Đào Nhi Cung giờ đây chỉ còn lại khoảng không thật yên lặng, tất cả mọi người đã sớm rời khỏi từ lâu. Gió lạnh lùa qua khiến da thịt đỏ lên, Châu Hạ Nhi vẫn ngồi yên trên Hậu vị đầu ngón tay bấm từng hạt chuỗi đến trắng dã. Cả thái giám và nô tỳ thân cận đều đã chết, cô ta không còn một ai hầu hạ bên cạnh. Khi nãy, lúc mà mọi chuyện giải quyết xong ả ta cũng bị ban chết. Đúng là ngu dốt, ả ta nghĩ Đoan Quý Phi có thể giữ người như ả lại bên cạnh sao?
- Hoàng Hậu : Hoàng Thượng!!! Vốn dĩ trong lòng người thần thiếp đã bao giờ là Hoàng Hậu đâu chứ...
'Két...'
_Đoan Nguyệt Cung_
- Y : Hoàng Thượng, chuyện đã qua rồi đừng tức giận làm hại long thể. Đây, người hãy dùng một chút trà hoa sen.
- Hắn : Hoàng Hậu...
- Y : Hoàng Thượng sao lại vì Hoàng Hậu mà phiền lòng, Hậu Cung có nhiều nữ nhân có thể khiến Hoàng Thượng yên lòng cơ mà...
- Hắn : Nhiều nữ nhân thì đúng, nhưng yên lòng chỉ có người thôi. Ngồi xuống đây với trẫm.
Hắn yêu chiều đặt Y ngồi lên đùi, tay đan vào tay Y...
- Y : Hoàng Thượng đừng phiền lòng nữa, trưa nay đến dùng thiện với thần thiếp đi.
- Hắn : Được, trẫm sẽ đến!
Rời khỏi Chính Điện, Y cùng Tường Lam trở về Cung. Đi ngang qua Đào Nhi Cung, vô tình nhìn thấy người của Hoàng Quý Phi đứng bên ngoài. Y bước đến bị Linh Nhi cản lại.
- Linh Nhi : Xin thỉnh an Đoan Quý Phi Nương Nương!
- Y : Cho ta vào trong...
- Linh Nhi : Chắc có lẽ Quý Phi Nương Nương cũng đã nghe hôm đó Hoàng Thượng nói các phi tần không người nào được đến thỉnh an Hoàng Hậu.
- Y : Vậy Hoàng Quý Phi là gì? Cũng là phi tần thôi!
- Linh Nhi : Có lẽ sắp không phải nữa rồi!
Tường Lam bước lên tát vào mặt ả té xuống đất đau đớn.
- Tường Lam : Hỗn xược! Đều là nô tỳ, nô tỳ phải hầu hạ và phụng mệnh chủ tử ở đâu ra loại nô tỳ như ngươi. Hoàng Hậu Nương Nương còn tại thế khỏe mạnh, ngươi nói Hoàng Quý Phi không phải phi tần vậy là gì đây? Đoan Quý Phi không phải chủ tử của ngươi nhưng cũng là chủ tử, chủ tử muốn gì nô tài có quyền lên tiếng sao?
- Y : Vào trong thôi Tường Lam.
...
Đứng nép ngoài cửa, Y vô tình nghe được tiếng chửi rủa của Hoàng Hậu.
- Hoàng Hậu : Nếu ngươi không tìm cách cho ta ra khỏi đây thì biến khỏi mắt ta!!!
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Hậu Nương Nương, thần thiếp đến thỉnh an người là tội lớn rồi đó, nhưng làm sao đây cả Hậu Cung này bây giờ là của thần thiếp. So về quyền lực trong tay, thần thiếp cũng không cần thỉnh an người đâu. Nhưng không sao, Nương Nương yên tâm, thần thiếp vẫn sẽ chăm chỉ đến thỉnh an người thường xuyên. Để xem người sống giờ nào chết giờ nào, để xem Hậu vị bao lâu nữa sẽ tới tay thần thiếp!
- Hoàng Hậu : Hay cho Hoàng Quý Phi!!! Ngươi được Hoàng Thượng sủng ái ngần ấy năm, nhưng ngươi chỉ muốn mỗi Hậu vị của ta! Ta vẫn còn sống ở đây mà ngươi đã được phong Hoàng Quý Phi là đặc ân lắm rồi! LÝ BĂNG NGHI, NGƯƠI SỐNG THẬT GIẢ TẠO!!!
- Hoàng Quý Phi : Ha...Hoàng Hậu Nương Nương đã phát bệnh nữa rồi, người cứ ở lại dưỡng bệnh và la hét như một kẻ điên đi, Hậu vị sẽ càng đến gần Bổn Cung hơn!
- Hoàng Hậu : ĐỪNG MƠ TƯỞNG, CÚT NGAY!!!
Cô ta hả hê bước ra khỏi phòng, Y cũng vờ như mới từ ngoài vào để tránh bị nghi ngờ.
- Y : Xin thỉnh an Hoàng Quý Phi!
- Hoàng Quý Phi : Ngươi cũng tỏ gan thật đó, có biết chống lại thánh chỉ là khi quân phạm thượng?
- Y : Xin hỏi thần thiếp đã chống lại thánh chỉ nào?
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Thượng đã lệnh cấm tất cả các phi tần không được đến thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương.
- Y : Vậy Hoàng Quý Phi không phải phi tần sao?
- Hoàng Quý Phi : Bổn Cung là phó Hậu.
- Y : Đương nhiên người là phó Hậu, trước kia Hoàng Hậu và Hoàng Thượng phu thê tương thông, nay Hoàng Quý Phi là phó Hậu đáng ra cũng nên thuận ý Hoàng Thượng. Hoàng Quý Phi ngang nhiên bước vào Đào Nhi Cung, chẳng phải cũng làm trái lệnh Hoàng Thượng sao? Khi Hoàng Thượng phát hiện, người làm chủ Hậu Cung sẽ bị phạt trước để làm gương!
- Hoàng Quý Phi : Ngươi...
- Y : Hoàng Quý Phi thông thả trở về suy nghĩ! Thần thiếp vào trong đây.
...
- Y : Xin thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương!
- Hoàng Hậu : Đoan...Đoan Quý Phi, hả cuối cùng đệ cũng tới rồi. Mau, mau ngồi đi. Sao rồi hả, Hoàng Thượng đã thả Bổn Cung ra chưa?
- Y : Không phải...
- Hoàng Hậu : Không phải? Đ...đệ đệ à, Bổn Cung chỉ còn có thể nhờ thôi.
- Y : Hoàng Hậu định nhờ thần thiếp nói giúp với Hoàng Thượng phải không?
- Hoàng Hậu : Phải.
- Y : Hôm nay thần thiếp đến là để xem dạo này Hoàng Hậu Nương Nương có khoẻ không và muốn báo với người rằng...Việc xuất Cung cầu phúc cho Hoà Nhi và Phúc Doãn, vào ngày mốt thần thiếp sẽ thay người đi cùng Hoàng Thượng. Tam a ca dạo gần đây ở chỗ Thái Hậu rất khoẻ mạnh chỉ có điều, Hoà Nhi ở Nhị Cung, buồn chán đến sắp bệnh rồi. Hoàng Thượng định sẽ để Hoà Nhi làm con gái của Thuần Quý Nhân. À không, người đã phong Thuần Quý Nhân làm Tần rồi, sau Xuân Yến, Hoà Nhi công chúa sẽ trở thành con gái của Thuần Tần.
- Hoàng Hậu : Sao chứ? Hoàng Thượng mang đứa con Bổn Cung đứt ruột sinh ra trao cho người khác làm mẹ sao? Không thể nào, từ trước tới nay Tần vị không được phép nuôi con kia mà.
- Y : Đương nhiên Tần vị không thể nuôi con, ban ngày Hoà Nhi sẽ ở chỗ "ngạch nương" nó, tối sẽ trở về Nhị Cung. Từ nay, Hoà Nhi sẽ gọi người là Hoàng Ngạch Nương chứ không phải là ngạch nương nữa.
- Hoàng Hậu : Con gái của ta...CÔNG CHÚA CỦA TA!!!
Cô ta cười khổ trong điên dại, Y nhìn bộ dạng của cô ta bây giờ thật muốn cười phá lên cho thoả lòng.
- Y : Cũng không còn sớm, trưa nay Hoàng Thượng sẽ dùng bữa tại Đoan Nguyệt Cung, thần thiếp xin quay về hầu hạ, Hoàng Hậu Nương Nương thông thả nghỉ ngơi! Thần thiếp cáo lui!!!
Y cũng cất bước rời đi rồi...Và Châu Hạ Nhi...lại chỉ còn một mình. Cô ta lại phải sống trong cô đơn qua từng ngày, chẳng ai ngó tới, nhớ tới Đào Nhi Cung bây giờ, chắc bọn họ sẽ chẳng còn lại sự phục tùng cung kính nữa, mà có lẽ...đã thay thế bằng sự khinh bỉ đến đau đớn. Cuộc đời của Mẫu Nghi Thiên Hạ, sung sướng là bao, hạnh phúc là bao chứ?