_ Á !! Cậu, cậu sao lại ôm tôi !! Tính, tính làm gì hả ?!
Phùng Tiểu Văn vừa nói vừa nhảy ra xa đó một đoạn. Hai cách tay trắng nõn ôm cái ngực nhỏ mà không biết hành động ấy đã vô tình làm nổi lên thú tính của ai kia.
Trác Tường Vi toát hết mồ hôi lạnh mới đè nén dục vọng đang trỗi dậy của bản thân. Dù sao đây cũng là lần đầu đến nhà vợ, không thể để lại bóng đen tâm lí được.
Vất vả một lúc mới lên tiếng lại nhìn thấy người kia đang phồng mang trợn má.
Hầy, thật chỉ biết thách thức bản ngã con người của hắn a.
_ Cậu còn nói ? Là ai mải mê suy nghĩ không chịu nhìn đường ? Nếu không phải tôi nhanh tay kéo cậu lại ...
Chữ cuối còn cố tình ngân dài sau đó không nói tiếp.
Phùng Tiểu Văn nghi hoặc quay đầy lại, quả nhiên phía mà cậu bước đi là cầu thang xuống tầng một.
Nghĩ đến cái cảnh bản thân ngã xuống còn lăn thêm vài vòng rồi mới chạm đất.
Chắc hẳn là rất đau đi.
Nghĩ thôi cũng thấy tự đau mình luôn rồi a.
Trác Tường Vi vẻ mặt thích thú nhìn bé Hamster nhà mình mặt mày nhăn nhó. Hắn khẳng định không phải vì được ôm người trong lòng nên tâm trạng vui hơn đâu.
Vừa hay, cậu liếc một cái liền thấy Trác đại ca đang nhếch miệng cười.
Phùng Tiểu Văn đảo mắt, khuôn mặt không hiểu sao lại có chút đỏ. Cái tên yêu nghiệt này, cười vậy làm chi ! Tính câu dẫn người ta hay gì !!!
Cổ họng nhỏ khẽ nuốt nước bọt, Cậu mím môi. Bắt đầu trừng mắt tên kia.
_ Cười ?! Cười cái gì mà cười !! Bộ thấy người ta suýt ngã hay ho lắm ấy mà cười.
Biểu cảm ấy, ánh mắt ấy, giọng nói ấy. Rõ ràng là đang thẹn quá hoá giận.
Trác Tường Vi hắng giọng tỏ ra nghiêm túc. Nhưng bàn tay lại không tự chủ được mà xoa lấy xoa để trên đầu Phùng Tiểu Văn.
_ Tiểu Thiên Thiên ~ hiểu lầm cho người ta rồi a. Tôi còn không phải sợ cậu ngã mới vội ôm cậu sao ? Cảm nhận đi, tim tôi vẫn còn đập thình thịch đây này !
Đôi mắt một mí mở to, ánh mắt được một tầng nước bao phủ lấy. Hắn bắt lấy tay cậu, bị bàn tay to hơn mình túm lẫy. Phùng Tiểu Văn giằng mãi không ra.
Đành để hắn tuỳ ý, áp đến lồng ngực rắn chắc.
Ngực của Trác Tường Vi quả thực cứng cáp. Từng khối cơ ẩn ẩn hiện hiện. Mà tim hắn đập quả thật là hơi nhanh.
Nhất thời không còn gì để nói.
Cuối cùng Phùng Tiểu Văn đành gượng cười. - Ờ thì, dù sao cậu cũng thấy rồi đấy. Tôi rất ổn, cậu cứ về trước đi. Ngày mai tôi sẽ đi học lại.
Trác Tường Vi nghe được câu nói thì vui vẻ vô cùng. Hắn thực sự không quan trọng người nọ đi học hay không, nhưng chính là trong lòng không gặp được liền nhớ.
Lại nói thêm về chuyện học hành, bé Hamster của hắn học tốt hay không mà chả được. Dù sao sau này cũng là nửa chủ nhân của Trác gia, còn sợ đói hay sao.
Nghĩ rồi đi một vòng đến chào ba vị trưởng bối. Sau đó về nhà.
Phùng Tiểu Văn tiễn được Trác đại ca đi cũng nhanh chóng trở về nhà mình. Mấy người nhà Wiiliam đều muốn giữ cậu lại. Nhưng bị Phùng Tiểu Văn thẳng thừng từ chối.
Hai ngày không ở liền thấy nhớ. Vẫn là ngủ ở giường của chính mình mới thoả mái nhất.
Wiiliam Khải Dương bị lãnh quên : ...
...----------------...
Sáng hôm sau khi cậu đến trường, ban chín như được sống lại. Ai ai cũng nước mắt lưng tròng hỏi thăm cậu.
_ Anh Mạn Thiên, hai ngày hôm nay anh đi đâu thế. Tụi em ở đây không có anh buồn muốn chết.
_ Đúng đó anh Mạn Thiên, mấy ngày nay anh đi vắng. Ban chín chúng là không còn là ban chín nữa luôn đó.
Mấy phần tử trong lớp cứ nhao nhao nói làm Phùng Tiểu Văn chả phân biệt được giọng ai với ai.
Đột nhiên linh cảm mách bảo cậu nên nhìn một vòng xung quanh lớp học. Quả nhiên không thấy bóng dáng đàn em Tâm Như Phúc đâu.
Haiz, đại ca mất tích hai ngày mới trở lại mà thằng đàn em tâm phúc lại chẳng thấy đâu. Thật là lòng người bạc bẽo mà.
Lớp trưởng A Trình có vẻ như hiểu được ánh mắt của Phùng Tiểu Văn bèn lên tiếng giải thích ( báo cáo )
_ Dạ thưa anh Mạn Thiên. Hai mươi phút trước bạn học Tâm Như Phúc đã bị giáo viên Tuý lôi đi rồi ạ.
Báo cáo cong còn làm động tác trào y như trong quân đội.
Phùng Tiểu Văn nghe xong hành động đầu tiên là gãi cằm. Lúc trước Tâm Như Phúc muốn làm đàn em của cậu rồi bị cậu thử, hình như cậu ta từng nói đến vụ bán thân hay sao ấy nhỉ.
Ái ui. Nghi lắm nhớ.
Một buổi học rất nhanh trôi qua, đến khi ra về Phùng Tiểu Văn giống như vố tình. Lại như vô tình đụng phải Trác Tường Vi.
_ Sao cậu lại ở đây ? - Phùng Tiểu Văn hỏi.
_ Tôi đi học. - Trác Tường Vi thành khẩn tra lời.
_ Tại sao cậu lại đi cạnh tôi ? - Phùng Tiểu Văn tiếp tục hỏi.
_ Có sao ? Tôi đang đi ra cổng trường mà ?
_ Shhhh
Cả hai cứ cậu hỏi, tớ trả lời. Cổng trường đáng lẽ phải đi mất hai mươi phút. Lại chỉ còn mười phút.
Bỗng có một người con gái, ăn mặc xexy, nói chung là hở hang đó. Nước da màu mật ong khoẻ mạnh và bộ ngực ... bò.
Cô ta õng ẹo tựa vào người con trai bên cạnh. Đứng xa xa cũng có thể trông thấy. Bống hình đó, chẳng ai khác ngoài La Vĩnh Kì.
_ Ai, đây chính là đứa em trai của cậu sao ? Chả đẹp gì cả. Nếu có ~ thì cậu bé bên cạnh được đấy.
Xong rồi còn nháy mắt với Trác Tường Vi.
Fuck ! Lại ai nữa !!