Vãn Dung công tử che miệng kinh hô một tiếng, nhìn Cố Khinh Hàn dùng toàn lực đá văng một nữ tử che mặt ra, sau đó cánh tay dài vung lên túm một cái, động tác nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, vặn cổ tay nữ tử che mặt một cái, một tiếng "răng rắc", vặn gãy tay nữ tử che mặt.
Hai động tác này chỉ là xảy ra trong nháy mắt, tốc độ của Cố Khinh Hàn nhanh, tốc độ của nữ tử che mặt cũng nhanh, chỉ thấy, hai nữ tử che mặt, lần thứ hai quấn lấy Cố Khinh Hàn, đánh đến không ngừng nghỉ, mà nữ tử lúc trước bị Cố Khinh Hàn giơ chân đá văng ra, chợt múa trường kiếm một cái, thừa dịp thời điểm Cố Khinh Hàn không phân thân được, lại không để ý, hướng tới phía sau cô, xẹt một cái, mạnh mẽ đâm tới.
Vãn Dung công tử cả kinh, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, thân mình thình lình mọc lên từ mặt đất, nhằm về phía sau Cố Khinh Hàn.
Chỉ vừa mới tiến lên một cái, thanh trường kiếm kia đã mạnh mẽ đâm xuyên qua ngực hắn.
Thời điểm Cố Khinh Hàn đang đánh nhau, thật ra đã nhìn thấy thanh trường kiếm tấn công phía sau này, chỉ là bị hai người các nàng vẫn luôn quấn lấy, căn bản không phân thân được!
Vốn dĩ cho rằng chắc là phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới, đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến, mà là Vãn Dung công tử chạy như bay lại đây, thay cô nhận một kiếm.
Sắc mặt Cố Khinh Hàn đại biến, hoàn toàn không tưởng tượng được, một Vãn Dung công tử không thân chẳng quen, vậy mà dùng mạng thay cô chắn một kiếm.
Không để ý đau đớn trên bả vai, một chân đá vào nữ tử che mặt đối diện, rồi sau đó, đỡ lấy Vãn Dung công tử một cái. Ôm hắn, hiện lên mấy tia sát khí.
Đang lúc thời điểm cô sắp không chịu đựng được, lại có hai thanh trường kiếm mang sát khí cuồn cuộn tấn công về phía cô.
Cố Khinh Hàn cả kinh, cô nhiều nhất chỉ có thể trốn được một thanh kiếm, căn bản không tránh được cả hai thanh kiếm, hơn nữa, bên cạnh còn có hai nữ tử che mặt, bất cứ lúc nào đều có thể đánh lén, trên mặt, một mảng nghiêm trọng.
Càng ôm sát Vãn Dung công tử hơn, hướng bên cạnh bóng kiếm thỉnh thoảng hiện lên, chỉ là nữ tử che mặt dường như cũng nhìn ra ý đồ của cô, hai thanh trường kiếm, tấn công xuống, hai thanh kiếm đều tấn công, phá hỏng đường đi của cô.
Ngay tại lúc Cố Khinh Hàn hoàn toàn bị bao vây, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh trường kiếm kia đâm vào ngực cô, nơi xa một cái roi đánh tới, trực tiếp cuốn lấy thanh trường kiếm đang đâm đến kia, "phụt" một tiếng, đem trường kiếm cuốn bay, rồi sau đó, roi như mưa điên cuồng đánh vào bốn nữ tử che mặt.
Trái tim khẩn trương của Cố Khinh Hàn thả lỏng xuống, còn tốt, mạng nhỏ còn ở!
Lại nhìn chăm chú một cái, một nam một nữ, hai người, một người cầm đao dẹt, một người vung vẩy roi dài, nhanh như chớp từ xa vọt tới. Mà cứu cô chính là nữ tử bạch y vung vẩy roi kia.
Nữ tử bạch y vừa xuất hiện, roi kia cứ như mọc thêm một đôi mắt, không lưu tình chút nào mà tấn công về phía bốn người nữ tử che mặt.
Nam tử hắc y cầm đao dẹt hình lưỡi liềm kia, chợt quỳ một gối trên mặt đất: "Ám Hắc cứu giá chậm trễ, mong chủ tử thứ tội!"
Cố Khinh Hàn cũng mặc kệ bọn họ là ai, thuận miệng lên tiếng: "Mau đi hỗ trợ!"
Rồi sau đó, nhanh chóng đỡ Vãn Dung công tử dựa vào trên cây. Lúc nãy, không chú ý nhìn nên không biết, hiện tại vừa nhìn mới biết được thì ra thanh trường kiếm kia, gần như đâm xuyên qua thân thể Vãn Dung công tử, để lại một lỗ máu rất lớn, máu tươi, như không cần tiền, ồ ạt chảy ra, Cố Khinh Hàn vội vàng điểm mấy huyệt lớn ở trên người hắn, giúp hắn cầm máu.
Nhìn khuôn mặt Vãn Dung công tử, mặt hắn, trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi đều không có đỏ chút nào, nhưng khóe miệng trước sau lại nở một nụ cười.
Trong lòng không khỏi chấn động, thật ra thời điểm Vãn Dung công tử xông tới, thay cô nhận một đao kia, cô đã bị chấn động rồi. Vãn Dung chỉ là một nam tử nhu nhược, tay trói gà không chặt, là dũng khí từ đâu khiến hắn vọt vào trong trận chiến nguy hiểm bốn phía, còn thay cô chặn lại một kiếm kia?
Chẳng lẽ, hắn không biết một kiếm kia đâm xuống, hắn sẽ chết sao?
"Ngươi chịu đựng một chút, không được chết, biết không?" Cố Khinh Hàn cảm giác giọng nói của mình có chút run rẩy, cô không muốn công tử ôn tồn lễ độ, tài mạo song toàn này chết thảm, nếu hắn thật sự chết, cô sẽ tự trách, áy náy cả đời!
Vãn Dung công tử không tiếng động cười cười, trên người rất đau, rất đau.. Nhưng y lại cảm thấy thật vui vẻ.
Còn tốt, còn tốt là y tới kịp thời, thay Cố tiểu thư chắn thanh kiếm kia, còn tốt, mạng của y còn có giá trị một chút.
Nhìn Cố tiểu thư quan tâm y, cái mũi không nhịn được đau xót, trong mắt xuất hiện một mảng sương mù.
"Vãn Dung, Vãn Dung, ngươi tỉnh lại, đừng ngủ! Nếu mà ngủ, sẽ không thấy được mặt trời của ngày mai, ta ra lệnh cho ngươi, không được ngủ, có nghe thấy không, có nghe thấy không?"
Cố Khinh Hàn có chút nóng nảy, vội vàng đỡ hắn lên, quát về phía hắn.
"Chủ tử, kẻ địch bên ngoài đã lui!"
Vãn Dung công tử, một khuôn mặt trắng bệch, hai mắt ảm đạm vô thần, như một đóa hoa mềm mại, đáng yêu điêu tàn trong gió, miệng mấp máy, cũng không có phát ra âm thanh.
Phía sau, truyền đến thanh âm làm Cố Khinh Hàn ngừng động tác trong tay. Ánh mắt như lưỡi đao liếc nhìn bọn họ một cái.
Chỉ thấy hai người đều cung kính quỳ trên mặt đất, giữa sân, ngoài ba cỗ thi thể ra, còn có một người đã không biết tung tích, chỉ thừa lại máu tươi đầy đất.
Bọn họ là ám vệ của nguyên chủ sao? Vậy lúc trước, bọn họ đều chết ở đâu vậy? Đến bây giờ mới xuất hiện!
"Chủ tử, có thể để thuộc hạ nhìn xem không? Thuộc hạ hiểu một chút y lý (lý thuyết y học) !"
"Thất thần làm gì, còn không nhanh lại đây giúp hắn nhìn xem!"
Nam tử hắc y vội vàng đáp "vâng", đến gần, sau khi nhìn thoáng qua miệng vết thương của Vãn Dung công tử, từ trong ngực, lấy ra một lọ thuốc, trực tiếp rắc lên miệng vết thương của Vãn Dung công tử.
Rồi sau đó, lòng bàn tay dán đến phía sau lưng Vãn Dung công tử, đem chân khí trong người, cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong người Vãn Dung công tử.
Đến tận khi, trán đổ mồ hôi, thân thể rốt cuộc không chịu nổi, mới chậm rãi rút bàn tay về.
Có Ám Hắc truyền chân khí cho, sắc mặt Vãn Dung công tử tuy là vẫn tái nhợt như tờ giấy, nhưng so với ban nãy lại tốt không ít.
Ám Hắc lại lần nữa quỳ trước Cố Khinh Hàn: "Chủ tử, miệng vết thương của vị công tử này rất sâu, còn tốt, cách trái tim còn một tấc (10cm), vẫn chưa bị thương ở chỗ hiểm." Cố Khinh Hàn nghe câu nói như thế, thân thể thả lỏng, thở ra một hơi. Còn tốt, Vãn Dung không sao!
"Nhưng mà.."
Nhìn vẻ mặt do dự của Ám Hắc, tim Cố Khinh Hàn lại lần nữa căng thẳng: "Nhưng mà cái gì?"
Ám Hắc do dự một chút nói: "Nhưng mà thân thể vị công tử này rất yếu, nếu có thể vượt qua được đêm nay sẽ không sao, không chịu nổi sẽ.. Lần này, thuộc hạ đã thả đạn sương mù, nhưng mà số lượng thích khách cực kỳ lớn, thời điểm thuộc hạ tới cũng đã mở ra một con đường máu, liều chết lại đây. Những ám vệ khác, xem chừng phải ngày mai mới đuổi kịp tới!"
Con mắt Cố Khinh Hàn lóe lóe, ngồi xổm bên cạnh Vãn Dung công tử, cầm tay ngọc lạnh lẽo kia của hắn lên.
Tay hắn, rất gầy, rất lạnh, nhu nhược không xương. Lại nhìn kỹ mặt hắn, Cố Khinh Hàn mới phát hiện, hóa ra Vãn Dung gầy như vậy, tiều tụy như vậy. Cô đương nhiên hiểu ý của Ám Hắc, có thể vượt qua đêm nay hay không còn không biết, cho dù vượt qua, địch mạnh nếu lần thứ hai đột kích, bằng người mấy bọn họ, cũng không đánh lại đối phương, trừ khi chờ được viện binh đến.
"Ngươi đừng sợ ta, sẽ khá lên, ta sẽ ở cùng ngươi!"
Vãn Dung công tử gian nan giương khóe miệng, chớp chớp mắt.
Ám Hắc, Ám Bạch, thức thời lui ra, hơn nữa săn sóc đốt một đống lửa, để bọn họ sưởi ấm, rồi sau đó một trái một phải, giống như đá điêu khắc, thủ vệ ở cách đó không xa.
"Ta rất lạnh, có thể ôm ta một lát không?" Vãn Dung suy yếu vô lực nhìn Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn vội vàng ôm hắn vào trong lòng, dùng độ ấm trên người mình giúp hắn sưởi ấm, cũng dùng bàn tay ấm áp của mình, giúp hắn chà xát.
Vãn Dung công tử nhìn Cố Khinh Hàn ôn nhu săn sóc, nước mắt, không tự chủ được rơi xuống.
"Cố tiểu thư, ta phát hiện, ta rất hạnh phúc!"
"Ngươi chỉ cần chịu đựng qua kiếp nạn này, về sau cũng sẽ thật hạnh phúc!"
Đôi mắt ngập nước của Vãn Dung công tử chớp chớp, nhìn không trung trắng sáng, suy nghĩ bay xa: "Thời điểm 6 tuổi, Vãn Dung vào Quần Phương Quán, từ nhỏ đã bị tú ông an bài học tập các loại tài nghệ, tú ông hy vọng bán Vãn Dung với giá tốt, Vãn Dung, tuổi tuy nhỏ, nhưng vẫn biết mình vốn dĩ là thư hương thế gia, không thể bôi nhọ người nhà, càng hiểu, về sau, muốn rời khỏi Quần Phương Quán, có một nơi tốt đẹp để trở về, nhất định phải ưu tú, xuất chúng!"
"Cho nên, Vãn Dung từ nhỏ đã nghiêm túc hơn những người khác, nhưng mà sau khi lớn lên mới phát hiện, vận mệnh của mình giống như một con cá đáng thương, mỗi một lần muốn dùng sức nhảy lên, muốn nhào tới một nơi thuộc về sinh mệnh của mình, nhưng mà, mỗi một lần đều bị một bàn tay to mạnh mẽ bắt lại, một lần nữa ném vào con sông cố định kia, trước sau đều đi theo một hướng!"