Vũ Minh Thành trở về minh giáo hội, mọi người, đồ đệ nhìn thấy hắn liền cúi đầu "Sư tôn" Một cách tôn kính, hắn uy nghiêm lướt qua đại sảnh, đi đến thư phòng của nghĩa phụ hắn, Cận Thiên Bảo.
"Con đến rồi?" Cần Thiên Bảo khẽ "Đến đây."
Ông ngồi ở bàn trà vẫy tay, Vũ Minh Thành đi đến bàn lưu ly ngồi xuống "Nghĩa phụ gọi con đến là có việc gì?"
Sáng nay, hắn nhận được thư tin của nghĩa phụ muốn gặp hắn, Cậm Thiên Bảo rót cho hắn ly trà đáp "Ở phía tây, có thêm ba nạn nhân của nữ yêu kia."
Vũ Minh Thành nhíu mày "Hoa Linh Âm những ngày gần đây không có đi xa."
Cận Thiên Bảo trầm lặng "Nhưng một người thoát khỏi yêu nữ đã hoạ bút, không khác cô nương Hoa Linh Âm kia."
Vũ Minh Thành im lặng, nàng vài hôm trước do bị bệnh nên mới không đến cho của hắn, không có chuyện nàng đi đến thành tây hại người. Cơ mà người trói gà không chặt như nàng, lại có thể hại người sao?
"Ta muốn con đi một chuyến" Cận Thiên Bảo đề nghị "Điều tra xem yêu nữ đó thật sự là ai? Con cũng tiếp xúc với Hoa Linh Âm, gặp yêu nữ để xác nhận có phải là nữ nhi của Hoa Linh Phi làm ra hay không?"
Vũ Minh Thành khẽ gật đầu "Con biết rồi."
Cận Thiên Bảo hài lòng, nhớ đến một chuyện "Bạch sư huynh có thư tín đến, ông ta mong chờ vào cuộc thi đấu lắm."
Bạch sư huynh trong lời của Cận Thiên Bảo là Bạch Thiên Cổ ở vùng núi lạnh giá phía bắc, ông ta là danh y danh bất hư truyền, cũng có thể gọi là ông đỡ đầu của Vũ Minh Thành. Nghe đến ông, Vũ Minh Thành tự tin đáp "Con sẽ cố gắng."
"Tốt."
Ngày hôm sau, Tiểu Tuyết đã hồi phục, Hoa Linh Âm từ sáng sớm đã nghe mấy bát quái từ kinh thành về yêu nữ. Nàng lại lần nữa dính đạn, yêu nữ y hệt nàng sao? Người ta nói nàng sát hại ba nam nhân ở thành tây, nói nàng lại tác quai tác quái.
Hoa Linh Âm nghe được tin tức, bực bội ở trong lòng chạy xuống kinh thành, chạy vào Vũ gia trang xông thẳng vào thư phòng của hắn.
"Vũ Minh Thành" Nàng hét lớn, hắn nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, hôm nay nàng không gọi hắn là sư tôn nữa mà lôi cả họ lẫn tên của hắn ra la lớn như vậy. Hoa Linh Âm buồn bực, ấm ức nâng bước chân như muốn dậm thủng mặt đất "Ngươi có nghe bát quái không? Họ nói là ta làm kia kìa."
Hắn nhúng vai "Thế Linh Âm cô nương có làm không?"
"Không!" Nàng hét, nàng mà đi hút linh khí nam nhân ư, nghĩ đến là muốn nôn rồi.
Hắn sao có thể hỏi nàng như thế chứ?
Hắn đang chuẩn bị đi đâu đó, y phục của hắn lạ hơn ngày thường, một màu đen tuyền tôn lên sự uy nghiêm của hắn, khiến cho hắn trở nên rất oai phong, lịch lãm, Hoa Linh Âm ngạc nhiên nhìn hắn chuẩn bị y phục "Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta tham gia bắt yêu nữa" Hắn đáp, Hoa Linh Âm ngẩn ngơ, nàng khẽ giọng "Ta đi cùng được không?"
"Linh Âm cô nương bảo vệ bản thân còn không xong, cô nương nên ở nhà thì hơn" Hắn lạnh lùng đáp, cầm lên thanh kiếm sắt lạnh "Hơn nữa, cô nương đang là nhân vật chính trong lời đồn, làm sao ta dắt theo cô nương, người trong đoàn sẽ nghĩ gì?"
Hoa Linh Âm vô dụng đứng một chỗ "Vậy ngươi đi cẩn thận, mau mau bắt yêu nữ đó rồi minh oan cho ta đấy!"
Hắn khẽ cười, cầm thanh kiếm oai phong rời đi, nàng nhìn bóng lưng hắn rời, hơn một tháng quấn lấy hắn, ít ra là cả hai đã thân thiết hơn một chút. Từ Hoa Linh cô nương chuyển thành Linh Âm cô nương, còn chủ động ôm nàng, à không đó chắc hẳn là hành động bảo vệ nàng thôi.
Hoa Linh Âm phải làm sao đây, hắn đi bắt yêu nữ không có thời gian rảnh rỗi, nàng khó có thể tiếp cận hắn. Cũng gần đến lúc mà Tình Nhi hạ nhuyễn cân tán rồi, nàng phải mau mau khiến cho hắn tin tưởng nàng hơn, nhưng bây giờ hắn mại đi bắt yêu nữ nga, Hoa Linh Âm mất hứng rời khỏi Vũ gia trang, trên đường đi trở về Hoa gia trang, nàng gặp Tình Nhi công chúa cùng Tư La Nam ở kinh thành.
Tình Nhi nhìn thấy nàng, nàng ta liền cười cười chào hỏi "Chào Hoa Linh tiểu thư."
Hoa Linh Âm đáp lại bằng một nụ cười "Chào công chúa, chào Tư công tử."
"Minh Thành đi làm nhiệm vụ, Hoa Linh tiểu thư không còn ai để bám nữa chắc hẳn rất buồn" Tần Tình Nhi che miệng cười, Hoa Linh Âm trợn mắt nhìn nàng, nữ chính như nàng ta mà có thể nói ra những lời như vậy ư?
Hào quang của nữ chính đáng lẽ là một người yếu đuối, hiền lành, chưa bao giờ trêu chọc ai cơ chứ? Hoa Linh Âm càng lúc càng thấy cốt truyện ngày càng một sai lệch, nàng cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười "Ta cũng không rảnh rỗi đến như vậy, ta còn có việc bận, xin đi trước."
Hoa Linh Âm rời đi, Tần Tình Nhi nhìn nàng bằng ánh mắt nửa vời, nàng muốn chiếm lấy Vũ Minh Thành ư? Đáng tiếc, người Vũ Minh Thành thích là Tần Tình Nhi nàng, dạo gần đây Hoa Linh Âm có thời gian đeo bám Minh Thành, hắn có thể nảy sinh một chút tình cảm nhưng Tình Nhi sẽ tuyệt đối không để Minh Thành thích Hoa Linh Âm.
Hắn chỉ có thể thích nàng thôi!