Edit: Tui quay lại rồi đây >
- -------------------------------------------------------------------
Chỉ có thể nói bây giờ cư dân mạng đúng là có rất nhiều thời gian, ai có thể nghĩ đến ba cái hot search, đứng nhất lại là # Khả năng quản lý biểu cảm hàng đầu của Lục Bạch #.
Ấn vào liền thấy tiêu đề này vô cùng danh xứng với thực. Rõ ràng chỉ có ảnh chụp lén của paparazzi, thế nhưng cố tình mỗi một bức ảnh đều tinh xảo như ảnh chụp tạp chí.
Ảnh chụp lén trên đường cái tiêu sái không kiềm chế được, ảnh chụp lén ngồi ở đại sảnh khách sạn anh tuấn u buồn. Ảnh chụp lén có ba "tiểu đệ" mặc tây trang giày da đi đằng sau thậm chí cho người ta một loại cảm giác bá tổng, ảnh chụp lần này, mỗi một tư thế, mỗi một động tác của Lục Bạch, đều như đang chụp ở studio.
Hơn nữa, với một gương mặt không góc chết, chẳng sợ toàn bộ đều là ý kiến trái chiều, chỉ bằng vào gương mặt này cũng làm người có cảm giác đương nhiên.
"Tôi nói thật, sau khi Lục Bạch không bắt chước Dịch Văn Trác nữa, tôi lại cảm thấy cậu càng đẹp hơn so với trước kia!"
"Ghê tởm gì đâu? Lục Bạch bây giờ còn có fan? Gà con mau tránh ra được không?"
"Lớn lên đẹp thì có ích lợi gì? Nhân phẩm không có, thì không xứng làm thần tượng, phải cút ra khỏi giới giải trí."
Người qua đường tùy tiện cảm thán một câu, gần như giây tiếp theo đã bị bao phủ bởi anti-fan của Lục Bạch.
Nói qua nói lại, những người qua đường sau đó cũng không dám nói tiếp về thịnh thế mỹ nhan của Lục Bạch.
Nhưng nói đến cũng thật khéo, lúc này người cũng liên quan, cùng nhau lên hot search, Dịch Văn Trác, vẫn còn chưa ngủ, đang cùng vài người trong tổ tiết mục nói chuyện về việc thu hình vào ngày mai.
Khác với Lục Bạch chỉ tham gia tạm thời, Dịch Văn Trác đã rất quen thuộc với sáu người từng tham gia bốn mùa cùng nhau.
Bọn họ đã hẹn trước, mỗi lần trước ngày ghi hình, đều đi vào khách sạn mà tổ tiết mục đã đặt trước để liên hoan.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, khó tránh khỏi việc nhắc tới Lục Bạch đang lên hot search.
"Cái cậu Lục Bạch này...... cũng không khỏi quá loạn rồi.", một vị lão tiền bối giới ca hát đứng lên nhận xét. Ông làm người chính trực, chỉ quan tâm đến âm nhạc, không thích lăng xê bằng dư luận. Đặc biệt là loại danh tiếng luôn không tốt như Lục Bạch, còn cố gắng nổi bằng tai tiếng, càng khiến ông cảm thấy chán ghét.
"Tôi nghe nói cậu ta không biết viết nhạc đúng không?"
"Đúng vậy." Một người khác cũng mở miệng, "Người đại diện của tôi có quen biết với người đại diện của cậu ta, tôi có nghe qua một chút, nói là Lục Bạch vì kiếm tiền nhanh nên mới bị đẩy ra. Sau đó bọn họ không nghĩ tới có thể hồng. Chỉ có thể biến sai thành đúng. Hiện giờ giữ không nổi."
"Nhưng cũng không quan trọng, coi như cho tiết mục của chúng ta thêm chút lưu lượng."
"Nhưng vẫn là quá ghê tởm!", kẻ hại Lục Bạch rơi vào trong tay Từ Duệ, Nhiếp Hữu Lâm, tận dụng mọi thứ để nhục mạ, "Cậu ta chính là cái kẹo mạch nha, là con chuột vô lại, có cửa liền muốn chui vào. Vẫn là Dịch ca khổ sở. Lục Bạch giống như quỷ hút máu, gắt gao dính trên người anh ấy. Không biết khi nào mới có thể xé xuống."
Nhiếp Hữu Lâm thở dài, một bộ dáng lo lắng sốt ruột, hoàn toàn quên mất bản thân lúc trước cũng điên cuồng bắt chước phong cách của Dịch Văn Trác để nổi tiếng.
Mà Dịch Văn Trác vẫn luôn không nói chuyện, lại lắc lắc đầu khuyên năm người bọn họ, "Thôi, chúng ta không đề cập tới Lục Bạch. Nghe nói lần này mọi người đều đã chuẩn bị cho tiết mục? Như vậy tôi lại có thể mở rộng tầm mắt rồi."
Chỉ bằng hai câu lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, Dịch Văn Trác đã kéo đề tài quay lại về tiết mục của bản thân. Giống như không hề để ý đến chuyện của Lục Bạch.
Lão tiền bối nhìn y bằng ánh mắt tràn ngập sự tán dương. Ổn định được tâm thái, quản được miệng của mình, quả nhiên là người có tương lai đáng mong đợi.
Mà đoạn đối thoại này, rất nhanh đã bị một nhân viên công tác quay lại, đăng lên mạng xã hội. Mọi người đều biết, đây là chuyện mà tổ đạo diễn của tiết mục này thích làm, hơn nữa hậu trường của tiết mục cũng lớn. Căn bản không sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Những thứ khác không nói, ngay từ việc ông ta dám mời Lục Bạch tới, cũng có thể thấy được lá gan thật sự rất lớn.
Bạch nguyệt quang thật giả quyết đấu, bạn bè tốt trước kia trở mặt thành thù. Lục Bạch, Dịch Văn Trác, Nhiếp Hữu Lâm, ba cái tên này đặt ở cạnh nhau, chính là hot search.
Nếu là tiết mục khác, thường xuyên spam như vậy, khẳng định sẽ lo lắng về vấn đề lôi kéo người qua đường. Nhưng bọn họ sẽ không! Bởi vì mục đích của tiết mục bọn họ chính là vì cẩu huyết, xé mặt.
Đạo diễn một mặt thúc giục bên quan hệ công chúng đi gây sự, một mặt lại dào dạt đắc ý nói chuyện với trợ lý, "Tiết mục của chúng ta từ đầu đã phát sóng với sáu người sáng tác, loại bạch nguyệt quang trở về, loại sơ tâm của lão tướng, loại nằm gai nếm mật, bốn kỳ trôi qua, đã đạt được sức hút không tồi. Kế tiếp phải có cái gì đó để giảm xóc mới có thể bảo trì được sự mới mẻ. Mà Lục Bạch chính là gia vị tốt nhất."
"Ai không muốn xem Lục Bạch ngu ngốc tìm đường chết? Lại còn có tiết mục Dịch Văn Trác hàng thật tự tay xé đồ giả!"
Bên quan hệ công chúng cũng hưng phấn, "Ông nói rất đúng! Tôi rất chờ mong ratings của kỳ này."
Quả nhiên, ngay lập tức người qua đường đều hưng phấn theo.
"Ngọa tào ngọa tào! Người này bố trí thật ngưu bức a!"
"Không lừa mọi người, tôi có người bạn tỏ vẻ ca khúc kỳ này có dễ nghe hay không cậu ta cũng không thèm để ý, cậu ta chỉ muốn xem Lục Bạch bị xé mặt."
"Lầu trên, tôi bấm tay tính toán thì tôi chính là người bạn kia của ông."
"Ai ai ai, tại sao vẫn chưa đến ngày mai? Buổi tối hôm nay chắc tôi sẽ hưng phấn đến không ngủ được."
Đây là bình luận của nhóm người qua đường chỉ sợ thiên hạ không loạn, chờ mong xé mặt. Mà một nhóm khác, các fan của Dịch Văn Trác lại bị đạo diễn trực tiếp làm cho tức giận. Nhưng cuối cùng cũng không làm được gì.
"Vì vậy mới nói, ca ca thật sự rất thiện lương. Đã như vậy rồi còn nói sang chuyện khác để người ta không bị mắng."
"Ha hả, người vô sỉ chính là vô sỉ. Tôi chỉ muốn duy trì việc mà đạo diễn đang làm, tốt nhất ngày mai tới tận nơi để đánh giả. Làm Lục Bạch không còn chỗ dung thân!"
Tiết mục vừa mới bắt đầu, đã khiến cho mọi người cực độ chú ý. Đạo diễn nhìn trạng thái, đơn giản vung bút lên, triệu tập tổ đạo diễn đến để mở họp, lâm thời tăng thêm một đoạn video.
"Tôi thấy mọi người đều rất chờ mong Lục Bạch xuất hiện, buổi sáng ngày mai liền mở phát sóng trực tiếp đi! Nội dung chính là gọi người đến khách sạn của Lục Bạch!"
"Vị khách quý đầu tiên, chúng ta dù sao cũng phải thể hiện sự coi trọng."
"Đúng rồi, lúc ở trên xe chuẩn bị chút câu hỏi phỏng vấn cậu ta, đừng làm biếng. Thời điểm người đại diện của Lục Bạch đưa người tới đã ra giá không thấp, đừng lãng phí tiền."
Đạo diễn hi hi ha ha liền sắp xếp như vậy. Lời trong lời ngoài đều là một bộ dáng người đại diện của Lục Bạch dùng tiền bắt ông ta khuất nhục. Nhưng trên thực tế, lúc trước ông ta mời Lục Bạch đến đây, chính là ý định làm cậu xấu mặt trước mặt mọi người, gia tăng lượng người xem cho tiết mục.
Nhóm người trong tổ đạo diễn này thật sự không sợ lớn chuyện, suốt đêm liên hệ cho người đại diện của Lục Bạch, sau đó cũng không thông báo cho Lục Bạch rằng sáng sớm có phát sóng trực tiếp.
Sáng sớm, tổ đạo diễn đã dừng xe trước cửa khách sạn, quay video toàn bộ hành trình, đi đến cửa phòng Lục Bạch, dùng khóa dự phòng, mở cửa phòng Lục Bạch ra.
Bọn họ tới bất ngờ, mục đích là để có thể quay được bộ dáng Lục Bạch vừa mới rời giường.
Người quay phim hạ thấp giọng, nói tính toán của chính mình cho mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp, tức khắc dẫn tới một đợt spam.
"A a a a! Tôi thực chờ mong bộ dáng chân chính của người này. Tôi nhớ rõ là lúc trước chuyên viên trang điểm của Lục Bạch nói mỗi ngày Lục Bạch đều phải dậy sớm hoá trang một giờ, bảo đảm chính mình giống với Dịch Văn Trác."
"Tôi cũng từng nghe được tin này, tôi còn nhìn thấy bộ dáng cậu chưa trang điểm, xấu giống quỷ!"
Có người qua đường không rõ, phát ra câu hỏi, "Mấy bức ảnh chụp ngày hôm qua của cậu ta trên hot search đều rất đẹp!"
"Cho nên tôi mới nói là chờ mong! Mấy thứ đó khẳng định mua chuộc paparazzi để chỉnh sửa ảnh."
Tất cả đều là mồm năm miệng mười, tổ đạo diễn cũng vô cùng hưng phấn.
"Tích" một tiếng, cửa phòng mở khóa, các võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp cũng trở nên càng thêm hưng phấn.
"A a a a! Cửa mở cửa mở! Chờ xem một khuôn mặt xấu xí!"
Người quay phim lặng yên không một tiếng động đi vào. Trong phòng an an tĩnh tĩnh, cái gì cũng không có.
Người không ở đây? Người quay phim quay đầu nhìn người đại diện. Người quản lý cũng mộng bức, chỉ chỉ phòng nhỏ bên trong phòng ngủ. Ý tứ chính là, đi vào xem?
Người quay phim tay chân nhẹ nhàng đi vào, kết quả trên giường cũng trống trơn.
Ngọa tào, tình huống này là như thế nào? Lục Bạch sớm như vậy đã rời giường sao?
Tức khắc mọi người đều có chút hoảng loạn.
Đúng lúc này, một nhân viên công tác nhỏ giọng kinh hô một tiếng, "Sô pha ở trên sân phơi hình như có người?"
Mọi người nhìn hướng lên trên, đều cảm thấy hoảng sợ.
Tuy rằng là phòng cao cấp, nhưng sô pha trên sân phơi cũng chỉ dài không quá 1m3, độ rộng nhiều lắm là 80cm. Cho dù là một đứa bé, cũng nằm rất khó khăn. Nhưng Lục Bạch lại dùng một loại tư thế khó chịu, cuộn tròn nằm ở bên trong.
Nửa khuôn mặt của cậu chôn ở giữa sô pha và chăn, sống lưng cong lại, có vẻ vô cùng yếu ớt. Làm người nhịn không được muốn ôm cậu.
Người quay phim đi vào, nhìn kỹ thì phát hiện Lục Bạch ngủ như này, nói là ngủ, càng giống như đang hôn mê. Bọn họ nhiều người như vậy đi vào nhà, cậu cũng chưa tỉnh lại.
Nhìn đến chiếc bàn bên cạnh, thấy được một lọ thuốc, bên trong đã hết một nửa.
Thuốc ngủ? Người quay phim nhíu mày, muốn cẩn thận quay lại lọ thuốc.
Nhưng cánh tay lại không cẩn thận đụng vào Lục Bạch, lúc này, Lục Bạch hoàn toàn bừng tỉnh.
Hắn đột nhiên ngồi dậy từ trên sô pha, tầm mắt đảo qua mọi người xung quanh.
"Ui! Tỉnh nha!" Người quay phim thấy thế, vội vàng đến gần để quay cận mặt Lục Bạch, kết quả giây tiếp theo, Lục Bạch đột nhiên bắt lấy tay người quay phim, đẩy người ra ngoài.
"Phanh!" Một tiếng, camera cùng người quay phim đều ngã trên mặt đất, cameras quý giá vỡ thành nhiều mảnh.
Lại nhìn Lục Bạch, phát hiện cậu đã móc di động từ trong túi ra, gọi 110.
"Ngọa tào! Nhanh ngăn cậu ta lại!" Nhân viên công tác vội vã nói. Bọn họ đây là quay tiết mục, Lục Bạch làm vỡ camera đã thuộc về sự cố, nếu còn báo nguy, thì thật sự là ăn không hết gói mang về.
Người đại diện cũng luống cuống, mau chóng chạy tới giữ lấy tay Lục Bạch, tức giận quát, "Lục Bạch! Cậu điên rồi à!?"
Anh ta dùng lực quá mạnh, Lục Bạch cảm nhận được đau đớn, rốt cuộc chậm rãi tìm về lý trí. Lại nhìn biểu tình ngưng trọng trên mặt của những người trong phòng, Lục Bạch cười lạnh một tiếng, bình luận, "Tôi lần đầu tiên biết, tổ tiết mục lớn như vậy, thế mà đều là kẻ trộm."
"Như thế nào? Nhìn trúng rương hành lý da cá sấu mà ngày hôm qua tôi mới mua sao?"
"Thật không tiện nghi, hơn hai mươi vạn đấy!"
"......" Máy thu âm còn đang mở, màn ảnh của camera nát, phòng phát sóng trực tiếp không thể nhìn thấy hình ảnh, nhưng những lời này của Lục Bạch, lại vẫn truyền tới phát sóng trực tiếp.
Rất tốt, phỏng chừng bọn họ lại sắp có hot search mới.
Phản ứng đầu tiên của người quay phim chính là cái này. Nhưng anh ta lại không thể biết được xu hướng này có tốt hay không.
Nhưng mà phát sóng trực tiếp vẫn phải tiếp tục. Trong khoảng thời gian này, bọn họ rời đi để Lục Bạch rửa mặt.
Nửa giờ sau, phát sóng trực tiếp lại bắt đầu một lần nữa. Lần này, Lục Bạch đã ngồi ở trên xe đi đến nơi quay tiết mục. Camera cũng đã đổi cái mới.
Trên xe, người quay phim thấy không khí trầm trọng, vì thế nói giỡn, "Tính khí lúc mới rời giường của Lục Bạch thật nặng."
Lục Bạch lạnh nhạt đáp lại, "Xâm nhập phi pháp, không báo nguy đã là rất nhân từ rồi."
Người quay phim bị một câu này làm cho á khẩu. Nhưng mấu chốt là Lục Bạch nói không sai. Bọn họ đã không cân nhắc tới việc này.
Bầu không khí trên xe lại lâm vào trầm mặc.
Nhưng lộ trình dài như vậy, nếu cứ xấu hổ như vậy, liền lãng phí thời điểm tốt nhất. Huống chi, câu hỏi đã chuẩn bị trước còn chưa kịp nói ra đâu!
Vì thế, người quay phim lại liều mạng tìm cơ hội nói chuyện cùng Lục Bạch.
Đúng lúc, anh ta thấy Lục Bạch đang gõ chữ ở trên di động, liền tò mò hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"
Lục Bạch cũng không kiêng dè, thoải mái hào phóng cầm lấy di động đưa tới trước mặt người quay phim.
Mọi người tập trung nhìn vào, đều bị chọc tức đến mức bật cười.
Là giao diện bình luận của khách sạn đó. Lục Bạch viết một đoạn văn dài 300 chữ đánh giá kém cho vấn đề an toàn của mình ở khách sạn đó.