Y : Tường Lam gọi Tiểu Nhị Tử đến đây.
Một lát sau, có một thái giám bước vào.
- Tiểu Nhị Tử : Nô tài, thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Nương Nương và các vị chủ tử.
- Hắn : Ngươi là ai?
- Y : Lúc sáng ngươi nói những gì với Bổn Cung.
- Tiểu Nhị Tử : Hồi Hoàng Thượng, lúc sáng Thuần Quý Nhân đến ngự thiện phòng để nấu ăn từ sớm, khi thức dậy Quý Phi Nương Nương cũng muốn giúp một tay nên cũng đến đó. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Bội Châu lén lút ở đó. Quý Phi Nương Nương thấy không yên tâm nên đã sai nô tài đi điều tra. Một canh giờ trước thì đã có kết quả, Hoàng Thượng Thuần Quý Nhân vô tội, ngạch nương của Bội Châu đã mất từ lâu. Ả ta đang bịa đặt!
- Bội Châu : Thật sự là Thuần Quý Nhân, sau khi nấu xong đã đưa cho nô tỳ mang đến Diễm Linh Cung.
- Thuần Quý Nhân : Nói dối! Ta đâu có quen biết ngươi!
- Ái Trân : Hoàng Thượng, nô tỳ là tỳ nữ bên cạnh chủ tử. Sau khi nấu xong là chủ tử đã đưa cho nô tỳ mang đến Lưu Ngọc Cung và Diễm Linh Cung. Chủ tử thật sự không quen biết Bội Châu, nô tỳ cũng chỉ mới gặp cô ra một lần khi mang canh đến.
- Y : Ngươi ăn nói hàm hồ, Thuần Quý Nhân có tỳ nữ thân cận ở cạnh tại sao không nhờ cô ấy mà lại nhờ ngươi?
- Bội Châu : Nô...nô tỳ...
- Y : Xét người ả ta!
Trong lúc ả ta bị xét, Y quay lưng tiến về phía Thuần Quý Nhân đưa cho cô một chiếc khăn để lau nước mắt.
- Thuần Quý Nhân : Sao huynh phải làm vậy chứ?
Dung Quý Nhân quỳ xuống cạnh họ, đưa tay sờ lên má của Y.
- Dung Quý Nhân : Huynh à, xưng lên rồi.
- Lưu Quý Phi : Sau khi chuyện này kết thúc bọn muội đưa huynh về Cung bôi thuốc.
Nhìn họ ôm nhau như vậy, hắn vô cùng khó xử. Từ bên ngoài Chu Thường Tại đỡ Diệp Tần ôm cái bụng khá to bước vào.
- Y : Diệp Tần, tại sao muội lại đến đây? Mau trở về nghỉ đi.
Cô không quan tâm mọi thứ chỉ một lòng mong tỷ muội của mình được giải oan, cô đơn độc nơi xa nhớ nhà, chỉ có họ để bầu bạn. Vậy mà người ta năm lần bảy lượt hãm hại họ. Thử hỏi người làm muội muội như cô có thể cắn răng chịu đựng đến khi nào?
- Diệp Tần : Hoàng Thượng, muội muội không có làm. Thật sự là muội muội không có làm đâu! Hoàng Thượng xin người suy nghĩ lại.
- Tường Lam : Hồi Hoàng Thượng, trên người của ả ta không có gì ngoài cây trâm này.
Y cầm chiếc trâm cài lên, xem xét kĩ. Dùng tay vặn bông hoa trên đầu cây trâm cài ra, xuất thân từ Phủ lớn, những trang sức độc đáo thế này Y không phải chưa từng nhìn thấy. Bên trong có một ít bột màu đen còn sót lại. Y đưa lên ngửi thử.
- Y : Bột xạ hương?
- Hắn : Cây trâm này ngươi lấy ở đâu ra?
- Bội Châu : Là...là ngạch nương của nô tỳ để lại!
- Diệp Tần : Xảo trá! Đây rõ ràng là trâm bằng bạc, trên đầu đính minh châu, tạo hình cánh hoa. Nhà ngươi làm sao mà có?
- Hắn : Hình cánh hoa sao?
Hắn cầm cây trâm lên, nhìn đến Hoàng Quý Phi.
- Hoàng Quý Phi : Hoàng...Hoàng Thượng, người nghi ngờ thần thiếp sao?
- Hắn : Trong Hậu Cung chỉ có nàng được trẫm tặng trâm cài, không nghi ngờ nàng thì phải nghi ngờ ai đây?
- Hoàng Quý Phi : Phải rồi, thần thiếp đã lâu không dùng đến cây trâm đó. Sợ rằng sẽ bị cũ nên thần thiếp không dùng. Không ngờ rằng ả tiện tỳ này dám trộm cây trâm Hoàng Thượng ban cho thần thiếp. Tội đáng muôn chết! Hoàng Thượng! Là do ả ta trộm cây trâm, có người cố tình vu oan cho thần thiếp!
- Hắn : Lôi ả ra ngoài đánh tới chết!
Bội Châu bị lôi đi, kêu gào cầu xin...
- Bội Châu : HOÀNG QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG!!! Nương Nương cứu nô tỳ!!! Nương Nương suốt bao nhiêu năm qua nô tỳ luôn trung thành hầu hạ người mà!!! Cứu nô tỳ!
- Hoàng Quý Phi : Câm miệng! Bổn Cung không hề quen biết ngươi!
- Y : Diệp Tần, từ nay không được mạo hiểm như vậy. Nào chúng ta trở về thôi!
Họ rời đi, Y nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng. Trong thâm tâm Y biết, hắn đã đoán ra ai là người nhẫn tâm ra tay. Nhưng hắn sủng ái cô ta hết mực, vượt qua cả Diễm Tần. Hắn không bắt tội cô ta, không đòi lại công bằng cho Diệp Tần và Diễm Tần. Vậy Y cũng không quan tâm đến nữa! Hắn cũng rời khỏi đó.
- Hoàng Hậu : Lúc nãy thật nguy hiểm cho muội quá!
- Hoàng Quý Phi : Đúng thật là nguy hiểm, nhưng thần thiếp đắc sủng thời gian dài. Có lẽ Hoàng Thượng sẽ tin thần thiếp.
- Phụng Phi : Ý của hai người là sao vậy?
- Hoàng Hậu : Phụng Phi, muội không cần biết quá nhiều. Mau, muội đến thăm Diễm Tần đi.
Cô ta ngờ vực rời khỏi đó, vừa đi vừa suy nghĩ. Quyết định đến nói với Diễm Tần.
- Diễm Tần : Muội nói cái gì?
- Phụng Phi : Muội nghe họ nói như vậy.
- Diễm Tần : Không...không thể nào! Thì ra chính họ là người hại mẹ con ta. Họ muốn chăm sóc ta để lấy lòng Hoàng Thượng. Ta đã mang long thai rồi kia mà, ta đã lấy lại ân sủng cho hai Cung đó rồi kia mà. Tại sao còn làm như vậy với ta? TẠI SAO VẬY? Họ khiến mẹ con ta âm dương cách biệt, chỉ để lật đổ Đoan Nguyệt Cung sao? Không ngờ ta lại bị cắn ngược như thế này. Muội.....từ nay đừng theo họ nữa, hãy tự bảo vệ chính mình! Họ không đơn giản như vậy đâu!
- Phụng Phi : Tại sao tỷ lại chắc chắn là họ làm?
- Diễm Tần : Muội thật khờ quá, những người tâm kế như Hoàng Hậu và Hoàng Quý Phi khi nói chuyện sẽ khác với người bình thường. Ả Bội Châu đó chẳng phải cũng nói là hầu hạ cho Hoàng Quý Phi sao?
- Phụng Phi : Họ thật sự đã cắn ngược tỷ tỷ sao, thật hiểm độc mà!
_ Đoan Nguyệt Cung_
Lưu Quý Phi đang bôi thuốc cho Y, một bên má của Y đỏ cả lên.
- Y : Nếu cú tát này mà rơi xuống mặt của muội thì muội sẽ ngã luôn đó.
- Thuần Quý Nhân : Huynh thật là, hôm trước phải chịu phạt với Hoàng Thượng vì bảo vệ Chu Thường Tại. Hôm nay lại lãnh trọn cái tát của Hoàng Thượng vì muội. Huynh không đau lòng sao?
- Y : Bảo vệ được những người bên cạnh mình là điều may mắn, ta không sợ. Chỉ sợ bản thân vô dụng như trước kia. Diệp Tần đã ăn cam chưa? Muội ấy có thích nó không?
- Chu Thường Tại : Tỷ ấy rất thích, huynh yên tâm.
Hắn trở về Chính Điện nhưng lại lo lắng không yên nên đến Đoan Nguyệt Cung xem thử Y như thế nào.
- Y : Các muội đều ở đây để Diệp Tần một mình sao? Các muội về Cung đi, có Thuần Quý Nhân và Dung Quý Nhân chăm sóc cho ta rồi!
Họ vừa rời đi thì hắn cũng đến, bối rối không biết gặp mặt Y như thế nào nên đứng ngoài cửa.
- Y : Thuần Quý Nhân muội lại đây.
Y đặt tay lên xoa đầu cô, giọng nhẹ nhàng.
- Y : Sống trong nơi này, cứ suy nghĩ như muội thì sẽ chịu khổ. Hãy suy nghĩ chính chắn hơn, Hậu Cung không hề đơn giản. Đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có được hạnh phúc viên mãn. Đó là điều hư ảo nhất.
- Thuần Quý Nhân : Muội biết rồi!
- Y : Từ sáng tới giờ ta vẫn chưa tưới nước cho những cái cây trong vườn. Các muội chăm sóc giúp ta có được không?
- Dung Quý Nhân : Được, bọn muội đi ngay.
Họ rời đi, hắn cũng vào trong. Bước đến gần Y, tay vô thức đưa lên má Y.
- Hắn : Có đau không?
- Y : Đau thì đương nhiên!
- Hắn : Tại sao?
- Y : Tại sao gì?
- Hắn : Tại sao lại muốn bảo vệ cho họ?
- Y : Bây giờ, chỉ cần có người chấp nhận ở bên cạnh thần thiếp, thiếp quyết phải bảo vệ được họ. Thiếp không muốn chuyện trong quá khứ lặp lại.
- Hắn : Đã bôi thuốc chưa?
- Y : Dã bôi rồi!
Hắn vòng tay ôm Y từ phía sau. Ngửi nhẹ mùi hoa hồng trên tóc Y.
- Hắn : Trẫm xin lỗi!
- Y : Hoàng Thượng không cần phải xin lỗi. Nếu thần thiếp không nhận lấy thì cái tát này đã rơi xuống mặt của Thuần Quý Nhân rồi. Thuần Quý Nhân cũng là xuất thân Thuần Tộc cao quý, a mã của cô ấy còn là cận thần của Đế Vương Diệp Kha Ô Lâm Thị, nếu xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến Hoàng Thượng.
- Hắn : Có vẻ thần người rất hiểu về họ.
- Y : Đương nhiên thần thiếp phải hiểu về từng người trong họ. Chỉ có như vậy thiếp mới bảo vệ họ một cách trọn vẹn nhất.
Y đột nhiên xoay người lại, nắm lấy tay hắn.
- Y : Hoàng Thượng, thần thiếp muốn người hứa với thiếp một chuyện.
- Hắn : Có chuyện gì?
- Y : Thần thiếp bảo vệ cho tỷ muội bên cạnh mình, chỉ cần thần thiếp không làm sai, thì Hoàng Thượng có thể bảo vệ cho thiếp không?
- Hắn : Được,trẫm hứa!