Trần nhà đột nhiên bị thủng, Hoa Linh Phi với y phục màu đen gương mặt trắng bệch vội vàng ôm lấy Hoa Linh Âm từ tay Tiểu Tuyết. Yên Chi giơ ra thanh kiếm chĩa về phía Cận Thiên Bảo và Vũ Minh Thành, Hoa Linh Phi nhìn nữ nhi đôi mắt vô hồn trong tay, gương mặt quý phái lo lắng sợ hãi.
"Tiểu Linh? Tiểu Linh của ta, con có nghe ta nói không?"
Vừa rồi bà có nhận được tin của đồ đệ theo dõi minh giáo, nói rằng đoàn người đi diệt yêu nữ Vũ Minh Thành đã trở về. Hình như họ cũng cho rằng Hoa Linh Âm là yêu nữ, còn chưa kịp ngăn Hoa Linh Âm đã chạy đến Vũ gia trang, thậm chí bà đã đuổi theo ngay lập tức. Bây giờ, ôm trong tay đứa nhỏ đầy máu, bà đã trễ rồi, đứa nhỏ này của bà phải làm sao đây?
Nước mắt bà rơi lên trên gương mặt Hoa Linh Âm, nàng cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên làn da của nàng. Nàng nghe được giọng nói của mẫu thân nàng, nhưng nàng không nhìn thấy gì cả, mặt dù nàng cảm giác được chính mình đang mở mắt lại chỉ thấy một màu đen, nàng không phát ra được một âm thanh nào.
Cảm giác mở miệng gọi mẹ một tiếng lại khó khăn quá, lòng ngực nàng giống như bị nát vụng vậy, khó thở quá.
"Ư..." Nàng muốn gọi mẹ, nhưng cố gắng đến mấy chỉ phát ra được một âm thanh nhỏ đứt quản, nàng cảm nhận được hơi ấm cùng mùi của Hoa Linh Phi.
"Nó chính là yêu nữ" Cận Thiên Bảo lên tiếng, Hoa Linh Phi đau đớn ôm nữ nhi của mình bật khóc, bà nâng ánh mắt khổ sở nhìn người đàn ông mà bà từng yêu thương điên cuồng, bà đau khổ lên tiếng.
"Yêu nữ thì làm sao? Hổ không ăn thịt con... Ông lại chính tay giết con mình, cầm thú cũng không bằng ông."
Cận Thiên Bảo là cha của nàng ư?
Nàng là con của ông ư?
Nàng mắt không nhìn thấy, lỗ tai thì lùng bùng nhưng nàng không có nghe lầm.
Cận Thiên Bảo trợn mắt như không thể tin vào những gì mà ông nghe được, cái gì mà yêu nữ này lại là con của ông. Hoa Linh Phi rõ ràng cùng người khác sinh con ngay sau khi ông cùng sư phụ xưng bá giang hồ, bà phản bội ông, nữ nhân không biết xấu hổ này không thể là con của ông.
Vũ Minh Thành bước tới, lập tức bị Yên Chi chĩa kiếm vào, Vũ Minh Thành vội né khỏi thanh kiếm của Yên Chi. Tốc độ như chớp ngồi trước mặt Hoa Linh Phi, nhìn nàng máu nhuộm đỏ y phục thành một màu đỏ thẫm, bỗng nhiên hắn cảm thấy nghẹn ngào, hắn vốn không muốn nàng chết.
"Hoa Linh phu nhân, đưa nàng cho ta" Vũ Minh Thành nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hoa Linh Âm, Hoa Linh Phi làm sao tin tưởng người minh giáo, bà trợn mắt với hắn.
Hắn lại rất ôn nhu nhìn nàng, trong đôi mắt của hắn lúc này đầy điểm sợ hãi cũng giống như bà.
"Ngươi làm ơn cứu nó" Hoa Linh Phi bất lực, đối với Vũ Minh Thành, hắn nhìn bảo bối của bà bằng ánh mắt rất dịu dàng, bà lại có một cảm giác tin tưởng mạnh mẽ. Bây giờ phải nghĩ cho được cách cứu nàng, không phải lúc để tức giận nữa, nữ nhi của bà không thể xảy ra chuyện.
Hoa Linh Phi trao Hoa Linh Âm cho Vũ Minh Thành, hắn ôm lấy nàng, dùng toàn bộ khinh công mang nàng đến ngọn núi phía bắc, tận vùng băng giá hoàng kim.
Hoa Linh Âm bị mang đi rồi, Hoa Linh Phi thất thần như người mất hồn, tay bà mất đi ấm áp của con gái, bà nhìn Cận Thiên Bảo, người đàn ông duy nhất của cuộc đời bà "Ông vừa lòng chưa?"
Cận Thiên Bảo lúc này mới hoảng sợ thật sự, ông ôm đầu trợn mắt với người phụ nữ xinh đẹp "Hoa Linh Âm thật sự... Là con gái ta?"
Hoa Linh Phi lắc đầu, nước mắt ướt gương mặt hiền hậu "Người như ông không xứng là cha của Tiểu Linh."
"Ông bỏ đi xưng bá giang sơn có biết gây bao nhiêu kẻ thù không? Nếu ai đó biết đứa nhỏ là con ông thử hỏi nó có thể an nhàn, vui vẻ sống đến bây giờ không? Còn ông năm lần bảy lượt muốn giết nó."
Hoa Linh Phi cầm lấy thanh gương của Yên Chi, nắm một phần chiếc váy sa màu đen của chính bà. Thanh gương lướt ngang cắt đứt vải vóc một cách lạnh lùng, một nhát vô tình, Hoa Linh Chi tung lên mảnh vải "Cận Thiên Bảo, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Từ đây về sau, Hoa Linh Phi không đội trời chung với Cận Thiên minh chủ."
Hoa Linh Phi rời đi, Yên Chi và Tiểu Tuyết đi theo bước chân của bà.
Hoa Linh Âm được mang đến cho Bạch Thiên Cổ, một thần y danh bất hư truyền ở vùng núi băng giá phía bắc. Bạch Thiên Cổ nhìn thấy nữ nhi đáng thương sắp chết ở trước mắt, ông thở dài "Haizzz... Làm sao lại bị thương nặng như thế?"
Cho dù ông là danh y, ông cũng không phải thần thánh.
"Sư thúc, xin người hãy cứu nàng" Vũ Minh Thành cúi đầu trước vị danh y này, lúc nhỏ hắn từng bị thương đến sắp chết, Dung Nham sư phụ đưa hắn đến đây cầu xin Bạch Thiên Cổ cứu giúp. Nhờ vậy mà hắn thoát qua một kiếp, Bạch Thiên Cổ thấy hắn lanh lợi, ham học hỏi nên thu nhận hắn, trở thành ông đỡ đầu cho hắn.
Vũ Minh Thành thật sự không muốn nàng chết, vừa rồi hắn quá sơ ý, nghĩa phụ ra tay quá nhanh.
"Minh Thành" Bạch Thiên Cổ khẽ thở dài, ông cũng đã có tuổi, râu tóc đã bạc phơ, thật ra không phải không có cách để cứu nàng, mà sẽ rất khó, cho nàng uống yêu đan của hồ ly con non, yêu đan hồ ly non là thứ tinh khiết nhất, nguyên đan có thể chữa bách bệch, dùng tu vi của Vũ Minh Thành truyền vào nàng bảy ngày bảy đêm có thể khôi phục nguyên khí và nội tạng đã bị đánh vỡ của nàng.
Tuy nhiên truyền nguyên khí giữ mạng cho nàng bảy ngày bảy đêm không phải dễ, nếu Vũ Minh Thành làm như vậy ít nhất hắn cũng mất nửa phần pháp lực.
Bạch Thiên Cổ thở dài "Cứu nàng, sẽ không thể giành lấy ngôi vị minh chủ, con nguyện ý không?"