi cặp cũng không để tâm tên điên nào đó đang ngoác miệng cười một mình.
_ Ê, thằng kia. Nếu mày đánh thua tao thì sao ?
_ Tao mà thua mày thì tao gọi mày là đại ca. - Phùng Tiểu Văn khinh bỉ nói - Nhưng nếu mày thua tao, mày phải gọi tao là bố !
_ Được !
_ chốt luôn !
Lớp học 11-9 hôm nay im ắng lạ thường. Cuối tháng một, dù đã bật máy sưởi nhưng 34 thành viên đang ngồi trong lớp vẫn cảm thấy như có vô số cơn gió lạnh thổi vào.
Bạn học mới thánh đấu với giáo bá trường ?! Cậu ta dùng gì cũng là tứ đẳng Karate đó. Các bạn nữ thì âm thầm cầu nguyện cho cậu bạn mới đếm. Chậc, đẹp trai vậy mà... thôi không sao, chỉ cần không bị đánh thành đầu heo thì vẫn sẽ đẹp !!
Có một bạn nam còn âm thầm post một bài lên diễn đàn trường. Tựa đề là “ shock ! Học sinh mới thánh đấu giáo bá ”
Nhận thấy ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình, Phùng Tiểu Văn suy nghĩ chốc lát rồi bổ sung.
_ Này, ‘ mới trốn trại ’ ! Nhớ chọn chỗ nào phong thuỷ tốt mà đánh nhau nhé. Đừng chọn trên sân thượng, dễ ngã lắm. Cũng đừng chọn trước cổng trường thầy cô đi ra thấy là toi đó.
Cậu thiếu niên bị cưỡng ép đặt biệt danh đứng hình mất năm chục giây, còn con dân 11-9 hoàn toàn hoá đá. Có ai đời đi đánh nhau còn dặn dò đối thủ chọn địa điểm kĩ vậy không ?!?
Phùng Tiểu Văn nói xong thì vui vẻ lấy sách toán ra ôn tập. Để tránh cho tương lai bị nam chủ bắt giam để bán nội tạng thì học hành chính là con đường duy nhất, sáng soi đời cậu như ánh sáng của đảng. Sau đó Phùng Tiểu Văn sẽ chạy ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp, lấy một cô gái ngoại quốc xinh xắn rồi sinh ra những đứa con hiền lành.
[ làm nhảm : con trai à, đấy là suy nghĩ của con khi chưa gặp được chồng mình mà thôi. :)))) ]
——-
Phùng Tiểu Văn hẹn kèo với người ta xong vẫn nhăn nhở học nốt ba tiết toán chán hơn con gián của lão sư Triệu Manh thân hình tròn trịa như Thái Ất Chân Nhân trong Na Tra chi ma đổng giáng thế.
Phải nói toán học chính là thiên định trời sinh của Phùng Tiểu Văn từ kiếp trước. Cái gì hàm số, cái gì hình học không gian, định luật này định luật kia. Ấy vậy mà đó lại là môn mà Mạn Thiên đạt điểm cao nhất lại còn thường xuyên bị giáo viên gọi đi thi cấp thành phố.
Đối diện với cái nhìn “ cháy bỏng ” từ “mới trốn trại ” Phùng Tiểu Văn hoàn toàn khịt mũi coi thường. Mà khoan, Phùng Tiểu Văn nheo mắt trầm tư “ mới trốn trại đòi đánh nhau với mình tên gì ấy nhể. Thôi kệ xác nó đi, đằng nào nó chả thành con trai mình. ”
Cho đến khi chuông reo ầm ĩ cả trường, thêm vào đó là tiếng cười nói vui vẻ của tất thảy hơn nghìn học sinh, Phùng Tiểu Văn từ từ... tỉnh dậy.
Nói là học hết ba tiết cho oai chứ thực ra cậu chỉ lên bảng giải cho có lệ mấy bài toán đơn giản nhưng nan giải của thầy giáo rồi trực tiếp nằm bò ra bàn ngủ.
Đến lúc cậu tỉnh dậy thì ai nấy đều đã sách mông ra về hết cả. Phùng Tiểu Văn có chút phụng phịu, sao chả ai gọi cậu vậy cà, bạn với chả bè. Chán chả buồn nói !
Lúc này cậu thấy trên bàn mình có một tờ giấy là lạ, được gấp thành bốn. Mở ra thì một hàng chữ siêu siêu vẹo vẹo đập vào mắt cậu. Từng ấy năm sống trên đời cậu thật sự chưa thấy chữ ai xấu tới vậy.
Phải nói là xúc phạm người nhìn luôn á !
Cậu chỉ liếc liếc qua nội dung rồi đưa bàn tay đang cầm tờ giấy ra ngoài cửa sổ rồi nhẹ nhàng thả tay.
[ lảm nhảm : Để gió cuốn đi ~~ ]
Sau đó đeo một cái quai cặp lên vai, lết mông về nhà.
Cái dáng vẻ ấy ... chẹp, chẹp. Muốn bao nhiêu cà lơ phất phơ liền có bấy nhiêu ngứa đòn a.
——-
[ lảm nhảm : chương sau sẽ cho công lên sàn nên hỏi ý mọi người một chút. Mình vẫn đang phân vẫn giữa học bá bên ngoài nghiêm túc ác ngầm công hay là thiếu gia bá đạo muội tao công đây @.@
Haiz, vấn đề này thật nan giải a ~~ online. Cần gấp !! ]
Giấy ghi : 6h chủ nhật, sân cỏ bỏ hoang phía nam trường.