"Vãn Dung, lại đây được không, trong lòng ngươi không thoải mái có thể nói với ta! Nếu mà ngươi muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi diệt cả nhà nàng ta!"
"Ta rất bẩn.."
"Không đâu, ngươi ở trong lòng ta, vĩnh viễn đều là sạch sẽ nhất, chỉ cần ngươi lại đây, sau khi trở về, ta sẽ giúp ngươi chuộc thân, ta cưới ngươi vào cửa, được không?"
Vãn Dung công tử nghe một câu như thế, thân mình lần thứ hai chấn động thật mạnh, con mắt tro tàn sáng ngời, há to miệng quan sát Cố Khinh Hàn.
Nàng, nàng nói cái gì, nàng thế mà muốn cưới y? Chẳng lẽ, nàng không biết y là tiểu quan thanh lâu, không biết y từng bị Lục tiểu thư nhìn thấy thân mình sao?
Không, nàng chỉ là an ủi mình thôi! Cố tiểu thư ưu tú như vậy, nàng chướng mắt mình!
Nâng khuôn mặt tái nhợt lên, mặc kệ máu từ từ chảy ra từ trong ngực, nhiễm đỏ cả bạch y. Lông mi chớp chớp: "Ngươi không cần an ủi ta, tồn tại quá mệt mỏi, ta chịu đủ rồi, muốn giải thoát, tồn tại, chỉ có vô cùng vô tận thống khổ!"
Vẻ mặt Cố Khinh Hàn nghiêm túc nói: "Không, ta nói được thì làm được, ta thật sự muốn cưới ngươi về nhà, ta thừa nhận, vào lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, chỉ là nhận nhầm ngươi thành Vệ Thanh Dương, vào lần thứ hai nhìn thấy ngươi, cũng chỉ hơi chú ý, thậm chí, ngày đó khi nhìn thấy ngươi thay ta chắn kiếm, cũng chỉ là chấn động."
"Nhưng mà ở hốc cây, ngươi sợ dẫn đám sát thủ kia đến, thân mình không thoải mái cũng không rên một tiếng, một mình chịu đựng thống khổ, còn có ngươi không hề do dự dùng máu tươi của mình giúp ta giải khát, cảm động này, từng chút từng chút một đọng lại, trong lòng không biết từ khi nào đã có vị trí của ngươi, thậm chí muốn cưới ngươi về nhà!"
"Vãn Dung, cho ta một cơ hội được không? Chúng ta trở về, sau khi trở về, ta dùng kiệu tám người nâng, vẻ vang cưới ngươi về nhà, được không?"
Vãn Dung công tử ngơ ngẩn đứng ở trên vách núi, nhiệt lệ trong mắt từng giọt từng giọt chảy xuống dưới, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng.
Con mắt nàng là thâm tình như vậy, ấm áp như vậy, nàng thật sự không hề lừa y sao? Hay là, chỉ là thương hại y thôi?
"Ngoan, lại đây, những ngày về sau đều sẽ thật hạnh phúc!"
Con mắt Cố Khinh Hàn nháy nháy, nhìn thấy Vãn Dung công tử lâm vào trầm tư, vội vàng đi từng bước một lại gần, ngoài miệng dỗ dành hắn.
Ngay tại lúc Cố Khinh Hàn sắp kéo được Vãn Dung công tử, phía sau, bốn phương tám hướng, vô số phi tiêu, tất cả tấn công đến.
Trong nháy mắt Vãn Dung công tử ngẩng đầu, hai mắt mở to nhìn, sợ hãi nhìn về phía trước.
Cố Khinh Hàn, tuy rằng đưa lưng về phía bên ngoài, nhưng thật ra cũng nghe được tiếng xé gió của đao kiếm phía sau, bước chân vội vàng hơn, kéo Vãn Dung công tử lại đây một cái, ngay tại chỗ lăn một vòng, lăn khỏi nơi có phi tiêu.
"Giết, lên a!"
Sau khi tránh thoát một đám phi tiêu, vách núi bên cạnh, bốn phương tám hướng truyền đến từng tiếng nối tiếp từng tiếng, một người lại một người nữ tử hắc y che mặt, dày đặc, không đếm được số lượng.
Khuôn mặt Cố Khinh Hàn nghiêm lại, bảo vệ Vãn Dung công tử ở sau người, lúc đang chuẩn bị đại chiến một trận, nơi xa lại truyền đến từng tiếng tiếng vó ngựa, như thiên quân vạn mã lao nhanh mà đến, khiến mặt đất chấn động đến vang lên rầm rầm.
Sắc mặt Cố Khinh Hàn đại biến, chẳng lẽ thật sự không trốn qua được một kiếp này sao? Vãn Dung công tử, lòng bàn tay cũng toát ra một tầng tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt vốn đã tái nhợt, hiện giờ mặt cắt không còn một giọt máu.
"Cố tiểu thư, võ công của ngươi khôi phục, ngươi chạy nhanh đi, đừng để ý đến ta, lại không đi, hai người chúng ta đều không đi được!"
"Cho dù ta có muốn chạy, cũng không chạy được, quá nhiều người!"
Sắc mặt Vãn Dung công tử đại biến, có chút vô thố nhìn sát thủ Bát Hoang bốn phía, ngoài vách núi phía dưới ra, bọn y đã mất hết đường lui.
Nhưng mà vách núi cao như vậy, nếu mà ngã xuống, cũng chỉ có thể tan xương nát thịt.
"Sợ không?" Cố Khinh Hàn đạm đạm cười với Vãn Dung.
"Cố tiểu thư đều không sợ, Vãn Dung một người tiện mệnh có cái gì phải sợ?"
Cố Khinh Hàn cười cười, nhìn về phía xa, nhặt một cục đá đặt ở trong tay, ngưng thần nhìn phương xa.
Lúc đám người ở đây vừa muốn xông tới, Cố Khinh Hàn ném cục đá vào trong đám người một cái, cục đá kia không biết ẩn chứa bao nhiêu lực lượng, một cục đá ném qua, trực tiếp xuyên qua ngực vài người, tử vong giữa chừng.
Rồi sau đó bảo vệ Vãn Dung ở sau người, cướp trường kiếm của sát thủ che mặt một cái. Trường kiếm vung lên, từng chiêu chém tới ngực sát thủ che mặt, một kiếm mất mạng.
Cứ như vậy, bảo vệ Vãn Dung công tử ở sau người, xen kẽ ở giữa đám sát thủ dày đặc, tay nâng kiếm, từng kiếm từng kiếm vô tình bổ về phía đối phương, cũng không biết chém chết bao nhiêu người.
Đột nhiên, chân Vãn Dung công tử bên cạnh mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống mặt đất, Cố Khinh Hàn xoay người nhìn một ái, mới nhìn thấy miệng vết thương trên ngực Vãn Dung công tử lại nứt ra, chậm rãi chảy máu tươi, bạch y đều bị nhuộm thành huyết y. Mà trên mặt hắn, vừa vô lực lại tái nhợt, cắn răng, muốn đứng lên, lại trước sau không đứng dậy nổi, mồ hôi lạnh, thấm ướt toàn thân hắn, trên mặt, tràn đầy vẻ thống khổ.
Trong lòng Cố Khinh Hàn lo lắng một trận, trên tay lập tức bị người khác cắt một đao. Cố Khinh Hàn vội vàng buông tay Vãn Dung công tử ra, để hắn nghỉ ngơi trên mặt đất, lấy hắn làm trung tâm, trường kiếm tiếp tục chém ra, chặn lại đám sát thủ che mặt bên ngoài.
Sát thủ che mặt tuy nhiều, nhưng Cố Khinh Hàn giống như Tu La ác ma chuyển thế, vô tình giết chóc, trong một chốc lát cũng không làm gì được cô, chỉ có thể chọn dùng chiến thuật biển người, khiến thể lực cô hao hết, còn thỉnh thoảng phóng ra một ít ám khí, khiến Cố Khinh Hàn đánh không xuể.
Vãn Dung công tử, ngã trên mặt đất, miệng thở hổn hển, miệng vết thương trên người, đau đến nỗi tê tâm liệt phế, lại không dám kêu ra tiếng tới, sợ ảnh hưởng tới tâm tư Cố Khinh Hàn.
Ngẩng đầu nhìn Cố Khinh Hàn vì bảo vệ y, trên người lại ăn mấy đao, cố hết sức bảo vệ y ở bên trong, trong mắt từng giọt nước mắt bèn thẳng tắp chảy xuống dưới như vậy, ánh mắt di chuyển theo cử động của nàng.
Quay đầu, nhìn về phía vách núi bên cạnh cách mình không xa, ánh mắt lập lòe.
Y không thể làm con chồng trước của nàng, có những lời đó của nàng, biết trong lòng nàng có y, y rất thỏa mãn!
Trong mắt lóe lên một mạt kiên quyết, trong lúc đang muốn thả người nhảy xuống vách đá, nhìn thấy vô số phi tiêu, từ giữa đám sát thủ che mặt không ngừng lao lại đây, Cố Khinh Hàn vốn đã mệt mỏi đối phó, càng thêm chật vật, rất nhiều lần đều chật vật bị thương.
Đột nhiên, mắt Vãn Dung công tử co rụt lại, nhìn Cố Khinh Hàn sau khi đẩy lùi mấy cái ám khí, trong đó một thanh đao sắc bén, thẳng tắp từ phía sau đâm vào người Cố Khinh Hàn, Vãn Dung công tử cả kinh, lại lần nữa tự mình che ở trước người Cố Khinh Hàn, mà thanh đao sắc bén kia, cứ như vậy, trực tiếp xuyên qua ngực y, đâm đúng chỗ y vốn dĩ đã bị thương, không sai lệch chút nào.
"Vãn Dung!" Cố Khinh Hàn thê lương kêu lên, trường kiếm trong tay vung lên, từng kiếm chém vào đám sát thủ che mặt bên cạnh, chết một đám người.
Rồi sau đó, ôm Vãn Dung công tử, khiếp sợ nhìn hắn lại vì cô nhận một đao.
"Làm càn, thích khách to gan, thế mà dám hành thích bệ hạ!" Theo một tiếng quát lớn này, Cổ công công không biết từ nơi nào mà đến, vung phất trần trên tay lên, phất trần nhẹ nhàng xuyên qua ngực sát thủ che mặt, không ít người giữa chừng bị phất trần đâm xuyên ngực mà chết.
Trong mắt Cổ công công toàn là lửa giận, bảo vệ Cố Khinh Hàn ở bên trong, tay nhấn vào trên cán phất trần một cái, trừng sợi chỉ bạc trong phất trần, lao ra khỏi cán phất trần, giống như mọc thêm một đôi mắt, tấn công về phía sát thủ che mặt bốn phương tám hướng hướng.
Lúc này Cổ công công, cứ như một thiên thần giáng xuống, bằng sức của một người, quét ngang thiên quân vạn mã.
"Ầm ầm ầm" mặt đất chấn động càng thêm kịch liệt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc phi nước đại mà đến.
Cố Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn một cái, mới nhìn thấy, thì ra những người đó, không phải kẻ thù, mà là ám vệ của cô, những ám vệ đang tới gần này, mỗi người đều rút đao dẹt ra, gia nhập chiến trường, tập kích những sát thủ che mặt đó.
"Ầm ầm ầm" lại một trận tiếng vó ngựa truyền đến, lần này tiếng vó ngựa còn vang dội, còn chấn động hơn hơn cả ban nãy. Người tới chính là Ngự lâm quân một thân hồng y, lấy một nữ tử cầm đầu, từ xa giơ cao đại đao lên, chém tới thích khách che mặt.
Trong miệng lớn tiếng kêu to: "Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, bệ hạ thứ tội!" Người tới, ngoài miệng chỉ là cung kính hô to một tiếng, đã đâm vào ngực thích khách che mặt một cái, trực tiếp chém chết đối phương.
Lúc này Cố Khinh Hàn không có tâm tư đi xem hiện trường loạn thành một đoàn như thế nào. Trong mắt cô chỉ có Vãn Dung công tử.
Một tay đỡ Vãn Dung công tử lên người, nhìn máu trên ngực hắn, lan ra không thể dừng lại, chảy xuống, bạch y trắng tinh như tuyết, nhiễm đầy hoa sen đỏ.
"Cổ công công, Cổ công công, ngươi mau lại đây cho trẫm, mau giúp trẫm cứu hắn đi!" Hét to một tiếng về phía đám người.