Cố Khinh Hàn theo ở phía sau, nhìn bộ quần áo trên người Quách Bội Bội, một bộ quần áo màu đỏ nhạt, kết hợp với áo ngoài màu trắng ngà. Cổ tay và vạt áo đều được viền bằng tơ vàng, trên quần áo thêu từng đóa hoa cúc non tươi mát thanh nhã.
Theo mỗi một bước đi của Quách Bội Bội, quần áo phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.
Người bình thướng có lẽ không biết, nhưng Cố Khinh Hàn cô lại biết, loại vải dệt này chính là thiên tơ tằm thượng đẳng dệt ra, giá cả xa xỉ, một quan tiền, hơ hơ, sợ là một ngàn lượng đều không đủ để mua bộ quần áo nhìn như không khiến người ta coi trọng này, kỳ thực lại cao quý thanh nhã.
Trong lòng không nhịn được lại tăng thêm một tầng hảo cảm với Lăng Phi Dạ.
Đi theo phía sau các nàng, đi từng bước một về phía Hồng Sơn. Đi được một canh giờ, bèn đến Hồng Sơn.
Từ xa đã nghe được có không ít người đang ba hoa khoác lác, còn có khi, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vang.
Đến gần nhìn một cái, thấy xung quanh chỗ đó là mấy chục đến hơn một trăm nữ tử, thần sắc khác nhau, những nữ tử này đều đang rung đùi đắc ý, miệng lẩm bẩm. Chỉ là những nữ tử đó, phần lớn đều mặc áo vá, nữ tử một thân thanh bần.
Trong đó có một lão già gầy trơ cả xương nhìn thấy ba người các cô đến, lập tức kinh hô lên: "Ai nha, Lăng tiểu thư tới!"
Theo một tiếng kinh hô của lão giả, tất cả mọi người dừng toàn bộ động tác lại, miệng cũng không còn lải nhải, mà đứng lên một cái, cười nhìn ba người các cô.
"Ai nha, Lăng tiểu tổ, ngươi thật sự tới nha, chúng ta cho rằng ngươi sẽ không đến đây đâu!"
Lăng Phi Dạ hữu nghị mà cười với mọi người: "Thật sự xin lỗi, hôm nay, việc khá nhiều, đến hơi trễ một chút, khiến mọi người đợi lâu rồi!"
"Không đâu không đâu, sao có thể như vậy đâu, Lăng tiểu tổ chịu tới, đã là vinh hạnh của chúng ta rồi, những người như chúng ta, đều là bá tánh nghèo khổ, không nơi nương tựa, may mắn được ngài thu nhận và giúp đỡ mà!"
"Ha ha, không dám không dám, Lăng mỗ chỉ là làm việc mình nên làm thôi, giới thiệu một người bạn cho mọi người này!" Lăng Phi Dạ xoay người giới thiệu Cố Khinh Hàn cho mọi người.
"Vị này chính là Cố tiểu thư, cũng là từ nơi khác tới kinh thành tham gia khoa cử!"
Mọi người nhìn Cố Khinh Hàn có chút khó hiểu, vị tiểu thư này nếu nói nàng giàu có thì lại không lộng lẫy, nếu nói nàng nghèo khổ nhưng khí chất toàn thân, hoàn toàn không giống như người bình thường, huống chi phía sau còn đưa một hộ vệ một thân kính trang anh tư táp sảng (dáng vẻ hiên ngang). Một hộ vệ nho nhỏ đều không hề tầm thường như thế, thân là chủ nhân lại có thể kém chỗ nào?
"Tại hạ Cố Khinh Hàn, có lễ!"
Chúng học sinh cũng vái chào theo, bèn nói không dám. Rồi sau đó ánh mắt cố định ở trên người Quách Bội Bội.
"Vị này, nói vậy đại đa số các ngươi cũng quen biết rồi, nàng chính là Quách Bội Bội!"
A, con ngươi của đại đa số người đều rơi xuống đất, không dám tin tưởng nhìn Quách Bội Bội, thấy Quách Bội Bội có chút mất tự nhiên kéo kéo quần áo.
Trong đó, một nữ tử lưng hùm vai gấu đứng dậy, cười ha ha: "Ngươi là Quách Bội Bội, ha ha, ngươi nữ nhân lôi thôi này, từ khi nào cũng biết tự mình trang điểm, ha ha, buồn cười chết ta, bộ quần áo này, mặc ở trên người của ngươi, có thể giữ được hai ngày sao?"
Sau khi nữ tử lưng hùm vai gấu cười to, cũng có không ít người, cười vang lên theo.
"Nàng có thể chịu đựng được một ngày bèn không tệ rồi, còn đòi hai ngày!"
"Ta nói này Quách Bội Bội, ngươi mặc bộ quần áo này sẽ không cảm thấy kỳ cục sao?"
Quách Bội Bội sửa sang quần áo trên người, coi như bảo bối, không cho bất kỳ kẻ nào chạm vào nàng ta, xấu hổ nói: "Lần này sẽ không bẩn!" Giọng nói không tự tin của Quách Bội Bội lại lần nữa chọc cười mọi người.
Chờ náo noạn một lúc lâu, mọi người mới quây thành một vòng, ngồi trên mặt đất.
"Ban nãy các ngươi đang thảo luận cái gì?" Lăng Phi Dạ mở miệng trước.
"Cũng không hề thảo luận cái gì, đang chơi kích trống truyền hoa thôi!"
"Vậy sao? Vậy chúng ta chơi tiếp đi!"
"Được đấy, chơi kích trống hoa, ta thích nhất, các ngươi nói xem, muốn chơi cái gì, ngâm thơ câu đối?" Quách Bội Bội tiến lên phía trước, tất cả mọi người ngồi trên mặt đất, chỉ một minhd nàng ta vén làn váy lên cao, coi như bảo bối mà cầm trong tay, ngay cả ngồi bệt cũng không dám ngồi, ngồi xổm một bên.
"Câu đối ngâm thơ, cái này ngược lại có thể, hiện tại mới chỉ là mùa thu, hoa mai trên Hồng Sơn đã nở đẹp đến như vậy, nếu không, chúng ta lấy mai làm đề tài, như thế nào?"
"Được đấy, vậy ta lên đánh trống nhé, truyền tới ai, người đấy bèn ngâm một câu thơ!" Lăng Phi Dạ đứng lên, ngồi vào chỗ đặt trống to ở bên cạnh.
Một tay cầm dùi trống, gõ lên.
Lâm Phương thì sống chết không chịu tiến lên chơi, chỉ là đứng ở một bên, yên lặng chờ Cố Khinh Hàn, mọi người thấy ý chí kiên quyết của nàng, cũng không muốn yêu cầu quá đáng, theo tiếng trống vang lên, hoa hồng từ trong tay một người truyền đi, lần thứ nhất bèn truyền tới trong tay Quách Bội Bội.
Trầm ngâm một chút nói:
"Vạn thụ hàn vô sắc,
Nam chi độc hữu hoa.
Hương văn lưu thủy xử,
Ảnh lạc dã nhân gia"
"Hay, thơ hay, Quách Bội Bội, ngươi càng ngày càng lợi hại nha!"
"Người ta chung quy luôn phải tiến bộ mà!"
"Xì, khen ngươi một cái, ngươi đã phổng mũi lên rồi!" Mọi người cười vang.
Hoa hồng tiếp tục truyền, truyền tới trước mạt nữ nhân lưng hùm vai gấu kia.
Nữ nhân lưng hùm vai gấu cũng không hề trả lời được nhanh như Quách Bội Bội, vò đầu bứt tai, suy nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ra một câu,
"Lăn qua lộn lại ngủ không được, ngẩng đầu nhìn hoa mai nở một cái, hoa mai nở một.."
Thơ còn chưa đọc xong, mọi người đều ôm bụng cười to, ngay tức khắc, tiếng cười truyền ra xa, ở Hồng Sơn, vang vọng từng đợt, có mấy người cười đến nỗi trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất. Ngay cả Cố Khinh Hàn cũng không nhịn được ôm bụng cười to, người này, quá hài hước rồi, đây cũng gọi là thơ?
"Đại Phì Điểu à, với câu thơ này của ngươi y, ngươi muốn đỗ cao, khó đấy, ha ha ha."
"Đại Phì Điểu, ta thấy ngươi một tháng này vẫn là học lại bổ túc đi, bằng không thi xong, cũng chỉ có đau lòng với đau lòng thôi!"
"Không sao đâu Đại Phì Điểu, khoa cử, cũng không nhất định sẽ thi về mai, chúng ta đừng nghe các nàng nói bậy!"
Nữ tử lưng hùm vai gấu, đặt mông ngồi xuống, giương giương miệng, một chữ cũng không nghẹn ra được. Y cũng biết làm thơ mà, làm sao cứ vào thời khắc mấu chốt bèn không được việc đâu? Ra sức tự vỗ vào mình đầu, ngoài ý muốn ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn!
Hoa hồng tiếp tục truyền đi, truyền tới rất nhiều người, những người này, đều chỉ hơi trầm ngâm một lát, sau đó bèn ngâm thơ, chỉ là không được hay như Quách Bội Bội, nhưng cũng không hề kém như Đại Phì Điểu.
Đột nhiên, hoa hồng truyền tới trước mặt Cố Khinh Hàn, Cố Khinh Hàn hơi ngẩn ra một lúc, nhìn phong cảnh phía trước Hồng Sơn, ngâm thơ:
"Tòng lai bất kiến mai hoa phổ,
Tín thủ niêm lai tự hữu thần.
Bất tín thí khán thiên vạn thụ,
Đông phong xuy trứ tiện thành xuân"
Nghe được Cố Khinh Hàn ngâm thơ, mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, một câu cũng chưa hề bình luận, câu thơ này, tính là trên trung bình, không hay, cũng không dở.
Hoa hồng tiếp tục truyền đi, tiếng trống dừng lại, hoa hồng đúng lúc lại dừng ở trước mặt Cố Khinh Hàn, có chút cạn lời nhìn hoa hồng trên tay, làm sao vận may lại trốn đi đâu rồi, lại truyền tới trên tay mình:
"Tuyết ngược phong hào dũ lẫm nhiên,
Hoa trung khí tiết tối cao kiên.
Quá thời tự hội phiêu linh khứ,
Sỉ hướng đông quân canh khất liên."
Mọi người nghe câu thơ như thế, toàn bộ đều trừng lớn mắt nhìn Cố Khinh Hàn, câu thơ này, quả thực hay, đây, đây thật sự là nàng làm thơ sao?
Ngay cả vẻ mặt Lăng Phi Dạ đánh trống ở một bên cũng nhìn cô một cách lạ lẫm.
Hoa hồng lại truyền, tiếng trống dừng, lòng bàn tay lật một cái, hoa hồng lại xuất hiện ở trong tay mình:
"Văn đạo mai hoa kỳ hiểu phong,
Tuyết đôi biến mãn tứ sơn trung.
Hà phương khả hóa thân thiên ức,
Nhất thụ mai hoa nhất phóng ông."
Đôi mắt Quách Bội Bội trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, ngay cả khen đều quên khen. Gần như vẻ mặt của mọi người cũng đều giống như Quách Bội Bội, chỉ có Đại Phì Điểu, vò đầu bứt tai, vẻ mặt khó hiểu, ngâm thế này chính là có ý gì nhỉ?
Tiếng trống dừng, hoa hồng xuất hiện, Cố Khinh Hàn không còn bình tĩnh, vận may của cô thật sự khó khăn như vậy?
"Hốt kiến hàn mai thụ,
Hoa khai hán thủy tân.
Bất tri xuân sắc tảo,
Nghi thị lộng châu nhân."
Lúc con ngươi của mọi người sắp rơi xuống, hoa hồng lần lượt truyền đến tay Cố Khinh Hàn.
"Hàn dạ khách lai trà đương tửu,
Trúc lô thang phí hỏa sơ hồng.
Tầm thường nhất dạng tịch tiền nguyệt,
Tài hữu mai hoa tiện bất đồng."
"Mạc hận đan thanh phế họa công,
Bất tu cầu dị chỉ tu đồng.
Ngọc dung bất cập hàn nha sắc,
Cố thác truy trần dị hán cung."