Mặt đất lạnh lẽo, cơ bắp của Hà Tranh phảng phất như đang hồi phục lại chức năng từ trong trạng thái vô lực.
Phương Thiên Chước một chút động tĩnh cũng không có, nhưng cậu cũng không dám tùy tiện ló đầu ra đi thăm rò, dù sao nơi đây cũng là thời cổ đại chủ nghĩa phong kiến, không cẩn thận một chút liền rơi đầu.
Bảo trì một tư thế thời gian dài khiến Hà Tranh có chút khó chịu, cánh tay bị đè tới tê dại, cậu cố sức cử động thân thể mình, thật cẩn thận trở mình.
Một đôi mắt phượng hẹp dài đen kịt, một thân áo bào đen thêu rồng vàng, tử kim quan đội trên đầu rũ xuống trước ngực.
Nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi đứng ở phía sau cậu, từ trên nhìn xuống mà nhìn cậu, biểu tình không rõ vui giận.
Phương Thiên Chước!
Hà Tranh chống nửa thân mình ở trên mặt đất, đồng tử co rút lại, trái tim đập thình thịch.
Trong đầu chợt lóe nên hình ảnh trong cốt truyện, cậu muốn quỳ xuống hô một tiếng 'hoàng thượng vạn tuế', nhưng khi muốn ngồi dậy, lại không có chút sức lực nào chống đỡ, ngay lập tức ngã khụy xuống.
Cậu hô hấp dồn dập, cả người lộ ra sự kinh hoàng cùng thất thố.
Cậu đây là đang làm gì? Trước điện mất lễ nghi? Trước mặt quân vương mất lễ phép?
Phương Thiên Chước nhíu mi, sau đó liền giãn ra, y ngồi xuống trước mặt Hà Tranh nói:"Hà tướng quốc thế nhưng gửi đến một người thật đáng yêu."
Hà Tranh không hé răng.
Cậu từ nhỏ đã lớn lên trong xã hội chủ nghĩa, nhất thời chưa thích ứng được loại hoàn cảnh như thế này, cảm thấy nói câu gì cũng có chút biệt nữu.
Quan trọng nhất chính là cậu khẩn trương không nói lên lời, người nam nhân Phương Thiên Chước này quá đáng sợ, hỉ nộ vô thường, trở mặt vô tình, y có thể mặt vô biểu tình bóp nát yết hầu của một nữ nhân, cũng có thể đem Hà Tranh còn sống sờ sờ mổ bụng, phảng phất như bọn họ không phải là người, mà là một con gà con vịt, hay là một con Ếch Xanh chán ghét.
Cậu nghe ra ý trào phúng trong giọng nói của Phương Thiên Chước, dù sao Hà Tranh cũng là một nam nhân, lại là hài tử của Hà tướng quốc. Gã thế nhưng không chút thương tiếc cải tạo cơ thể của chính nhi tử mình đưa tới cho một nam nhân khác giúp hắn sinh con, tâm tàn nhẫn đến mức này không phải ai cũng làm được.
Cổ Hà Tranh mảnh khảnh, lông mi dài run run như hồ điệp (bướm) đập cánh, môi cậu đỏ thắm, da trắng như tuyết, ngũ quan đoan chính khiến người ta nhìn một lần cũng khó quên.
Nguyên tác nói: Vẻ đẹp của Hà Tranh di truyền hoàn toàn từ mẫu thân, thậm chí so với mẫu thân còn muốn tinh tế hơn vài phần.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi đến, Phương Thiên Chước nắm cằm cậu bắt cậu đối diện với y, cậu nghe thấy y hỏi:"Sợ trẫm?"
"Không..... "
Hà Tranh bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, ấn tượng lần đầu tiên gặp nhau của Phương Thiên Chước với Hà Tranh cũng không tệ lắm, đương nhiên là do vẻ bề ngoài của cậu chiếm phần nhiều. Phương Thiên Chước cũng đã điều tra qua về thân phận của cậu, biết cậu khi còn nhỏ bị Hà phu nhân ngược đãi, hai người có quá khứ khá tương đồng, nên y cũng sinh ra vài phần đồng cảm.
Hà Tranh dần dần bình tĩnh lại.
Nói cách khác, trước mắt cốt truyện chưa đi tới kết cục cậu phải chết, nếu cậu tránh làm những việc được nhắc đến trong nguyên tác, có lẽ sẽ lưu lại được một cái mạng.
Hà Tranh vực dậy tinh thần, thân thể đột nhiên mềm nhũn, một cánh tay mạnh mẽ hữu lực vòng qua eo cậu, nhẹ nhàng nhấc lên, Hà Tranh liền rơi vào trong lồng ngực đối phương.
Nam nhân rũ mắt nhìn cậu, Hà Tranh phản xạ có điều kiện thốt lên:"Ta, ta có chút không thoải mái."
Cánh tay Phương Thiên Chước căng thẳng, thân thể Hà Tranh tức khắc bị y bế lên, y cúi đầu nhìn cậu:"Trẫm truyền thái y tới khám."
Khó trách trong nguyên tác pháo hôi lại nảy sinh tình cảm với Phương Thiên Chước, người này ác danh đầy người, nhưng lần đầu tiên gặp Hà Tranh lại thể hiện không tồi. Y anh tuấn thiên hạ khó tìm được người thứ hai, trên giường lại có chút ôn nhu, tổng thể sẽ mang lại cho người ta cảm giác chính mình được coi trọng.
Quên mất kết cục thảm thiết của bản thân trong tương lai, Hà Tranh vốn cong cũng nhịn không được có chút động tâm.
Gương mặt cậu đỏ bừng nói:"Không, không cần."
"Thật sự không cần?"
Hà Tranh gật đầu.
Giường rất lớn, Hà Tranh nằm trên đó ít nhất có thể lăn lộn được năm vòng, Phương Thiên Chước đem cậu đặt ở trên giường, bàn tay nâng khuôn mặt cậu lên:"Nói cho trẫm tên của ngươi."
"Tuyệt..... " Hà Tranh cắn đầu lưỡi của mình, kịp thời đem câu "tuyệt địa tổng công đại tranh" nuốt xuống, mềm giọng nói:"Hà Tranh."
Phương Thiên Chước híp mắt, Hà Tranh lập tức nói:"Mẹ ta họ Tuyệt, Tuyệt Dương Tình."
Phương Thiên Chước nhăn mi, Hà Tranh không ý thức được mình nói từ "Mẹ", thấy y nhíu mày lại nhịn không được ở trong đầu vì mình mà xây dựng cái chết, ngón tay bất an nắm ga trải giường, lắp bắp nói:"Ta trước đây gọi là Tuyệt Dương Tranh... Sau khi tiến vào trong phủ mới thay đổi tên họ."
Quả thật tên mẹ cậu là Tuyệt Dương Tình, bởi vì nàng dung nhan tuyệt sắc, người bình thường muốn ngủ với nàng căn bản là không với tới, mà chính nàng cũng chướng mắt họ.
Phương Thiên Chước chậm rãi cười, ngón tay y cọ sát khuôn mặt mềm mịn của Hà Tranh, thấp giọng nói:"Thú vị, vậy trẫm liền gọi ngươi là Tranh Nhi được không?"
Hà Tranh tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên trong đầu nghĩ đến một ca ca người Đông Bắc trong lúc chơi game khi kêu tên cậu giống như heo bị chọc tiết:"Tranh Nhi cứu mạng a a a a! Tranh Nhi a!" Cậu gật gật đầu, lại lập tức rũ mặt xuống để che giấu khóe miệng đang giương lên.
Phương Thiên Chước nói:"Tướng quốc đưa Tranh Nhi cho trẫm, là để gánh vác trọng trách khai chi tán diệp cho trẫm, Tranh Nhi cũng biết?"
Lời này là đang thăm dò.
Nếu không biết, không một chút phòng bị nào mà đưa cho y, có vẻ như là đang oan ức cậu, nếu như biết, vậy cậu biết nhiều hay ít? Có phải là Hà tướng quốc đưa người tới giám thị y?
Trong nguyên tác Phương Thiên Chước không hề nói qua những lời này với Hà Tranh, y căn bản không hỏi gì nhiều, người được đưa tới thì tự nhiên y sẽ hưởng dụng.
Tâm tư Hà Tranh lung lay, nói dối hạ bút thành văn:"Là ta, ta, ta luyến mộ ngươi đã lâu, cam tâm tình nguyện... Vì ngươi thay đổi thân thể, vì ngươi... Khai chi tán diệp."
Phương Thiên Chước lại cười.
Hà Tranh rũ mắt, tim đập thình thịch. Mấy câu nói đó không chỉ đem cốt truyện phức tạp trở nên đơn giản, mà còn thể hiện sự trung tâm đối với Phương Thiên Chước. Chỉ là cậu không biết Phương Thiên Chước có nhận ra là cậu đang nói dối hay không.
Nam nhân này rất nhạy cảm và tinh tế.
Nam nhân để sát đôi môi non mềm vào tai cậu, ánh mắt thâm trầm:"Nếu thật sự là như vậy, nếu như trẫm còn từ chối thì có vẻ sẽ bất kính."
Hà Tranh cảm nhận được hô hấp phả vào tai cùng nhiệt độ trên tay y, tức khắc cả người cứng ngắc. Khi cậu nói ra câu kia, đã ý thức được bản thân không còn con đường sống, đêm nay vô luận như thế nào cũng chạy không thoát, nếu bây giờ mà kháng cự từ chối, vậy chính là khi quân phạm thượng.
Mặc kệ đi, tới đâu hay tới đó, cứ coi như đang chơi một trò chơi cung đấu sinh tồn đi. Hà Tranh nhắm mắt lại, mặc dù cố gắng thả lỏng nhưng thân thể vẫn cứng đờ.
Ánh mắt Phương Thiên Chước dần trở nên tối tăm, một đồ chơi nhỏ được hạ quan đưa lên, vậy mà cũng dám khi quân. (Ý nói chỗ này Phương Thiên Chước phát hiện ẻm nói dối á)
Hà Tranh mẫn cảm nhận ra sát ý cùng phẫn nộ dâng lên trong nháy mắt của Phương Thiên Chước, cậu sợ mình bị lộ tẩy trước khi nam nhân dùng hàm răng cắn vào cổ mình, cậu đột nhiên nhanh trí chủ động ôm lấy Phương Thiên Chước nhỏ giọng nức nở:"Ngươi nhẹ chút, ta sợ đau."
Giọng cậu run rẩy, gương mặt xinh đẹp giấu ở trong lồng ngực của nam nhân, Phương Thiên Chước dùng ngón tay câu cằm của cậu lên, từ trong đôi mắt phủ đầy sương mù của cậu nhìn ra mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Hà Tranh biết khuôn mặt này đẹp tới cỡ nào tuy rằng cậu chưa từng nhìn thấy, nhưng cậu cũng rõ ràng giờ phút này Phương Thiên Chước vẫn chưa chán ghét sắc đẹp này của nguyên chủ.
........
Khi Hà Tranh tỉnh lại còn tưởng rằng trời âm u nhiều mây, chuyện đêm qua giống như là một giấc mộng, cho đến khi cậu nhìn thấy màn giường đậm chất cổ đại, trên người còn lưu lại đau nhức cùng đồ vật của Phương Thiên Chước, Hà Tranh nhíu mày, thấp giọng rên lên một tiếng.
Cậu lần đầu tiên được kiểm chứng nguyên lại thật sự có thể bị làm đến không xuống giường được, Phương Thiên Chước trẻ tuổi khí thịnh, dục vọng giống như là vô cùng tận, Hà Tranh cũng không nhớ rõ, y đã ra bao nhiêu lần ở trong người mình.
Cậu nằm ở trên giường, có chút đói, lại có chút buồn ngủ, tinh thần hoảng hốt.
Chuyện tối hôm qua tuy rằng không phải là ngươi tình ta nguyện, nhưng Phương Thiên Chước lớn lên rất soái, cho nên nếu như từ trải nghiệm đơn thuần của hai bên mà nói, cậu cũng không quá thiệt thòi, dù sao thì thật sự có chút sảng khoái.
Hà Tranh bỗng nhiên sặc nước miếng, ho mạnh hai tiếng.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, âm thanh của một cô gái như chim hoàng yến truyền đến:"Công tử đã tỉnh?"
Hà Tranh cứng đờ, không hé răng.
"Bồn tắm đã chuẩn bị xong, nếu công tử đã tỉnh, nô tỳ dìu người đi tắm rửa."
Tròng mắt Hà Tranh đảo quanh, hơi động thân thể một chút, một thứ dịch dính nhớp từ địa phương không thể miêu tả được chảy xuống, cảm xúc kia khó có thể diễn tả được, vì vậy liền dừng lại.
Việc tắm rửa này, không muốn cũng phải tắm.
Trước tiên phải đem hết đám con cái của Phương Thiên Chước đi ra ngoài rồi tính tiếp.
"Các ngươi..... " Hà Tranh sờ sờ yết hầu, giọng khàn khàn nói:"Đều đi ra ngoài."
Thanh âm kia có chút lo lắng:"Bệ hạ nói.... "
"Đi ra ngoài."
Do dự một lúc, cung nữ kia mới ấp úng đáp lời:"Vâng."
"Đóng cửa sổ lại." Hà Tranh lại mở miệng.
Tuy rằng thân thể đau nhức, nhưng so với việc ngày hôm qua bị hạ dược không thể hoạt động vẫn tốt hơn rất nhiều. Chờ tới khi bên ngoài không còn chút động tĩnh nào, Hà Tranh vén màn lên bước xuống giường, liếc mắt nhìn xuống chân mình một cái, liền bối rối.
Kiếp trước da cậu cũng thuộc về loại trắng nõn khiến người ao ước, nhưng nhân vật pháo hôi này quả thật không hổ là nhân vật hư cấu, làn da quả thật trắng đến phát sáng, như mỡ mùa đông, trên cổ chân hằn lên mấy dấu tay xanh tím khi lôi kéo khiến người ta ngứa ngáy vô cùng.
Cậu nhìn trái nhìn phải, cửa sổ khắc hoa bốn phía đều được đóng chặt, các hạ nhân này thực sự nghe lời.
Cậu bước vào trong nước, vụng về lại xấu hổ rửa sạch chính mình, sau đó thở dài một hơi. Khi giơ tay ra dùng gáo múc nước từ thùng bên cạnh, nhìn da dẻ trên cánh tay cũng khiến cậu cảm thán. Không hổ là đệ nhất mỹ nhân xuyên suốt trong cả quyển sách, tuy rằng là pháo hôi nghịch giả thiết dựng lên cũng thật là nghịch thiên. Cảm xúc khi sờ lên giống như sờ vào một thứ đồ gốm sứ cao cấp, khó trách Phương Thiên Chước không dừng lại được, chính bản thân cậu còn phải đối với chính mình yêu thích không buông tay.
Đời trước, vào thời điểm cậu đi tắm luôn nhìn điện thoại xem phát sóng trực tiếp hoặc là chơi game, di động từ trước tới nay đều không rời thân, lúc này ngồi ngơ ngác một chút liền cảm thấy nhàm chán, vì thế liền ngồi tính toán chính mình khả năng đã mang thai sau buổi tối qua.
Tuy rằng cậu không nhớ rõ Phương Thiên Chước đã rót bao nhiêu "con trai" vào trong cơ thể cậu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, khả năng có cá lọt lưới là rất lớn.
Cậu lập tức ngồi dậy, không xong rồi!!!
"Rầm!" một tiếng, Hà Tranh từ trong bồn tắm bước ra, với bộ quần áo được xắp xếp chỉnh tề treo sẵn trên bình phong, cậu qua loa lau khô thân thể rồi mặc quần áo, ống tay áo trường sam khiến cậu có chút không quen.
Hà Tranh thấy trước mắt có một cái gương đồng, xuất phát từ hiếu kỳ, cậu bước từng bước nhỏ đi tới trước gương đồng, nhất thời ngẩn ra.
Trong truyện nhan sắc pháo hôi chính là tuyệt sắc vô song, lần đầu tiên nhìn sẽ có cảm giác kinh diễm, lần thứ hai nhìn sẽ có cảm giác nghẹt thở, lần thứ ba nhìn.... Hà Tranh đột nhiên cảm thấy người này lớn lên sao có chút giống cậu ở hiện đại?
Nhưng làn da có chút trắng hơn, đôi mắt hình như cũng to hơn, màu môi đỏ hơn, cái mũi cao hơn.... Ân, quả thật là tuyệt sắc mỹ nhan.
Tên pháo hôi này mặc kệ đi đến chỗ nào đều mang theo một cái Buff khẳng định sẽ khiến người ta cảm thấy kinh diễm, câu tâm của biết bao nhiêu người.
Trong đầu Hà Tranh đột nhiên hiện lên hình tượng của nguyên chủ trong nguyên tác.
Đoạn thời gian nguyên chủ ở trong cung, thường xuyên sẽ có người đứng từ xa mà ngắm nhìn nguyên chủ, trong đó có một người tên là La Nguyên Hậu, hắn vốn là một đại thần y trong giang hồ, bị Hà tướng quốc mời đến chế tạo thuốc cải thiện thể chất cho nguyên chủ, từ xa xa được nhìn thấy nguyên chủ, từ đó nhất kiến chung tình.
Cậu tuy rằng chưa bao giờ tin vào ánh mắt của nguyên chủ, nhưng người này trong sách được miêu tả rất kỹ về tình cảm và nội tâm dành cho nguyên chủ, cũng thường xuyên hối hận vì chính mình tham gia vào công đoạn chế tác ra thuốc cải tạo, hắn làm sao lại biết được, thuốc kia được dùng cho chính người trong lòng mình. Mà người này, giờ đã bị Hà tướng quốc đẩy vào Thái ý viện nhậm chức.
Đây quả thật là, thêm một tình nhân là thêm một con đường mà.
Vừa mới rồi còn lo lắng bản thân mang thai, Hà Tranh nhất thời trở nên kích động.
______
19:44"
27/2/22