Cố Khinh Hàn sử dụng khinh công, nhảy đông nhảy tây, sau khi vòng qua mấy đường phố, bước chân ngừng lại ở phía trước Từ phủ.
Nhìn hai tượng đá sư tử vô cùng lớn ở trước cửa Từ phủ, trước cửa treo hai cái đèn lồng tròn màu đỏ, ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn nháy nháy, sau một lúc do dự, mũi chân nhún một cái, trực tiếp nhảy vào bên trong Từ phủ.
Một mạch tránh thoát bọn thị vệ tuần tra, nhắm chuẩn phương hướng gian phòng chính, thân hình nhoáng lên, trực tiếp đi về phía phòng chính.
Sân trong Từ phủ cũng không hoa lệ bao nhiêu, chỉ là hơi cổ xưa phóng khoáng, phía trước, một đám thị vệ tinh thần phấn chấn, bộ pháp uyển chuyển nhẹ nhàng.
Lại tránh khỏi một đám thị vệ tuần tra, Cố Khinh Hàn khẽ lắc mình đến cửa phòng chính, vừa đến cửa phòng chính, bèn nghe được một giọng nói tràn đầy năng lượng: "Ai?"
Cố Khinh Hàn rùng mình, tính cảnh giác của Từ lão tướng quân này quá mạnh, động tác của cô đã thả nhẹ đến như vậy, thế mà nàng vẫn nghe thấy được.
Theo lời nói cất lên của Từ lão tướng quân, kèm theo chính là một chưởng gió hùng hậu.
Người Cố Khinh Hàn vội vàng nhoáng lên, tránh thoát chưởng phong, tiếp mấy chưởng của Từ lão tướng quân, sau đó thừa dịp rảnh tay, kéo khăn che mặt xuống một cái: "Từ lão tướng quân, là ta!"
Từ lão tướng quân nghe được giọng nói của bệ hạ nhà mình, lập tức dừng tay, chỉ là tư thế vẫn luôn duy trì ở trạng thái chiến đấu. Chờ đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Khinh Hàn, kinh ngạc một tiếng: "Bệ hạ, sao là người?"
Động tĩnh bên này, hiển nhiên đã kinh động tới thị vệ rồi, rất nhiều thị vệ chạy tới nơi này, Cố Khinh Hàn vội vàng nói: "Đi vào lại nói, ngăn cản các nàng!" Lắc mình, vào phòng của Từ lão tướng quân.
Vừa lắc mình vào phòng, thị vệ bèn đến: "Thuộc hạ gặp qua tướng quân, tướng quân, ban nãy có người xông vào, có cần thuộc hạ sai người dốc toàn lực lục soát hay không!"
"Không cần, ban nãy là ta rảnh đến mức nhàm chán, đang luyện công đấy, không nghĩ tới quấy nhiễu đến các ngươi. Không sao đâu, đều lui xuống đi!" Từ lão tướng quân vung bàn tay lên, khiển trách các nàng lui ra.
Tuy rằng, bọn thị vệ khó hiểu, ban nãy rõ ràng có nghe được giọng đối thoại nào đó, làm sao lại là luyện công được? Nhưng tướng quân nhà mình lên tiếng, cũng không dám cãi lời, đều quy củ lui xuống như thuỷ triều lui, đi ra ngoài.
Chờ sau khi các nàng lui ra, Từ lão tướng quân mới vào cửa, vươn tay đóng cửa lại, gài then thật kỹ.
Thân mình đứng ngạo nghễ, vái một cái với Cố Khinh Hàn: "Lão thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Lão tướng quân không cần đa lễ, đứng dậy đi!" Khom lưng đỡ lão tướng quân lên.
Từ lão tướng quân thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ; được người khác yêu thương vừa mừng lại vừa lo), vội vàng đứng lên, bèn nói không dám.
Sau khi đứng dậy, khó hiểu nhìn Cố Khinh Hàn: "Đêm khuya bệ hạ đến thăm, không biết có gì chuyện quan trọng?"
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng đánh giá Từ lão tướng quân, truyền kỳ bất bại của Lưu quốc này, dường như lúc ấy, Bùi quốc chính là thua ở trên tay nàng. Nhiều năm như vậy, đều là do nàng làm kinh sợ hai nước kia, Từ lão tướng quân một ngày không chết, hai nước kia cũng không dám tùy tiện tấn công.
Nhìn từ lão tướng quân, đã qua tuổi tuổi bảy mươi rồi, tinh thần lại vẫn minh mẫn, bước đi vững vàng, càng già càng dẻo dai. Trong lòng, hơi hơi tán thưởng.
Cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà là nhìn quét qua gian phòng một lượt, gian phòng cũng không hoa lệ, thậm chí còn có chút cứng nhắc, lạnh lẽo, một thanh trường kiếm, một bộ áo giáp treo ở bên cạnh, trong phòng cũng không hề bài trí bất cứ cái gì, chỉ có một kệ sách, trên kệ sách bày các loại sách binh thư chiến lược. Ở giữa, còn có một cái bàn, đặt văn phòng tứ bảo (giấy, mực, bút và nghiên), ở giữa bàn có một quyển sách đọc được một nửa, còn có văn bản chưa viết xong, hiển nhiên là vừa rồi Từ lão tướng quân đang đọc sách, rồi bị cô quấy nhiễu, quyển sách trên tay bị ném tùy ý trên bàn.
Cố Khinh Hàn cầm sách lên đặt ở trong tay, vừa lật bìa sách, thấy viết ba chữ khải to "Chiến quốc thư". Lại từ trên bàn, cầm lấy văn bản đang viết được một nửa. Mày nhăn lại, trong lòng lộ vẻ xúc động.
"Đêm đã khuya, lão tướng quân, làm sao vẫn còn nghiên cứu binh pháp?"
Từ lão tướng quân cười, cảm khái: "Già rồi, sợ sau khi đi rồi.. Ha ha.. Cho nên, ghi lại một ít kinh nghiệm đánh giặc trước kia, có lẽ, hậu nhân có thể tham khảo tham khảo!" Thân thể của y ngày càng kém đi, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu, lại không viết, chỉ sợ bèn không còn cơ hội.
"Từ tướng quân càng già càng dẻo dai, Diêm Vương không đoạt được ngài đi, muốn cướp ngài đi, ít nhất còn phải vài chục năm!"
"Ha ha, nếu như thật sự có thể sống thêm vài chục năm, lão thần tất nhiên bình định tam quốc, thống nhất thiên hạ vì bệ hạ." Từ lão tướng quân cười sang sảng.
Khóe miệng Cố Khinh Hàn giương lên.
"Lão tướng quân mời ngồi, cứ tự nhiên là được!" Cố Khinh Hàn chỉ vào ghế dựa, ý bảo nàng ngồi xuống.
"Bệ hạ, mời ngài ngồi trước!"
Cố Khinh Hàn cũng không khách sáo, vén làn váy lên, ngồi xuống trước.
Lão tướng quân thay Cố Khinh Hàn rót một ly trà nóng, mới ngồi ở ghế dưới Cố Khinh Hàn. Không cần phải nhiều lời nữa, mà là nhìn Cố Khinh Hàn. Bệ hạ không thể nào vô duyên vô cớ, nửa đêm đột nhiên đến thăm, bên cạnh còn không đưa theo bất luận kẻ nào.
"Luận bàn về quan hệ, hình như trẫm còn phải gọi ngài một tiếng bà ngoại đấy!"
"Lão thần không dám!" Lão tướng quân sợ hãi, đây là bệ hạ muốn làm gì, khuya khoắt tới nhận thân thích!
"Trước kia là trẫm quá không hiểu chuyện, không chỉ có không nhận tướng quân, thậm chí còn cố hết sức chèn ép tướng quân, Nạp Lan Khuynh ở chỗ này tạ tội với ngài!" Cố Khinh Hàn đứng dậy, thi lễ với Từ lão tướng quân.
Từ lão tướng quân vội vàng đứng dậy, hơi nâng cô dậy nói: "Bệ hạ, không được không được đâu, ngài là quân, ta là thần, lão thần không đảm đương nổi cái đại lễ này, như vậy lão thần sẽ tổn thọ mất!"
Nhớ tới trước kia bệ hạ chèn ép y, tâm tình lão tướng quân buồn bã, thời điểm có phản loạn, bất luận y thỉnh chỉ như thế nào, bệ hạ cũng sẽ không để y đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ hy sinh, nhìn các bá tánh chịu khổ. Bệ hạ lúc nào cũng đề phòng y, đề phòng y khởi binh tạo phản, đề phòng y cấu kết cùng triều thần, thậm chí ngay cả nhất cử nhất động của y, bệ hạ đều phái người nhìn chằm chằm, thân thể không hề có một chút tự do nào.
Kỳ thực, cho dù tất cả mọi người sẽ phản, y cũng sẽ không phản, việc muốn làm nhất đời này của y, chính là bảo vệ Lưu quốc, cho dù là một cành cây một ngọn cỏ, một viên gạch một hòn đá, chỉ cần y còn sống, thì sẽ dốc toàn lực ứng phó bảo vệ.
Nhìn bệ hạ hiện giờ, đang trưởng thành từng bước một, sẽ nghĩ đến trị quốc, sẽ nghĩ đến bá tánh, còn sẽ nghĩ đến y, trong lòng tức khắc muốn trào ra một trận nước mắt.
Y vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng không có uổng phí, bệ hạ hoàn toàn tỉnh ngộ, về sau y xuống dưới suối vàng, cũng còn mặt mũi gặp nữ hoàng đời trước, bá tánh Lưu quốc thật có phúc.
Nghĩ nghĩ, khóe mắt ướt át một mảng, mắt hổ chứa nước mắt, lão tướng quân vội vàng xoay người, lau nước mắt.
Cố Khinh Hàn thầm than, nguyên thân ơi nguyên thân, một vị trung thần rất tốt, còn là bà ngoại ruột của mình, ngươi lại bài xích nàng, chèn ép nàng như vậy, mà nàng còn có thể tiếp tục dốc sức vì ngươi, cho dù ngươi đã chết, cũng nên nhắm mắt!
"Lão tướng quân yên tâm, Lưu quốc về sau, trẫm sẽ bảo vệ cẩn thận, sẽ không lại giống như trước kia nữa, háo sắc hoang dâm, không để ý tới triều chính!"
"Được được được, phúc khí của bá tánh, bệ hạ anh minh!" Lão tướng quân vô cùng vui mừng mà khóc, cười lớn.
Cố Khinh Hàn cầm trà nóng trong tay, sau khi khẽ nhấp một ngụm, nói: "Trẫm biết lão tướng quân trung thành, trẫm cũng muốn chỉnh đốn triều cương, nhưng mà hiện tại có một vấn đề khiến trẫm bối rối, thật sự không dám giấu giếm, lần này trẫm bí mật đến đây, là có việc muốn nhờ lão tướng quân hỗ trợ!"
Từ lão tướng quân nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Cố Khinh Hàn, vội vàng gạt tâm tư ban nãy ra, thân mình đứng thẳng, ôm quyền nói: "Mời bệ hạ nói, lão thần nhất định cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"
"Trẫm muốn, chấn chỉnh khoa cử!"
"Hả.."
Nhìn ánh mắt khó hiểu của lão tướng quân, Cố Khinh Hàn đứng dậy, đôi tay bắt chéo phía sau, nhìn kệ sách phía trước, đưa lưng về phía từ lão tướng quân: "Triều đình tuyển chọn nhân tài, đều là từ bên trong khoa cử tuyển ra nhân tài ưu tú, đây vốn là một chuyện tốt. Nhưng khoa cử này, lại rất không công bằng, con em quý tộc, có thể trực tiếp tham gia, bình dân bá tánh lại chỉ có thể thông qua thư đề cử mới có thể tham gia khoa cử. Các bá tánh, đầy cõi lòng hùng tâm tráng chí, lại cửa vào cũng không có, thường phải bỏ lỡ khoa cử, mà triều đình sẽ càng tổn thất một số lượng lớn người mới."
"Khoa cử hiện nay, chẳng qua là phục vụ cho quý tộc thôi, chưa nói đến các nàng có phải thật lòng vì bá tánh làm việc hay không, chỉ nói đến triều đình này, máu được kế thừa vẫn luôn là máu cũ, tuần hoàn qua lại. Triều đình, các cấp, đều ra từ một chỗ, như roi mây chằng chịt lan tràn khuếch tán, hậu quả trong đó, nói vậy lão tướng quân còn rõ ràng hơn cả so với trẫm nhỉ!"