_Đào Nhi Cung_
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Hậu Nương Nương, đã lâu không gặp!
...
- Y : Hoàng Thượng đã nghỉ ngơi, chúng ta về thôi. Không, hãy đến Đào Nhi Cung...
...
- Hoàng Hậu : Ngươi nói thật nực cười quá đó Lý Băng Nghi, có phải ngươi đã thèm khát Hậu vị đến phát điên rồi không? Ngày nào Bổn Cung còn sống, ngươi đừng hòng trở thành Hoàng Hậu!
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Hậu Nương Nương, người nói mà không suy nghĩ gì cả, bây giờ thần thiếp là Hoàng Quý Phi, nắm giữ lục Cung. Đơn giản chỉ cần người chết đi, Hậu vị không thuộc về thần thiếp thì sẽ thuộc về ai đây? Huống hồ chi...
- Hoàng Hậu : Ngươi muốn nói gì?
- Hoàng Quý Phi : Người ở đây sống chết ra sao, Hoàng Thượng từ lâu đã không còn để tâm rồi. Nhưng ngoài kia vẫn còn hai đứa trẻ. Thần thiếp lại làm phó Hậu, người nghĩ các con của người có được an toàn không?
- Hoàng Hậu : Ngươi... ngươi!
...
- Tường Lam : Nương Nương, chờ đã, đừng vào!
- Y : Hoàng Hậu đang gặp nguy hiểm!
- Tường Lam : Ở đây có rất nhiều người của Hoàng Quý Phi, nếu chúng ta vào người cũng sẽ gặp nguy hiểm!
...
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Hậu Nương Nương, thật ra người biết không. Hôm nay thần thiếp không quá vội, thần thiếp ngồi đây nói chuyện, với người một chút vậy...
- Hoàng Hậu : Lý Băng Nghi, ngươi là ả tiện nhân đáng kinh tởm nhất ta từng gặp!
- Hoàng Quý Phi : Chật! Không biết Hoàng Hậu có còn nhớ Ngọc Hoa không?
- Hoàng Hậu : Ngọc Hoa? Ngọc Hoa...
- Hoàng Quý Phi : Là nô tỳ của Đoan Quý Phi năm đó...Ha, Hoàng Hậu Nương Nương có lẽ đây là bí mật sẽ làm người uất ức tới khi chết. Thật ra, ả Liên Liên vốn đã phản bội người từ lâu. Ngay từ khi thần thiếp nhập Cung được Hoàng Thượng ân sủng ngút trời, ả ta đã sớm bỏ người theo thần thiếp. Kế hoạch ả ta bày ra cho người, chính là thần thiếp đã nghĩ ra đó!
Cô ta cười lớn như một kẻ điên, hả dạ trước sự bất ngờ của Hoàng Hậu.
- Hoàng Quý Phi : Thần thiếp đã sớm nhận ra được Đoan Quý Phi không phải loại người dễ đánh bại. Nếu như kế hoạch ngày hôm đó xảy ra thành công, thì thật là quá may mắn. Nếu thất bại cũng không sao, vì người ra tay là Hoàng Hậu Nương Nương, cơn thịnh nộ của Đoan Quý Phi cũng sẽ là do người tự làm tự chịu!
- Hoàng Hậu : LÝ BĂNG NGHI!!!
- Hoàng Quý Phi : Quả nhiên là như vậy! Nếu năm đó thần thiếp là người ra tay, thì bây giờ người ngồi đây đâu phải là Hoàng Hậu Nương Nương!
- Hoàng Hậu : Thì ra từ trước tới nay ngươi vẫn luôn như vậy, chưa từng phục Bổn Cung trở thành Hoàng Hậu...
- Hoàng Quý Phi : LÀM SAO TA PHỤC ĐƯỢC? Năm đó người đáng ra phải trở thành Hoàng Hậu vốn dĩ không phải ngươi. Ta và ngươi cùng nhập Cung làm Trắc Phúc Tấn...Tỷ tỷ vốn đã hầu hạ Hoàng Thượng từ lâu, tỷ ấy được phong Đích Phúc Tấn ta không có gì để nói, cho dù tỷ ấy có trở thành Hoàng Hậu ta cũng sẽ hàng phục. Vậy mà...người trở thành Hoàng Hậu, nhàn hạ nắm giữ Hậu Cung nhiều năm qua lại là ngươi. Ngày Hoàng Thượng sắp đăng cơ, tỷ ấy cũng chỉ vừa mang thai hai tháng, ngươi hãm hại tỷ ấy vào Lãnh Cung rồi ung dung leo lên Hậu vị. Ngươi nghĩ ngươi xứng sao? Sau khi có được vị trí mình muốn rồi, ai không cuối đầu hàng phục đều bị ngươi hại thừa sống thiếu chết. Dư Cách Cách thì bị ngươi hại chết, An Cách Cách cháu gái của An Thái Phi cũng bị ngươi hại vào Lãnh Cung. Hậu Cung còn được mấy ai chứ?
- Hoàng Hậu : Bổn Cung không có hại tỷ ấy! Là cô ta tự làm tự chịu...
- Hoàng Quý Phi : Tỷ ấy đã làm gì? Tỷ tỷ hiền lành như vậy, đối xử tốt với tất cả các tỷ muội, ngay cả An Cách Cách ngông cuống đến thế cũng kính trọng vô cùng. Chỉ có ngươi lạnh lùng vô cảm mới nhẫn tâm ra tay. Ngoài ngươi ra còn có Phùng Qúy Thái Phi có phải không? Bà ta là người bày kế cho ngươi? Ngươi nghe lời bà ta mưu đồ quyền thế để Châu Gia đi lên. Vậy ta cho ngươi biết một điều, bà ta cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi! Bà ta giúp ngươi trở thành Hoàng Hậu, bà ta cũng biết rõ Hoàng Thượng yêu thương tỷ tỷ vô cùng nên mới dùng bí mật này thâu tóm ngươi suốt thời gian qua. Ha, mẫu nghi thiên hạ phượng hoàng trên cao, cuối cùng cũng chỉ là con cờ cho người khác!
- Hoàng Hậu : Câm miệng! Ngươi tưởng ta không biết sao? Ta biết bà ta chỉ lợi dụng ta, nhưng chỉ có như vậy ta mới có ngày hôm nay. Tỷ tỷ thật sự rất tốt, nhưng cô ta chính là quá tốt! Hoàng Thượng chuyên sủng, Thái Hậu yêu thương. Sẽ còn chỗ đứng cho chúng ta sao?
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Thượng chuyên sủng, Thái Hậu yêu thương là phước của tỷ ấy. TẠI SAO NGƯƠI LẠI CƯỚP ĐI TẤT CẢ? Ngươi ung dung ngồi trên vị trí đáng ra phải thuộc về tỷ tỷ đã quá lâu rồi!
- Hoàng Hậu : Ngươi chẳng phải cũng muốn có Hậu vị này sao? Chỉ trách ngươi không đủ bản lãnh!
- Hoàng Quý Phi : Vốn dĩ mẫu tộc của đưa ta đi là để làm Đích Phúc Tấn. Nếu như năm đó không gặp tỷ tỷ, thì Hoàng Hậu Vương Triều bây giờ chính là ta rồi! Là do tỷ ấy quá tốt, là tỷ ấy đã đối xử thật tử tế với mọi người, đã vậy ta an phận làm Trắc Phúc Tấn cũng không sao. Nhưng chính ngươi mới là ả đê tiện, ngươi mới là kẻ thèm khát vị trí của tỷ ấy. Ha, quả báo cũng tới sớm thôi. Nếu ngươi an phận sống chung dưới mái nhà có trung Cung rộng lượng là tỷ ấy thì không có kết cục như bây giờ. Ngươi đã cướp đi tỷ tỷ của ta, ngươi đã cướp đi sự vui vẻ vốn có trong Hậu Cung ngày đó! Châu Hạ Nhi...ngươi đáng chết...
Dứt lời, Linh Nhi đi vào cùng hai thái giám. Biết có chuyện chẳng lành, Y sai Tường Lam chạy ngay đi gọi thái y còn mình cũng vội vã quay lại Chính Điện.
...
- Y : HOÀNG THƯỢNG! HOÀNG THƯỢNG! NGUYỆT NHI CẦU KIẾN!!!
...
- Lưu Quý Phi : Hoàng Thượng, thần thiếp ra ngoài xem...
- Hắn : Không cần, đó là Đoan Quý Phi. Cho Y vào đây.
...
- Lưu Quý Phi : Huynh, có chuyện gì?
- Y : C...Chỉ là, lúc nãy thần thiếp quay về có đi ngang Đào Nhi Cung, Hoàng Thượng cũng đã cho phép thần thiếp vào để báo cho Hoàng Hậu Nương Nương tình trạng của tam a ca và Hoà Nhi. Hoàng Hậu Nương Nương hiện đang bệnh rất nặng, m...mong Hoàng Thượng thương xót đến thăm Nương Nương.
- Hắn : Chỉ là như vậy thôi sao? Gọi thái y đến đi...
- Lưu Quý Phi : À...ừm Hoàng Thượng, dù sao Hoàng Hậu Nương Nương cũng đã ở cạnh người rất lâu. Nay Hoàng Hậu bệnh nặng, không còn tình cũng còn nghĩa, người cùng chúng thiếp đến thăm Nương Nương được không?
- Hắn :...Vậy sau khi phê duyệt xong tấu chương trẫm sẽ đến sau, Cao Đinh đưa hai vị Nương Nương đến Đào Nhi Cung.
Y cùng Lưu Quý Phi đi thật nhanh đến Đào Nhi Cung, cô nhìn sắc mặt của Y cũng biết có chuyện lớn, không hỏi gì thêm. Trong lòng Y rạo rực đến khó tả, dẫu biết nợ máu phải trả máu. Nhưng Ngọc Hoa cũng không hẳn là do Hoàng Hậu giết, liệu Y có thể cứu mạng sống của cô ta không?