Đi lòng vòng trong Mê Vụ Sâm Lâm một chút, Nguyệt Thiên Vũ đã ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm. Lúc này sắc trời đã không còn sớm nữa, phải trở về nếu không sẽ khiến Nguyệt Thương Khung và Lý Thiên Nhu lo lắng. Đành phải hủy kế hoạch đi bán ma tinh của mấy con ma thú vừa rồi, Nguyệt Thiên Vũ bình thản đi trên đường mà không quan tâm nàng đã gây chú ý như thế nào.
Mái tóc vàng óng dài mượt như tơ và đôi đồng tử xanh lam là thứ không một ai có được, chỉ có ma thú có thuộc tính nguyên tố mới có, nhưng Nguyệt Thiên Vũ lại có nó, nên khi còn bé, mái tóc và màu mắt này đã là một đặc trưng của nàng, đi đến đâu ai cũng biết, hệt như tổ tiên, đồng thời là tỷ của nàng Nguyệt Thiên Nhạc có mái tóc bạch kim. Điều đặc biệt hơn chính là ấn ký Lam Trà yêu mị trên trán của nàng, càng tôn thêm nét kiều diễm trên khuôn mặt xinh đẹp. Dáng người thon thả nhỏ nhắn vận võ phục cho nữ màu lam, từng bước chân nhẹ nhàng như đang bay bổng. Còn có một cục bông màu lam trên vai nàng, lười biếng liếc liếc xung quanh, dựa vào gương mặt xinh đẹp của nàng. Từ nàng tỏa ra một khí tức nhàn nhạt điềm tĩnh, trên gương mặt tuyệt mỹ là nụ cười ôn thuận nhẹ nhàng nhưng tao nhã, khí thế vương giả nổi bật trong đám người xung quanh.
Một bé gái xinh đẹp tao nhã như tiên giáng trần như thế, thật không thể rời mắt được a!
Nguyệt Thiên Vũ đang vừa đi vừa đánh giá đường phố một chút, thầm ghi nhớ một số từ đường bán đầu giá, cùng một số cửa hàng dược thiện. Vừa đi vừa trao đổi với Nguyệt Thiên Nhạc một chút về dược thảo.
“Tỷ, tỷ nghĩ còn khoảng thời gian bao lâu ta mới đột phá cấp 7?”
Nguyệt Thiên Vũ hỏi Nguyệt Thiên Nhạc trong không gian mặt dây chuyền, chỉ thấy tỷ tỷ trầm ngâm một chút rồi trả lời ngay:
“Chắc tầm hai tuần đổ xuống thì muội sẽ đạt cấp 6 đỉnh phong, có đột phá cấp 7 trong thời gian ngắn hay không thì ta không biết chắc, hiện giờ muội đã khế ước Hỏa ma thú nên chắc hẳn nguyên tố Hỏa sẽ rất thuận lợi để tu luyện sau này. Tuy nhiên, vì điều đó những nguyên tố khác sẽ không đồng đều mà tăng trưởng khác nhau. Ta nghĩ muội cần phân ra thời gian rõ ràng để tu luyện thế nào cho thích hợp.”
Nguyệt Thiện Vũ đối với Nguyệt Thiên Nhạc chỉ có tuyệt đối tin tưởng không nghi ngờ, một phần là vì Thiên Nhạc là tỷ tỷ của kiếp trước, phần còn lại là kinh nghiệp Triệu hồi sư của tỷ sẽ giúp ích và cho nàng lời khuyên rất nhiều. Nàng cũng đồng ý lời nói của Nguyệt Thiên Nhạc, nên nàng thầm tính toán trong đầu thời gian tu luyện. Hiện giờ vẫn còn 2 tháng nữa trước khi đến Văn Chiến học viện, Nguyệt Thiên Nhạc nói 2 tuần nữa sẽ đột phá cấp 6 hậu kỳ đỉnh phong, nên chắc cũng tầm hai tháng nữa nàng cũng sẽ đột phá cấp 7. Vậy chia thời gian ra một chút, buổi sáng luyện chiến khí võ thuật, buổi chiều tối thì luyện ma pháp trong không gian vậy.
“À đúng rồi, để chừng nào rãnh thì ta dạy muội sử dụng ma pháp hoá hình vậy.”
Đang yên lành, đột nhiên Nguyệt Thiên Nhạc nói lên một câu cắt ngang suy nghĩ Nguyệt Thiên Vũ, nàng sáng mắt hỏi: “Đó là cái gì vậy tỷ, nghe hay ho thế!”
Nguyệt Thiên Nhạc cười cười giải thích:
“Ma pháp hoá hình là một trong các thủ đoạn công kích mạnh nhất của Ma pháp sư, sử dụng tinh thần lực điều khiển nguyên tố mình có rồi sử dụng thêm một lượng lớn tinh thần lực nữa để biến khối nguyên tố đó thành hình. Ví dụ, muội tập trung nguyên tố hỏa lại một chỗ, rồi sử dụng trí tưởng tượng biến khối nguyên tố đó thành hình một con sói chẳng hạn. Nếu thành công, con sói đó có thể tuỳ ý để muội sai khiến, và tự nó biết tấn công vào đối thủ của muội.”Nguyệt Thiên Vũ vừa đi vừa sáng mắt lẳng tai nghe, cảm thấy rất hứng thú với tuyệt chiêu mới này, bèn hỏi: “Tỷ, liệu nó có dễ thực hiện không?”
“Thường thì ma pháp hoá hình ngốn đến 70% Tinh thần lực của ma pháp sư bình thường đấy, hơn nữa không thể duy trì trong một thời gian quá dài, nếu không nó cũng không xếp vào một trong các lá bài tẩy của Ma pháp sư đâu. Nhưng với muội thì không thành vấn đề, Tinh thần lực của muội có thể nói là không biên giới, nên chắc chắn có thể dễ dàng thực hiện.”
Nguyệt Thiên Vũ gật gà gật gù, cẩn thận tiêu hoá tất cả thông tin của Nguyệt Thiên Nhạc, khi tỉnh ra thì đã trở về Nguyệt Phủ rồi. Vừa mới nước vào, quản gia Nguyệt Phủ đã chạy nhanh về phía nàng, vui mừng nói: “Tiểu thư, có tin, phụ thân của phu nhân, Lý lão gia và Lý đại thiếu gia đã đến đây rồi!”
Nguyệt Thiên Vũ nghe thế nhíu mày, sau đó liền vui mừng. Lý gia là một gia tộc lớn nhất nhì Nam Cung đế quốc, sống ở đế đô, ai nhìn vào cũng phải cung kính hành lễ, không dám khinh thường. Lý lão gia là phụ thân Lý Thiên Nhu, là ngoại tổ phụ được nàng gọi là gia gia, từ bé, gia gia đã vô cùng yêu thương nàng và đại ca Nguyệt Thương Hải, nhất là nàng. Nghe nói Lý gia đời đời hơn trăm năm không thể sinh được một nữ nhi nào, Lý Thiên Nhu không phải là con ruột Lý lão gia, mà là do hắn mang về làm nghĩa nữ(con nuôi). Nhưng Lý lão gia luôn yêu thương Lý Thiên Nhu như con ruột, nên khi Lý Thiên Nhu sinh ra Nguyệt Thiên Vũ, Lý lão gia đã vui mừng khôn siết đến mức nào.
Lý gia luôn bảo vệ Nguyệt gia, nhờ đó mà Nguyệt gia mới có thể sinh tồn đến bây giờ. Nhưng Nguyệt Thương Khung đã kiên định từ chối khi Lý lão gia nói hắn nên đầu quân vào Lý gia, Nguyệt Thương Khung đinh đinh nói mình là người Nguyệt gia, là gia chủ Nguyệt Gia, phải có trách nhiệm với Nguyệt Gia, nên Lý lão gia đành phải từ bỏ ý định.
Còn Lý đại thiếu gia Lý Lẫm 12 tuổi, là bạn thân nhất của Nguyệt Thương Hải, cũng là biểu ca cưng chiều Nguyệt Thiên Vũ hết mực như đại ca nàng. Khi Nhị ca Nguyệt Dạ Hiên còn sống, ba huynh đệ luôn bảo vệ nàng như bảo bối, chỉ tiếc là Nguyệt Dạ Hiên lại mất sớm. Lý Lẫm là một chiến sĩ đồng ma pháp sư cực kỳ giỏi giang, mới 12 tuổi đã là chiến sĩ-ma pháp sư cấp 4, nên hắn là niềm hy vọng và là niềm tự hào của Lý gia.
“Nhanh, đưa ta đến gặp gia gia và Lẫm ca.”
Quản gia liền tuân mệnh, mang Nguyệt Thiên Vũ chạy đến đại sảnh đường Nguyệt Gia, đại sảnh đường Nguyệt Gia không lớn lắm, nhưng trang trí hài hoà hợp mắt người ta. Hiện giờ tất cả đều đang đứng giữa đại sảnh, gồm Nguyệt Thương Khung, Lý Thiên Nhu, kể cả Nguyệt Thương Hải cũng có ở đây. Còn hai người đang đứng đối diện họ, là một lão giả tuấn khí lạnh nhạt cùng một thiếu niên 12 tuổi anh tuấn điềm tĩnh như nước, không khó để biết đây là Lý lão gia Lý Lạc Trần cùng đại thiếu gia Lý Lẫm.
“Gia gia, Lẫm ca!”
Nghe tiếng gọi của Nguyệt Thiên Vũ, Lý Lạc Trần cùng Lý Lẫm ngay lập tức quay đầu lại nhìn, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp nhỏ bé liền vui mừng khôn xiết. Lý Lạc Trần cười ha ha, vẫy vẫy tay gọi lớn: “Vũ Nhi, lại đây với gia gia!”
Nguyệt Thiên Vũ nhanh chóng chạy tới với một tốc độ kinh người, khiến cục thịt màu lam trên vai nàng rớt cái phịch xuống đất. Nguyệt Phong ai oán nhìn Nguyệt Thiên Vũ đang chạy về phía Lý Lạc Trần cùng Lý Lẫm, chỉ biết rủa thầm: “Vũ, ngươi cũng bỏ rơi ta sao?”Nguyệt Thiên Vũ không quan tâm Nguyệt Phong đang lăn lội dưới đất, chỉ biết chạy lại ôm chặt lấy gia gia mình theo phản xạ tự nhiên của một cô cháu gái, vui vẻ nói: “Con nhớ gia gia lắm!”
Lý Lạc Trần cười ha ha, ôn nhu vỗ vỗ đầu Nguyệt Thiên Vũ cưng chiều nói: “Tốt, tốt, gia gia cũng rất nhớ Vũ Nhi.”
“Vũ Nhi, muội quên hai chúng ta rồi sao?”
Nguyệt Thiên Vũ ngước lên nhìn, phát hiện Nguyệt Thương Hải cùng Lý Lẫm đứng kề vai nhau đưa hai đôi mắt đáng thương nhìn nàng. Nguyệt Thương Hải chắc hẳn vừa trở về từ trường dự bị ma pháp, trên gương mặt điển trai chứa một tầng mệt mỏi cùng sự vui vẻ lan tràn khi gặp lại huynh đệ cùng muội muội bảo bối của mình. Lý Lẫm mỉm cười yêu chiều nhìn Nguyệt Thiên Vũ, nhìn cũng biết tình thương hắn dành cho nàng cũng không kém Nguyệt Thương Hải.
Nguyệt Thiên Vũ cười cười, chạy lại nắm hai cánh tay của hai người lắc lấy lắc để, cười tươi: “Sao ta có thể quên hai đại ca được chứ? Chào mừng đại ca trở về nhà, chào mừng Lẫm ca đến Nguyệt Gia.”
Khi Nguyệt Thiên Vũ nắm tay Nguyệt Thương Hải, phát hiện hắn khẽ nhăn mặt lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt tươi cười khiến Nguyệt Thiên Vũ hơi động trong lòng. Nhưng chưa kịp để nàng nói gì, Nguyệt Thương Khung đã lên tiếng: “Các con, về sân Vũ Nhi chơi đi, ta và Thiên Nhu muốn nói chuyện với gia gia các con một chút.”
Cả ba đứa trẻ liếc nhìn nhau, sau đó cùng cúi người rồi cùng nhau quay về sân của Nguyệt Thiên Vũ.
Vừa về tới, Nguyệt Thiên Vũ đã nắm chặt tay của Nguyệt Thương Hải nghiêm giọng nói: “Đại ca, rốt cuộc có chuyện gì khiến huynh bị thương? Là ai làm?”
“Hả?” Lý Lẫm hơi ngơ ngác nhìn huynh đệ của mình, chỉ thấy sắc mặt Nguyệt Thương Hải hơi tái đi, môi mím lại như đang chịu đựng gì đó. Nguyệt Thương Hải nghe Nguyệt Thiên Vũ nói thế thì giật mình, nhưng nhanh chóng cười gượng nói: “Ta có bị sao đâu?”
Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày, nắm chặt tay Nguyệt Thương Hải một chút nữa khiến hắn nhăn mặt càng sâu. Nàng vén tay áo đại ca lên, thì thấy trên cánh tay Nguyệt Thương Hải hiện lên một vết bầm tím dài trên cánh tay phải, còn sưng vù lên, chắc chắn là gãy tay rồi. Nguyệt Thiên Vũ cau mày nhìn vết thương trên tay Nguyệt Thương Hải, cảm thấy đau thay cho đại ca mình, còn Lý Lẫm không kềm được nói lớn:
“Thương Hải, tại sao lại bị thương thành thế này? Ngươi biết, một khi đã gãy xương thì không thể trị được cơ mà!”
Nguyệt Thương Hải mím môi không nói gì, chỉ nhìn Nguyệt Thiên Vũ đang cầm cánh tay của mình. Thời đại này là thời đại của tu luyện, chứ không phải là đấu võ, nên y thuật lẫn đan dược ở đây không thể trị được gãy xương, hay nói đơn giản hơn là không biết nối xương lại. Nên một khi bị gãy xương, xem như là vô phương làm chiến sĩ, vì chiến sĩ sử dụng thân thể rất nhiều. Nhưng các ma pháp sư lại không quá quan tâm việc mình bị gãy xương, vì họ chỉ sử dụng nguyên tố ma pháp, nhưng cũng khá khó khăn để di chuyển nhiều.
Nguyệt Thiên Vũ nhìn Nguyệt Thương Hải với ánh mắt trách móc khiến hắn hơi chột dạ, đành thở dài nói thật: “Khi sáng trở về, trên đường, đột nhiên một nhóm người chiến sĩ 4 người cấp 4 đến chặn ta, một trận đại chiến với họ, ta mới có thể trốn thoát, nhưng cái giá, chắc hai ngươi cũng thấy rồi đó.””Rầm.”
Lý Lẫm không chịu được đấm mạnh vào bàn đá trong sân, khiến nó nức ra một mảng lớn, nhưng hiện giờ không ai bận tâm điều đó nữa.
“Chết tiệt! Chắc chắn là Triệu Gia, chắc chắn là chúng chứ không ai khác!”
Giọng nói hơi non nớt của Lý Lẫm gằng đến nổi muốn khàn giọng, Nguyệt Thiên Vũ dù không thể hiện rõ như hắn, nhưng trong lòng nàng cũng đã tức giận đến cực điểm, dám động vào đại ca thương yêu nàng nhất, Triệu Gia quả thật đáng chết!
Sắc mặt Nguyệt Thương Hải bắt đầu càng ngày càng tái đi, nói: “Ta biết là gãy xương sẽ ảnh hưởng đến tương lai tu luyện với ta một chút, nhưng so với Vũ Nhi đã suýt nữa mất mạng, thì chuyện này có là gì chứ! Nếu có thể bảo vệ muội muội bảo bối của ta, cái mạng nhỏ này mất đi cũng cam lòng!”
Đột nhiên...
“Binh!”
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại mà sở hữu một lực lượng không nhỏ đột nhiên đánh một cú không hề nhẹ vào đầu Nguyệt Thương Hải, khiến hắn nhăn mặt đưa tay trái lên ôm cục u ngay chính giữa đầu của mình, oai oái kêu đau. Còn Lý Lẫm, hắn đang trố mắt nhìn thiếu nữ tóc vàng nhỏ bé kia với đôi mắt khó tin. Nguyệt Thiên Vũ thật sự đã nhịn không được, nên tức giận đánh hắn một cái, lạnh giọng nói lớn:
“Huynh đừng có suy nghĩ lung tung như thế! Đừng có coi mạng mình là cỏ rác chỉ để bảo vệ ta!”
Nguyệt Thương Hải và Lý Lẫm ngỡ ngàng nhìn gương mặt kiều diễm cương ngạnh của Nguyệt Thiên Vũ, đây là lần đầu tiên hai người họ thấy nàng hét lên như thế, tiếng hét mang đau thương, lạnh lùng, kể cả sát khí!
“Đừng có coi mạng của mình như cỏ rác như thế! Ta vui vì huynh muốn bảo vệ ta, nhưng tuyệt đối đừng mang mạng của huynh ra đùa! Ta bị thương thì có là gì, ta nếu bị thương cũng cam lòng, vì ta có thể bảo vệ được người thân của ta. Nhưng, nếu có người vì bảo vệ ta mà bỏ mạng của mình, bỏ ta mà đi, thì không có việc gì khiến ta đau khổ hơn thế cả!”
Nguyệt Thiên Vũ hét lớn đến mức khản giọng, nàng cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay bé nhỏ níu chặt lấy vạt áo Nguyệt Thương Hải, khoé mắt của nàng đỏ ửng lên, cả thân thể nhỏ nhắn cũng run lên bần bật, hình ảnh này thật khiến người ta đau lòng. Nàng ngước lên nhìn Nguyệt Thương Hải, thanh âm trong trẻo hơi run rẩy:
“Làm ơn! Đừng bỏ ta mà đi!”
Nói rồi, liền lao vào lòng Nguyệt Thương Hải, siết chặt lấy hắn, nàng kiên cường không khóc, vì nếu nàng khóc, chắc chắn Nguyệt Thương Hải sẽ càng liều lĩnh mang mạng sống ra mà bảo vệ nàng. Nàng đã chết một lần rồi, cũng mất đi những người nàng yêu thương quá nhiều rồi! Nàng không muốn! Nàng không muốn mất đi một ai nữa! Nàng không muốn mất đi những người nàng yêu thương nữa! Nàng đã mất đủ rồi...
Nguyệt Thương Hải đau lòng nhìn muội muội bảo bối trong lòng mình, vươn tay trái và tay phải đang cứng đờ vì gãy xương lên ôm lấy nàng, trong lòng thầm mắng mình. Nguyệt Thiên Vũ chết đi sống lại, chắc chắn nhạy cảm rất nhiều với việc sống chết này. Thế mà, hắn còn lấy thương thế và mạng sống của hắn ra mà dễ dàng nói như thế, nói như thế với nàng, thử hỏi xem nàng đang cảm thấy thế nào!Lý Lẫm đứng yên một chỗ nhìn hai huynh muội họ Nguyệt ôm nhau, trong lòng là một nổi bi thương thay cho huynh muội họ. Họ đã mất đi Nguyệt Dạ Hiên, Nguyệt Thiên Vũ chỉ một chút nữa thôi đã bỏ mạng, Nguyệt Thương Hải đã chứng kiến hai người một người đã chết một người chỉ một chút nữa thôi cũng rời khỏi hắn, sao họ không thương tâm chứ!
Sau một lúc lâu, Nguyệt Thiên Vũ rời khỏi lòng ngực ấp ám của Nguyệt Thương Hải, kiên định ngước nhìn đại ca, nghiêm túc nói:
“Làm ơn, hứa với ta! Đừng bỏ ta lại một mình!”
“Được, ta chắc chắn sẽ không để muội một mình đâu!”
Nhìn thấy Nguyệt Thương Hải chắc chắn như thế, Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười nhẹ nhõm. Như vậy là tốt rồi, đại ca sẽ không liều lĩnh nữa, sẽ không đột nhiên rời bỏ nàng như những bằng hữu kiếp trước nữa!
“T-Ta vào phòng lấy ít đồ...”
Nhẹ giọng nói một câu, Nguyệt Thiên Vũ liền xoay người bước về phòng với tốc độ nhanh kinh hồn, để lại Nguyệt Thương Hải cùng Lý Lẫm đang nhìn nàng với ánh nhìn yêu thương xen lẫn đau đớn. Lý Lẫm đi lại phía Nguyệt Thương Hải, vỗ vai huynh đệ mình, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nguyệt Thương Hải lắc đầu, ngồi phịch xuống ghế đá như một con robot hết pin, thì thầm: “Vết thương ngoài đã thế này thì so gì với những đau thương Vũ Nhi chịu đựng? Ta làm sao có thể quên mất, Vũ Nhi là người coi trọng sinh mạng hơn bất cứ ai hết? Vũ Nhi mất đi Nhị đệ, suýt một chút nữa đã chết, thì sao nàng chịu nổi cảnh ta cũng chết đi chứ? Ta thật ngu ngốc!”
Lý Lẫm nhìn Nguyệt Thương Hải lẩm nhẩm tự trách mình, trầm tư không nói, lát sau liền mở lời: “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy Vũ Nhi như vậy nữa, thì mạnh lên đi! Mạnh lên, để bảo vệ chính ngươi, bảo vệ Vũ Nhi, sát cánh bên vai muội ấy che mưa chắn gió cho Vũ Nhi!”
Nghe Lý Lẫm nói vậy, Nguyệt Thương Hải liền lấy lại tinh thần, đôi đồng tử đen kiên định nhìn thẳng về Lý Lẫm, đưa đấm tay ra với hắn:
“Lẫm, hãy cùng ta mạnh lên! Hai chúng ta sẽ trở thành khiên chắn gió cho Vũ Nhi, cùng nhau bảo vệ muội ấy!”
Lý Lẫm kiên định gật đầu, đấm lại đấm tay Nguyệt Thương Hải đưa ra, mỉm cười kiên định. Hai người không hề hay biết, vì lời hứa này, mai sau bên cạnh một Thần nữ cường đại tối cao, là hai cánh tay nàng một mực tin tưởng, luôn đứng ra vì nàng mà che mưa che gió cho Thần Nữ đó.
Trở về phòng, Nguyệt Thiên Vũ đứng dựa lưng vào tường, trượt xuống dần dần rồi ngồi thẳng xuống sàn đá lạnh băng, cúi gầm mặt xuống nên nếu có ai ở đây cũng sẽ không thể nhìn ra được trên gương mặt nàng đang có biểu cảm gì. Nguyệt Phong không biết từ lúc nào đã theo chân nàng vào phòng, nhìn gương mặt cúi gằm xuống của nàng, trong lòng đột nhiên lại thấy đau. Nàng - Nguyệt Phong là giống cái - chỉ có một mình Vũ là chủ nhân, nhìn chủ nhân mình như thế ai mà không đau lòng chứ.
Nhảy lên trên vai Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Phong cọ cọ bộ lông mượt màu lam của nó vào má của nàng, như muốn cho nàng một chút ấm áp. Nguyệt Thiên Vũ nắm lấy Nguyệt Phong, lắc mình một cái liền vào không gian mặt dây chuyền. Vừa vào, đã thấy Nguyệt Thiên Nhạc đã đợi sẵn ở đó, đôi đồng tử màu xanh cùng màu với nàng, đang đau lòng nhìn nàng. Nguyệt Thiên Vũ không do dự liền lao vào trong lòng ngực ấm áp của Nguyệt Thiên Nhạc, vì lực ôm khá mạnh, Nguyệt Thiên Nhạc đành phải khuỵu quỳ xuống ôm Nguyệt Thiên Vũ đang khóc không thành tiếng trong lòng mình. Nguyệt Phong chiễm trệ trên đùi nàng, hỏi: “Nhạc, ngươi, biết Vũ sợ mất đi người thân hơi ai hết phải không?”
Nguyệt Thiên Nhạc nhìn muội muội nàng yêu thương nhất đang khóc không thành tiếng, truyền âm lại với Nguyệt Phong: “Đương nhiên ta biết chứ, ta biết rõ hơn ai hết! Thiên Vũ vẫn còn bị ảnh hưởng từ việc mất đi tất cả, kể cả Hàn Phong vào kiếp trước. Kiếp này một phần linh hồn ở không gian kia cũng một lần nữa mất đi rất nhiều người mà muội ấy yêu thương, nên, chắc chắn muội ấy đã phải chịu đả kích rất nhiều khi Thương Hải nói như thế!”
“Thiên Vũ trong mắt thần dân kiếp trước và trong mắt bằng hữu ở không gian kia muội ấy mạnh mẽ biết bao nhiêu, tàn độc biết bao nhiêu, thì trong lòng ta muội ấy càng âu lo và yếu đuối bấy nhiêu. Muội ấy, không muốn mất đi ai nữa, ta, người thân, kể cả ngươi nữa đây, Nguyệt Phong.”
Nguyệt Phong trầm lặng không nói nữa, chỉ vỗ vỗ mái tóc vàng óng của Nguyệt Thiên Vũ. Nguyệt Thiên Vũ cứ giữ tư thế như thế khoảng hai ba phút, khi ngẩng đầu dậy đã không thấy nước mắt đâu, đôi đồng tử xanh lam vẫn trong trẻo như vậy, khoé mắt cũng không đỏ lên như hồi này nữa. Đây là một kỹ thuật bản năng của một sát thủ, điều chỉnh tâm lý. Nguyệt Thiên Vũ vỗ vỗ hai bên má, nhìn Nguyệt Thiên Nhạc mỉm cười nói: “Cảm ơn tỷ.”
Nguyệt Thiên Nhạc không nói gì chỉ cười cười, đợi Nguyệt Thiên Vũ và Nguyệt Phong dịch chuyển ra ngoài, nàng mới thu lại nét cười, thì thầm: “Chỉ mong, kiếp này Thiên Vũ sẽ không phải chịu đau đớn như kiếp trước nữa.”
Trở lại căn phòng của mình, Nguyệt Thiên Vũ liền vào không gian Lam Trà lấy bông băng và thuốc sơ cứu gãy xương ra, rồi rời khỏi phòng, chạy về phía sân nhỏ. May mắn mà nàng có không gian Lam Trà và những dược liệu cần thiết cho mọi tình huống, nếu không, tay của đại ca đã phải phế đi. Càng nghĩ, Nguyệt Thiên Vũ càng hận Triệu Gia đến tận xương tủy, hận không thể đem Triệu Gia diệt tận gốc.
Nàng vừa tới, đã thấy Nguyệt Thương Hải cùng Lý Lẫm đang nhìn chằm chằm nàng. Nguyệt Thiên Vũ không chậm trễ, nâng nhẹ cánh tay phải của đại ca, nói với hắn: “Đại ca, Vũ Nhi có thể chữa tay cho huynh, huynh tin Vũ Nhi không?”
Nguyệt Thương Hải mở to mắt nhìn Nguyệt Thiên Vũ ra vẻ không tin, nhưng trong lòng, không biết sao lại có một lòng tin cực kỳ mạnh mẽ, lôi kéo hắn gật đầu. Nguyệt Thiên Vũ chỉ chờ có thế, nhanh chóng vươn tay mạnh mẽ nắn xương sai về vị trí, sau đó dùng miếng lụa mỏng cố định hai đầu xương bị gãy. Rồi từ trong tay áo lấy ra một cái bình phun sương giảm đau. Thứ này kiếp trước không có tung ra thị trường, một mình nàng nghiên cứu thực hiện, định sau khi rời khỏi Ánh Bạc sẽ bán với giá cao, nào ngờ lai xuyên về đây rồi.
Xịt xịt vài lần vào vết thương của Nguyệt Thương Hải, hắn và Lý Lẫm đang cực kỳ kinh ngạc không biết đây là cái gì, nhưng hiệu quả lại cực kỳ kinh người, trong ba hơi thở, vết thương khiến hắn đau đớn hơn mấy canh giờ đột nhiên trở nên tê rần, sau đó không còn thấy đau nữa.
Nguyệt Thiên Vũ sau khi phun sương xong liền lấy ra bông băng, cố định xương cho Nguyệt Thương Hải xong liền sử dụng Quang nguyên tố lên vết thương của hắn, cho vết thương mau lành một chút.
Lần này còn khiến hai người Nguyệt Thương Hải kinh ngạc hơn ban nãy, Nguyệt Thương Hải lắp bắp: “Vũ Nhi, muội...là Ma pháp sư? Quang hệ?”
Quang hệ và Ám hệ, là hai hệ nguyên tố mà rất hiếm Ma pháp sư nào có, đặc biệt là những Ma pháp sư không có nhiều tinh thần lực, Kim hệ còn hiếm hơn, thậm chí còn đến mức tuyệt chủng như Triệu hồi sư ở Đông đại lục này. Khi Vũ Nhi còn nhỏ, rõ ràng nàng vô duyên với Ma pháp sư, Tinh thần lực cũng không cường đại gì, tại sao lại có thể có Quang nguyên tố?
Nguyệt Thiên Vũ không nói gì, chỉ đưa ngón trỏ lên trước miệng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đầy quý phái, nhẹ nói: “Bí mật.” Nếu cho hai người biết nàng thật ra là Triệu hồi sư toàn hệ, không biết hai người họ sẽ kinh hãi đến mức nào đây.
Sau khi xử lý xong vết thương, Nguyệt Thương Hải thử cử động cánh tay phải một chút, cảm thấy tay hắn dần có thể cử động được, hơn nữa vì tác động của thuốc tê, hắn cũng không còn thấy đau nữa, liền trừng mắt khó tin nhìn Nguyệt Thiên Vũ. Nàng cũng chỉ cười cười, đưa cho hắn một cái bình sứ, nói: “Đại ca, ta chỉ mới cố định cho huynh thôi, từ hôm nay mỗi người huynh nên ăn một viên đan dược trong này để bổ xương.”
Nguyệt Thương Hải nhận lấy cái bình sứ, ngửi thấy mùi Đan dược nồng đậm thì mở to mắt lần nữa nhìn Nguyệt Thiên Vũ. Chưa kịp để hắn mở miệng, Lý Lẫm đã lên tiếng: “Vũ Nhi, tại sao muội lại có đan dược? Mà muội trở thành Ma pháp sư từ lúc nào? Còn cái thứ phun sương hồi nãy là cái gì?”
Nguyệt Thiên Vũ chỉ biết cười cười, nói: “Muội phát hiện trong cơ thể có Tinh thần lực và Quang nguyên tố chính là một tháng trước sau khi tỉnh lại. Còn mấy thứ hồi nãy đưa cho đại ca, là do cái mặt dây chuyền này đây, của nữ tổ tiên Triệu hồi sư đã để lại. Cách để chữa gãy xương cũng từ một quyển sách trong đây mà ra.”
Nguyệt Thiên Vũ vừa giải thích qua loa vừa chỉ chỉ mặt dây chuyền phát ra ánh sáng lam trên cổ nàng. Nàng cũng không phải nói dối, nàng phát hiện mình là Triệu hồi sư cũng là khoảng 1 tháng trước, bình đan dược kia là do Nguyệt Thiên Nhạc đưa cho nàng, bảo nàng đưa cho Nguyệt Thương Hải. Chỉ có bình phun sương cùng phương pháp chữa trị gãy xương là nói xạo thôi.
Nhưng như thế cũng đủ đễ Nguyệt Thương Hải cùng Lý Lẫm tin tưởng vô điều kiện. Trong lòng hai người, không, trong lòng tất cả mọi người ở Đông đại lục này, Nguyệt Thiên Nhạc trong quá khứ chính là thần tượng, mục tiêu, đồng thời cũng là một sự tồn tại có thể sánh với thần. Vũ Nhi có được mặt dây chuyền của nàng để lại, đã là một lý do để hai người họ tin tưởng nàng vô tuyệt đối.
Nguyệt Thiên Vũ thầm xin lỗi Nguyệt Thiên Nhạc trong lòng khi đem tỷ ra làm lý do biện tội, Nguyệt Thiên Nhạc cười cười nói không sao, nếu là nàng thì nàng sẽ gán công lao cho người khác thôi.