Thái y đã băng bó cổ tay cho Y xong, Lưu Quý Phi liền chuyển ánh mắt sang Phụng Phi. Đứng dậy dần bước đến bóp cằm cô ta.
- Lưu Quý Phi : Phụng Phi, nghe tất cả những lời mà cô nói...có vẻ đang muốn đẩy Đoan Quý Phi xuống bằng được nhỉ? Cô thừa biết, tính mạng của Đại a ca vô cùng trân quý, là Hoàng tử đầu tiên của Hoàng Cung, là Hoàng tự đầu tiên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, là mối huyết mạch của Diệp Kha Ô Lâm Thị và Vương Thị. Cô điên rồi hay sao mà dám động đến?
- Phụng Phi : Ta không có! Chỉ là ta...ta quá lo lắng cho Đại a ca thôi!
- Lưu Quý Phi : Lo lắng cho Đại a ca, thì liên quan gì đến Đoan Quý Phi? Cô dùng chữ lo lắng để chống đỡ cho hành vi phạm thượng bất kính của cô sao?
- Chu Thường Tại : Đương nhiên không chỉ có vậy! Hoàng Thượng, Tiểu Doãn Tử là thái giám chăm sóc cây trong Ngự Hoa Viên, đương nhiên hắn sẽ biết nơi nào dễ tìm thấy những con sâu này. Còn nữa, kể từ khi Đại a ca được Hiền ma ma chăm sóc, Lưu Quý Phi đã cho người điều tra về bà ta, để xem loại người này có đáng tin hay không. Hoàng Thượng, ngoài làm việc quét dọn ở Ngự Hoa Viên, Hiền ma ma còn từng làm Cung nữ ở Phụng Mai Cung.
- Phụng Phi : Không... Không có!
- Lưu Quý Phi : Hiền ma ma, những lời Chu Thường Tại nói có thật hay không, bản thân thân bà biết rõ. Không được dối nửa lời! Bà nên nhớ, Đoan Quý Phi đây cấp bật cao hơn Phụng Phi, nếu Đoan Quý Phi thật sự bị vu oan, thì cũng chỉ có người mới cứu được cái mạng của bà!
- Hiền ma ma : Hoàng Thượng, xin tha mạng! Xin tha mạng! Là...là do làm việc ở Đoan Nguyệt Cung, Quý Phi Nương Nương thưởng ngân lượng rất ít, nô tỳ nhất thời tham lam nên mới phản bội chủ tử. Phụng Phi Nương Nương nói nếu trở về Phụng Mai Cung làm việc, thưởng sẽ cao hơn, công việc cũng nhẹ nhàng hơn nên...nên nô tỳ...
- Y : Hiền ma ma, trước giờ Bổn Cung đối với bà tệ lắm sao? Chăm sóc Đại a ca đối với bà cực nhọc lắm sao? Bổn Cung đối xử với bà tệ đến mức ngày hôm nay bà có thể quỳ ở đây nói ra những lời cay nghiệt này sao? Bà không cần quỳ nữa đâu, mau trở về thu dọn quần áo đi. Bổn Cung không thể để bà lại nữa rồi!
Y lấy ra một túi tiền và một cây trâm cài bằng bạc, rất đẹp và phù hợp với người lớn tuổi. Bước đến trước mặt, Y cầm tay của bà tay lên đặt túi tiền và cây trâm vào.
- Y : Sắp tới sinh thần của bà rồi, đây là những thứ Bổn Cung đã định tặng cho bà! Cầm lấy và cút khỏi mắt ta đi.
- Hiền ma ma : Nương Nương, Nương Nương xin người suy nghĩ lại. Xin hãy cho nô tỳ một cơ hội nữa! Nô tỳ nhất định trung thành với Nương Nương, xin người đừng đuổi nô tỳ đi mà!
- Y : Bổn Cung tha mạng cho bà, giờ thì đi đi! ĐI MAU!!!
Bà ta run rẩy đứng lên, tay vẫn cầm chặt cây trâm đó. Bước tới gần cửa bà quay lại nhìn Y, nhìn thật kĩ người chủ tử đã cưu mang bà. Y là người rất tốt, Y tốt với tất cả mọi người xung quanh mình, nên Y không thể nào chấp nhận được sự phản bội từ họ.
- Hiền ma ma : Nương Nương, cái mạng này của nô tỳ giờ đây là của người,nô tỳ nợ người! Món nợ ân tình này, nhất định có ngày đền đáp!
- Y : Bổn Cung...không cần đâu!
Y bất lực ngã xuống ghế thẫn thờ, hắn chuyển sang nhìn Phụng Phi. Cô ta tay chân run cầm cập.
- Hắn : Là nhà ngươi đã ra tay?
Lúc này Diễm Phi không nghĩ được gì nữa, quỳ xuống trước mặt hắn.
- Diễm Phi : Hoàng Thượng!!!
- Hắn : Có chuyện gì?
- Diễm Phi : Không phải Phụng Phi! Là...là do thần thiếp làm!
- Phụng Phi : Tỷ tỷ! Tỷ nói gì vậy?
- Y : Diễm Phi! Cô điên rồi sao?
- Diễm Phi : Người tin tưởng thần thiếp lắm sao? Vậy thần thiếp làm người thất vọng rồi! Hoàng Thượng, ngay từ đầu tất cả mọi chuyện là do thần thiếp làm, thần thiếp sắp xếp người, tất cả đều do thần thiếp sai khiến, ngay cả Phụng Phi cũng là do thần thiếp tính kế cho. Ta ganh tỵ, ta căm ghét ngươi có được ân sủng! Hoàng Thượng, vốn dĩ người quá sủng ái Quý Phi Nương Nương! Thần thiếp không cam tâm, nhưng chuyện đã đến nước này. Thần thiếp và Phụng Phi tình như tỷ muội, thần thiếp không thể kéo muội ấy vào sâu hơn nữa. Chỉ mong Hoàng Thượng tha mạng, thần thiếp nguyện chịu phạt!
Hắn dùng chân đạp cô văng ra xa, lưng cô đập vào tường đau đớn.
- Hắn : Ả độc phụ nhà ngươi!
Phụng Phi vội bò đến chỗ cô, lưng cô đau đến mức không thể cử động.
- Hắn : Cao Đinh! Diễm Phi hãm hại Hoàng tử, vu khống cho Đoan Quý Phi, phạm thượng bất kính, tước bỏ phong hiệu giáng làm nô tỳ, đày đến Tây An Di Trường! Phụng Phi đồng lõa, giáng làm Đáp Ứng!
- Diễm Phi : Nô tỳ tạ Hoàng Thượng! Kính chúc Hoàng Thượng tâm thạnh tịnh, cả đời bình an!
Cô đứng lên nặng nhọc, đôi mắt khẽ nhìn Y, rồi lê bước rời khỏi đó. Y đương nhiên nhìn thấy, đứng bật dậy. Y nhìn hắn, lần này hắn cảm nhận rõ, cách Y nhìn hắn không như trước nữa. Không phải ấm ức hay tức giận, mà là lạnh lẽo đến cùng cực. Y không nói gì cùi đầu lướt qua hắn.
_Diễm Linh Cung_
- Diễm Khấu Linh ( Đã bị tước phong hiệu) : Quý Phi Nương Nương an!
- Y : Tại sao?
- Diễm Khấu Linh : Người nói gì nô tỳ không hiểu!
- Y : Bổn Cung biết rõ cô không làm, cô cũng biết rõ bản thân không làm. Tại sao lại nhận?
- Diễm Khấu Linh : Tại sao người nghĩ nô tỳ không làm?
- Y : Cách cô bế Phúc An! Cô thật sự muốn làm một người mẹ! Bổn Cung tin cô không hại trẻ con!
- Diễm Khấu Linh : Bị người phát hiện mất rồi! Phải! Đó là tình cảm của một người mẹ! Nô tỳ thật sự muốn làm một người mẹ! Nô tỳ yêu con hơn bất cứ thứ gì, vì nó là người thân duy nhất của nô tỳ! Nhưng có lẽ...nô tỳ bạc phước rồi, mãi đến sau này vẫn sẽ như vậy!
- Y : Người thân duy nhất sao?
- Diễm Khấu Linh : Người có muốn biết tại sao nô tỳ nhận tội cho Phụng Đáp Ứng không?
- Y : Tại sao?
- Diễm Khấu Linh : Vì vốn dĩ, nô tỳ chẳng còn gì cả! Gia đình không còn, ân sủng không còn, con gái lại càng không. Còn Phụng Đáp Ứng, muội ấy còn gia đình, muội ấy còn cả đoạn đường dài, thôi thì tự cắt đi đường của bản thân, để lót đường cho người may mắn hơn. Từ khi nhập Cung, chỉ có muội ấy thật lòng thật dạ với nô tỳ, Quý Phi Nương Nương à! Nô tỳ biết người rất giận Phụng Đáp Ứng. Nhưng mọi tội lỗi, nô tỳ đã thay muội ấy nhận rồi, từ nay nô tỳ không bảo vệ cho con bé được nữa. Mong người có thể tha thứ cho muội ấy!
- Y : Cô ta phản bội Bổn Cung! Kêu Bổn Cung làm sao tha thứ cho kẻ lấy oán báo ân đây?
- Diễm Khấu Linh : Nương Nương, muội muội tuổi còn trẻ, suy nghĩ bồng bột. Dù sao nô tỳ cũng đã nhận hết rồi, mong người rộng lòng từ bi, hãy bảo vệ muội ấy thay nô tỳ.
- Y : Ta...
- Phụng Đáp Ứng : Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!
Cô ta từ đâu chạy vào thở hồng hộc, quỳ xuống ôm lấy Khấu Linh, mắt đã đỏ hết lên rồi.
- Diễm Khấu Linh : Muội tới rồi! Mau ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.
- Y : Diễm Phi, Bổn Cung đi trước!
- Diễm Khấu Linh : Chờ đã, Quý Phi Nương Nương! Hãy ngồi xuống có được không?
- Y : Bổn Cung có gì để nói đâu, mà phải ngồi xuống?
- Diễm Khấu Linh : Người không có nhưng nô tỳ có. Như Mai, lý do muội làm phản, là Khâm Thân Vương có phải không?
- Phụng Đáp Ứng : Muội...
- Diễm Khấu Linh : Không cần phải trả lời! Tỷ đã nhìn thấy, tỷ biết! Muội có tâm tình với Khâm Thân Vương, muội căm ghét Quý Phi Nương Nương lắm đúng không? Chiều hôm qua ở Ngự Hoa Viên, hai người đã nói gì tỷ không biết. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của muội, tỷ hiểu được! Quý Phi Nương Nương và Khâm Thân Vương...không phải như muội nghĩ!
Cô nhẹ nhàng vuốt tóc của Như Mai, như rằng đây là lần cuối cùng cô được làm việc này. Thủ thỉ bên tai của cô ta về mối quan hệ của Y và Khâm Thân Vương.
- Diễm Khấu Linh : Vốn dĩ, lỗi là ở muội! Muội quá bướng bỉnh, hành động quá bồng bột. Tâm tình của muội, mãi mãi chỉ có thể giữ trong lòng. Muội là thê thiếp của Hoàng Thượng, nếu để lộ tâm tư này, là tội chết. Từ nay tỷ tỷ không ở đây nữa, Diễm Linh Cung cũng không còn là nơi để muội chạy đến than khóc nữa rồi! Phải biết an phận giữ mình, có rõ không?
- Phụng Như Mai : Muội rõ rồi!
Như Mai trả lời để cô phần nào yên tâm hơn. Nhưng làm sao đây? Tâm tình của cô dành cho Khâm Thân Vương quá lớn. Nó đã sớm trở thành yêu rồi. Cô có thể im lặng che giấu được bao lâu đây?