Trong Ngự thư phòng.
Cố Khinh Hàn mặc long bào trên người, ngồi ở phía trên ghế chủ tọa, ở phía dưới, người hoặc quỳ hoặc đứng, đứng đầy nửa phòng.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, không khí cũng rất đè nén, tất cả mọi nơi đều toát ra rằng nữ hoàng bệ hạ trên ghế tâm tình không tốt, một khuôn mặt âm trầm, dẫn tới tất cả mọi người thật cẩn thận, ai cũng không dám nhiều lời, không dám cử động nhiều.
"Bẩm bệ hạ, khi thần và bệ hạ rơi xuống đáy động, thân chịu trọng thương, được người ta cứu lên, sau đó, bèn vội vội vàng vàng chạy về đế đô, trở lại đế đô nghe được tin tức bệ hạ gặp nạn, thần vội vàng chạy đến, đúng lúc gặp phải Ám Hắc và Ám Bạch đang giằng co với một đám sát thủ che mặt, thần tiến lên, cứu các nàng, lại không thể bắt được thích khách về quy án, sau đó, bèn đi khắp nơi tìm kiếm bệ hạ, cho đến khi toàn bộ thích khách bị xử ngay tại chỗ, thần mới lững thững tới muộn, thần có tội!"
Lộ Dật Hiên tiến lên một bước, như cũ vẫn là một bộ bạch y như tuyết, chỉ là trên mặt, phong trần mệt mỏi, thần sắc mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, liếc mắt một cái bèn có thể nhìn ra được, mấy ngày nay nàng bôn ba lao lực.
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Ám Phong và một nữ tử mặc áo giáp hiên ngang.
Ám Phong tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Ám Hắc và Ám Bạch bị chủ tử phạt nặng, hơi thở thoi thóp, vốn nên là do Ám Phong ở bên người bảo vệ chủ tử, nhưng mà chủ tử không vui, tức giận mắng thuộc hạ, nếu lại đi theo, bèn chém đầu thị chúng toàn bộ người của tổ ám vệ, thuộc hạ không dám vi phạm mệnh lệnh!"
"Cho đến khi nhiều ngày chưa từng có tin tức của bệ hạ, thủ lĩnh Ám Bạch ra lệnh cho mọi người toàn lực tìm kiếm bệ hạ, đợi đến khi tìm được bệ hạ, bệ hạ và Vệ quý quân đã cùng nhau rới xuống đáy vực, thuộc hạ phái người đi xuống đáy vực Thanh Phong trại tìm kiếm bệ hạ nhưng không có kết quả, sau đó lại biết được bệ hạ đã trở về, cũng biết rõ đám sát thủ muốn hành thích bệ hạ, bèn tự mình điều động tổ ám vệ, tìm kiếm bệ hạ."
"Hai tổ ám vệ, tử thương thảm trọng, ngoài thủ lĩnh Ám Bạch và phó thủ lĩnh Ám Hắc trọng thương ra, những người còn lại toàn bộ bỏ mình, bốn tổ ám vệ, toàn quân bị diệt, thuộc hạ thuộc tổ ba, cũng bị mai phục, cửu tử nhất sinh, giết khỏi bao vây trùng điệp, những ám vệ được điều động khác chậm chạp đuổi tới, làm lỡ việc lớn của chủ tử, thuộc hạ có tội!" Ám Phong hai chân cong một cái, trực tiếp quỳ xuống.
Trong lòng Cố Khinh Hàn sôi trào, thì ra cô vẫn luôn có ám vệ, chỉ là bị nguyên thân không biết dùng nguyên nhân gì phạt nặng đến nỗi hơi thở thoi thóp, chẳng trách mấy ngày nay, bên cạnh không có một người âm thầm bảo vệ!
Đệch, không có việc gì xử phạt ám vệ làm cái gì? Xứng đáng đoản mệnh! Khiến cho người từ dị thế mà đến như cô chiếm thân thể!
Ám Phong sau khi trả lời, bên cạnh, một nữ tử thanh niên áo giáp màu đỏ có võ công, bèn nói: "Thống lĩnh Ngự lâm quân Lâm Phương tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Mắt Cố Khinh Hàn nhìn kỹ vị nữ tử này, một bộ mặt quân nhân nghiêm cẩn, túc mục, thân mình dựng đến mức thẳng tắp, không tự ti không kiêu ngạo, thanh âm to lớn vang dội, một thân anh tư táp sảng, trong mắt không khỏi hiện lên một mạt tán thưởng.
"Bẩm bệ hạ, hạ quan đang tuần tra, được hạ nhân của Văn vương gia bẩm báo, nói bệ hạ gặp nạn, hạ quan không dám trì hoãn, lập tức sai người điều tra, tìm tung tích của bệ hạ, cuối cùng cho Ngự lâm quân chạy đến."
Văn vương? Tam hoàng nữ?
"Bẩm bệ hạ, ngày đó, lúc lão nô đuổi theo, cũng bị mai phục, những phản tặc đó, người đông thế mạnh, lão nô nhất thời không thể làm gì bị bao vây lại, giằng co với các nàng không ít ngày, đến lúc lão nô đột nhiên thoát khỏi bao vây trùng điệp, đã không tìm được bệ hạ. Ngày đó vốn định quay trở lại hoàng cung, nhìn xem bệ hạ đã trở lại hay chưa, ở trong rừng nghe được tiếng đánh nhau, vì thế thấy được đám phản tặc kia đang bao vây tấn công bệ hạ, lão nô ngay lập tức phát hỏa trong lòng, vì thế bèn.."
"Được rồi, trẫm đã biết!" Không kiên nhẫn chặn miệng Cổ công công.
Không khí nháy mắt cứng lại, ai cũng không dám nói thêm nửa lời, chỉ có thể cúi đầu, nhìn sàn nhà. Cho đến khi giọng nói của người trên ghế lại lần nữa cất lên:
"Vệ quý quân đâu?"
Cổ công công vội vàng tiến lên một bước, lấy lòng mà nói: "Vệ quý quân, phải chịu kinh hách, hơn nữa bị thương một chút, hiện giờ đang ở Trúc Nhã Hiên dưỡng thương đây, có cần lão nô phải đi truyền hắn không?"
"Không cần, để hắn nghỉ ngơi đi! Ngươi biết tại sao hắn lại bị thích khách bắt cóc không?"
"Bẩm bệ hạ, lão nô đã hỏi rồi, ngày đó, sau khi Văn vương đưa hắn từ trong phủ Đoạn tiểu thư đi, trên đường gặp thích khách, bị bắt cóc đi, đám thích khách kia thật đúng là giảo hoạt, biết bệ hạ ngài để ý Vệ quý quân, bèn bắt Vệ quý quân tới uy hiếp bệ hạ, thật sự nên lăng trì xử tử!"
Cố Khinh Hàn không hề tiếp tục nghe lời nói oán giận của Cổ công công nữa, mà là nhẹ nhàng xâu chuỗi sự việc xuất cung lại một lần.
Từ sau khi dẫn hắn xuất cung, đến khi gặp nạn trong rừng, lại đến cuối cùng rơi xuống đáy vực, gặp nạn trên thuyền hoa, cùng với ám sát trên Đoạn Trường nhai..
Lại nghĩ đến, lúc ở đáy vực, một đao không lưu tình chút nào kia của Vệ Thanh Dương, nếu không phải Lộ Dật Hiên đuổi tới, có lẽ cô sớm đã bị mất mạng.
Những thích khách đó, tại sao lại biết cô xuất cung, cho dù xuất cung lại làm sao biết cô ở trên thuyền hoa? Vệ Thanh Dương.. Lúc ấy Vệ Thanh Dương ở trên thuyền hoa, thần sắc lo lắng nhìn Vãn Dung kia, cùng với sau khi Vãn Dung rơi xuống đáy vực, hắn tự trách..
Vệ Thanh Dương, tất cả đều có liên quan đến ngươi sao? Nếu có liên quan đến ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
"Vãn Dung vẫn là không tìm được sao?" Cố Khinh Hàn ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ bay xa.
Mọi người đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám tiến lên trả lời. Cổ công công một tay đẩy Lộ Dật Hiên lên phía trước một bước, suýt chút nữa khiến Lộ Dật Hiên đang trầm tư lảo đảo một cái, té ngã xuống đất.
Bĩu môi, mắt bất mãn nhìn Cổ công công, đây là bảo y làm pháo hôi sao? A..
Tuy rằng bất mãn trong lòng, vẫn là cung kính đáp: "Bẩm bệ hạ, dưới Đoạn Trường nhai, là dòng sông sóng nước mãnh liệt, cuồn cuộn mênh mông, thị vệ phái ra, đã đi dọc theo bờ sông xuống tìm, nhưng nước sông quá mạnh, rộng trăm dặm liên miên, trong một chốc lát, còn chưa tìm được.."
Nuốt xuống chua xót trong lòng, vẫy vẫy tay, ý bảo toàn bộ các nàng lui ra.
"Cổ công công, toàn bộ tấu chương mấy ngày nay trình lên đi, thiếu một cái, trẫm muốn đầu của ngươi!"
Vốn dĩ đi theo mọi người lui xuống, bước chân Cổ công công lảo đảo một cái, nở ra tươi cười, lấy lòng mà nói: "Bệ hạ, trên người ngài còn có trọng thương, không bằng, nghỉ ngơi một lát trước, tấu chương muộn một chút lại phê cũng không.."
Lúc Cổ công công nói được một nửa, đột nhiên nhìn thấy Cố Khinh Hàn bắn ra một đạo sắc bén với mình, sợ tới mức y chạy nhanh ra cửa, phải trình toàn bộ tấu chương lên.
Cố Khinh Hàn nhìn tấu chương chồng chất như núi, không nói một lời, trực tiếp lấy một cái qua, phê duyệt.
Nhìn Cổ công công ngượng ngùng xoắn xít, do do dự dự bên cạnh, trong lòng lại phiền, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì, nói thẳng!"
"Bệ, bệ hạ, là cái dạng này, Đoạn quý quân cầu kiến, không biết ngài có gặp hay không?"
Đoạn Hồng Vũ? Nam nhân một thân hồng y, lớn lên còn xinh đẹp hơn cả yêu nghiệt kia?
"Không gặp!"
Cổ công công giật mình một cái, vội vàng đáp "vâng", khom người lui ra ngoài.
Cửa Ngự Thư Phòng.
Một nam tử mặc hồng y, quyến rũ mị hoặc mang theo một tiểu thị, bưng một bát canh sâm, mặt mày mỉm cười nhìn người trong phòng, trên tay, không ngừng sửa sang lại hoa phục màu đỏ trên người, cùng vật trang sức trên tóc.
"Hồng Nô, ngươi nhìn xem, quần áo của ta có nhăn hay không? Tóc có rối loạn hay không? Trên mặt trang điểm có đẹp không?"
"Đẹp, đương nhiên đẹp! Quần áo ngài không hề nhăn, tóc cũng không hề rối! Dung mạo quý quân đẹp như tiên, phong hoa vô song, ai có thể vượt qua ngài? Bệ hạ nhìn thấy ngài, chắc chắn sẽ bị ngài mê hoặc!"
Nam tử yêu nghiệt nghe câu nói như thế, mắt đào hoa mị lên, cười đắc ý, liếc mắt thấy Cổ công công cong người đi ra, vội vàng tiến lên một bước.
Lại cười nói: "Cổ công công, bổn quân có thể đi vào sao?"
Cổ công công dựng thẳng thân mình lên, giương phất trần lên, nhìn vẻ mặt vội vàng vui vẻ của Đoạn Hồng Vũ, đáy lòng cười lạnh một tiếng, ngoài miệng lại không chút biểu cảm phun ra một câu, rồi sau đó nghênh ngang mà lui: "Bệ hạ nói, không gặp!"
Khóe miệng đang tươi cười hơn của Đoạn Hồng Vũ giật mình tại đây, sau một lúc lâu chậm rãi hạ xuống, nhìn Cổ công công đã đi xa, lại nhìn cửa lớn Ngự Thư Phòng đóng chặt, chỉ cảm thấy ngực đau xót, toàn bộ vui vẻ, khẩn trương, vội vàng, nhớ nhung, tất cả hóa thành một mạt chua xót.
Giống như xác chết biết đi, quay lại hướng vừa đến.
Hồng Nô hoảng sợ, trong lòng thay quý quân nhà mình bất bình. Bệ hạ đưa Vệ quý quân đi biệt viện Tiêu Dao, vừa đi chính là hơn một tháng, quý quân ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày ngóng trông bệ hạ trở về, không buồn ăn uống gì cả, buổi tối mỗi ngày đều canh giữ ở cửa viện, chờ mong bệ hạ đột nhiên trở về, cho hắn một niềm vui mừng ngạc nhiên, nhưng mà mỗi một lần hy vọng đều biến thành thất vọng.
Thật vất vả nghe được tin tức bệ hạ trở về, quý quân vội vàng trang điểm chải chuốt, lại tự mình hầm bát canh sâm cho bệ hạ, kết quả bệ hạ thế mà không gặp quý quân, chẳng lẽ bệ hạ thật sự bị Vệ quý quân mê hoặc, không thích Đoạn quý quân nữa sao?
Vội vàng đi lên phía trước một bước, cẩn thận nói: "Quý quân, người đừng vội, có lẽ bệ hạ là mệt rồi, hạ nhân không phải vừa mới bẩm báo sao? Bệ hạ ở ngoài cung bị đâm, có lẽ, có lẽ bệ hạ đang dưỡng thương đâu!"
Hồng Nô nói xong, hận không thể tự cho mình một cái tát, có người nào lại dưỡng thương ở Ngự Thư Phòng, còn lệnh cho Cổ công công ôm tới một đống tấu chương, lời nói này cũng quá giả tạo.
"Đi Trúc Nhã Hiên với bổn quý quân một chuyến."
A..
Hồng Nô há to miệng, không rõ quý quân nhà mình không phải mới vừa còn thương tâm khổ sở sao, hiện giờ làm sao trở nên oán khí tận trời, lửa giận mênh mông.
Quý quân đang tức giận, hơn nữa vô cùng tức giận!
Hồng Nô ngay từ đầu, đã nhìn ra tâm sự của Đoạn Hồng Vũ, không dám lại hỏi nhiều, vội vàng cất bước đuổi kịp quý quân nhà mình.
Còn chưa tới Trúc Nhã Hiên, Đoạn Hồng Vũ đã nghe được ngắt quãng một trận tiếng đàn, tiếng đàn không hề u buồn, du dương, êm tai như trước kia, lần này tiếng đàn có chút lộn xộn, làn điệu cũng là phập phập phồng phồng, ngắt quãng, nhịp điệu không ra nhịp điệu, vừa nghe đã biết chủ nhân gảy đàn, tâm tình đang buồn bực.
Đoạn Hồng Vũ cười lạnh, a, tâm tình ngươi phiền muộn, tâm tình bổn quý quân càng phiền đây!