: CÔNG CHÚA!!! CÔNG CHÚA!!! HOÀNG THƯỢNG!!! Thần có tội, xin Hoàng Thượng nén đau buồn...Nhị Công Chúa đã không còn thở nữa rồi
...:KHÔNG!!! KHÔNG THỂ NÀO!!! HOÀNG THƯỢNG NGƯỜI MAU CỨU HOÀ MAI ĐI! LÀM ƠN HÃY CỨU HOÀ MAI ĐI!!!
...: VƯƠNG GIA!!!PHẢI RỒI!TA XIN NGÀI HÃY CỨU HOÀ MAI ĐI! NGƯỜI HÃY CỨU HOÀ MAI ĐI!LÀM ƠN! HÃY CỨU CON ĐI MÀ!!!!!
...
- Hắn: Người đâu, mau đưa Phụng Tần và Khâm Thân Vương về Chính Điện cho trẫm. NHANH LÊN!!!
...Đó là chuyện của mấy canh giờ trước...khi đã qua giữa đêm, trăng cũng đã lên cao trên đỉnh đầu, tất cả mọi người đều tưởng chừng như mọi chuyện đã qua, Hoà Mai công chúa nhất định sẽ khỏi bệnh trong đêm nay. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, khoảng canh ba, thân nhiệt của Nhị Công Chúa bỗng lại lên cao bất thường rồi có giấu hiệu bị co giật, các thái y lập tức hoảng loạn cho Công Chúa uống thuốc. Nhưng bao nhiêu cũng bị con bé ọc ra ngoài hết, đến khi mặt mày tím tái tay chân co quắp lại, con bé... tắt thở.
Phụng Tần không thể tin vào mắt mình, tay ôm đứa con vừa qua đời gào khóc đau đớn, tỷ tỷ của cô đã chết rồi, bây giờ người thân duy nhất của cô trên cõi đời này chỉ còn lại đứa bé mà nó cũng bỏ cô đi. Khâm Thân Vương cũng đứng chết trân tại chỗ, mắt đã đẫm lệ từ lâu. Đoan Quý Phi chỉ biết nhìn họ khóc nấc mà chẳng thể làm gì chỉ biết trấn an Phụng Tần để cô không làm gì dại dột. Hoàng Thượng cũng đau xót khôn nguôi, người đã định bang thụy hiệu và truy phong cho đứa con tội nghiệp của mình, cho đến khi... nghe được lời lỡ miệng của Phụng Tần trong cơn hoảng loạn...
_Chính Điện_
Hoàng Thượng trở về Cung đuổi hết tất cả người hầu ra ngoài, giờ trong Chính Điện bao la chỉ còn lại bốn người chìm vào im lặng. Phụng Tần như hoá điên, chỉ một mạch nhìn vào khoảng không. Hoàng Thượng cuối cùng cũng cất lời...
- Hắn: Phụng Như Mai, nói cho trẫm biết Hoà Mai thật sự có phải là huyết mạch của trẫm hay không? TRẢ LỜI!
- Phụng Tần: Không phải...
- Y: Phụng Như M...
- Hắn: TRẪM CHƯA CHO PHÉP NGƯỜI LÊN TIẾNG!
- Khâm Thân Vương: Hoàng Thượng! Hoà Mai...là con của thần đệ!
- Hắn: NGƯƠI!!! Rốt cuộc đôi cẩu nam nữ các ngươi đã làm ra chuyện tày đình này từ lúc nào?
- Khâm Thân Vương: Thần đệ và cô ấy nào dám làm chuyện tày đình gì sau lưng Hoàng Thượng. Là do Xuân Yến năm ngoái, là thần đệ đã uống quá say, lê lết hết Cung này đến Cung khác mới gặp Phụng Tần và cũng vì quá say nên...Thần đệ và cô ấy đã định xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ tiếp tục sống đúng thân phận của mình. Nhưng thần đệ cũng không ngờ là cô ấy lại mang thai nên...
- Hắn: NÊN CÁC NGƯƠI LỪA DỐI TRẪM RỒI NÓI LÀ CON CỦA TRẪM?
- Khâm Thân Vương: Hoàng Thượng thứ tội!!! Thật sự thần đệ không còn cách nào nữa rồi!
- Hắn: VƯƠNG THIÊN KHÂM NGƯƠI CHÍNH LÀ NỖI Ô NHỤC CỦA VƯƠNG TRIỀU TA!!! Thân làm thần tử lại dám *** loạn hậu cung của trẫm! Hay! Giỏi lắm! Người đâu!
- Y: Hoàng Thượng!!! Xin người tha tội chết cho họ. Biết họ đã phạm phải tội khó lòng dung tha nhưng xin người hãy niệm tình Phụng Tần đã theo người nhiều năm, họ lại vừa mất con mà tha tội chết cho họ!!!
- Hắn: Nói vậy... người cũng biết chuyện này?
- Y: Thiếp...
- Hắn: Phải rồi, người là bằng hữu đáng tin cậy của Thiên Khâm, sao người có thể không biết? Giỏi lắm! Tất cả các ngươi thông đồng nhau lừa dối trẫm suốt thời gian qua. Khá lắm! Người đâu! Khâm Thân Vương, xoá bỏ tên họ trục xuất khỏi Hoàng Tộc, đày đến biên cương đánh giặc mãi mãi không được trở về! Phụng Tần...nhốt lại ngày mai ban chết. Đoan Quý Phi...cấm...túc...ở Hậu Điện!
- Khâm Thân Vương: Hoàng Thượng, thần đệ sao cũng được nhưng Như Mai cô ấy... vừa mất con.
- Hắn: Vậy trẫm sẽ cho cô ta gặp con cô ta càng sớm càng tốt!
Nhìn người trước mắt trở nên tàn bạo như vậy, lòng y không tránh khỏi chua sót. Rốt cuộc chỉ vì Thuần Triết Khiêm mà Hoàng Thượng đã trở thành như thế này hay sao? Y tự hỏi nếu y không có đứa con này có phải y đã bị ban chết rồi hay không? Và nếu như đứa trẻ trong bụng y sau này cũng giống Hoà Mai Công Chúa, vậy liệu y có cần sự sống nữa hay không?