"Aaa cứu mạng aaa" Hoa Linh Âm vừa chạy vừa la làng, mọi người qua đường nhìn theo bóng dáng của nàng gấp rút chạy, phục sức lách tách loạn tung loạn toé.
Chu Nhan hôm nay quyết phải phục thù, phải treo ngược nàng lên cây cho nàng hiểu cảm giác của hắn. Danh dự của hắn bị nàng làm cho tiêu tan hết, đường đường là công tử, nam nhi duy nhất của chưởng môn nga mi theo đuổi nàng, thì bị nàng treo ngược trên đọt cây tận trong rừng sâu hiu quạnh.
Phơi nắng một buổi người hầu mới tìm được hắn, hại hắn phơi nắng như một con khô nướng bị chổng ngược. Dạo này, nàng cứ lanh quanh ở Vũ gia trang và Hoa gia trang, hắn không thể vào được đó, hôm nay bắt được nàng ở trên phố, hắn phải tóm cho được ma đầu này.
"Đứng lại" Hắn đuổi theo nàng, cầm sợi dây thừng phát ra toàn ma khí đen xì "Hoa cô nương đừng hòng thoát!"
"Đừng mà..." Hoa Linh Âm chạy thụt mạng, nàng hướng về Vũ gia trang vừa chạy vừa hét, nước mắt chảy tèm lem "Ta sai rồi ta xin lỗi, ngươi tha mạng aaa..."
Nàng có làm gì hắn đâu, nàng có treo hắn lên bao giờ, là thân chủ của cơ thể này làm còn nàng thì không có làm nga!
Hắn mà bắt được nàng, hắn chắc chắn sẽ treo nàng lên cây phơi nắng thôi, nàng không muốn làm mỹ nhân phơi khô.
Hoa Linh Âm la hét ùm xùm, bỗng nàng thấy Tư La Nam và Tần Tình Nhi công chúa trên đường, giống như người chết đuối túm được chiếc phao vội vàng túm lấy tay áo Tư La Nam "Tư công tử cứu ta với..."
Tư La Nam hoảng, đột nhiên bị một nữ nhân mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi túm lấy, hắn chưa kịp nhận định nàng là ai nên có hơi giật mình. Hoá ra là Hoa Linh Âm, nàng núp sau lưng Tư La Nam, ánh mắt trừng trừng về phía Chu Nhan.
"Hoa tiểu thư sao lại chạy như thế?" Tình Nhi công chúa ngạc nhiên hỏi, nhìn nàng trốn phía sau Tư La Nam, hai tay nàng túm tay áo của Tư La Nam khiến cho Tình Nhi khó chịu nhăn mày.
Tư La Nam đơn nhiên có nghe qua danh tiếng công tử Chu Nhan, con trai của chưởng môn nga mi khét tiếng trong gian hồ. Nhưng không rõ vì sao Hoa Linh Âm lại bị Chu Nhan đuổi như vậy, khẽ hướng về Chu Nhan "Chu công tử có chuyện gì lại đuổi theo Hoa tiểu thư vậy?"
"Đây là chuyện của ta" Chu Nhan hai tay căng ra sợi dây thừng, ánh mắt đen thui phừng phừng khói lửa, nàng hình dung y như là một con trâu phì phì khói chuẩn bị tông vào tấm vải đỏ. Mà nàng chính là tấm vải màu đỏ đây, không khác gì một cuộc chọi trâu.
"Mau giao cô nương Hoa tiểu thúi đó cho ta" Chu Nhan gầm gừ.
Hoa Linh Âm liền la ba lấp bấp cái miệng "Ở đây không có ai là Hoa tiểu thúi cả, ngươi tìm nhầm người rồi!"
"Hoa cô nương, cô nương nợ máu phải trả bằng máu, nợ treo phải trả bằng treo" Hắn như con trâu đen tức giận, Hoa Linh Âm bấu chặt tay áo Tư La Nam, cái phao cứu sinh của nàng hiện tại, ngước mặt nhìn phao cứu sinh của nàng, đôi mắt to tròn lấp lánh ủy khuất "Tư công tử..."
Tình Nhi liền ngứa mắt không thôi, đứng khoanh tay trừng mắt với hai người, Tư La Nam rơi vào thế bí, muốn giúp nàng nhưng ánh nhìn của công chúa đang nồng nặc mùi thuốc súng thế kia cũng không dám giúp.
"Hoa Linh Âm" Bỗng một giọng nói trầm lạnh, từ phía sau phát lên, mấy người bọn họ quay đầu nhìn, chính là sư tôn của nàng, Vũ Minh Thành đang tản bộ cùng cái kia bằng hữu Nghiêm Thành Quân.
Nghiêm Thành Quân nhíu mày, khẽ cười "Hoa Linh cô nương quả thực đã đổi mục tiêu."
Mục tiêu tiếp theo hẳn là Tư La Nam đi, nhìn bộ dạng nàng túm tay hắn ta thân thiết như vậy cũng đoán ra được. Hoa Linh Âm lập tức buông tay ra, nâng bước chân chạy về phía Vũ Minh Thành, tuy nhiên còn chưa được ba bước đã bị Chu Nhan túm áo.
"Ách! Aaa sư tôn cứu ta..." Nàng giơ hai tay về phía hắn, gương mặt hắn lạnh tanh, thái độ thờ ơ tiến tới. Nhìn nàng bị Chu Nhan trói lại cũng không lấy một tia xót thương, Vũ Minh Thành còn trêu ghẹo nàng "Ta cũng nghĩ là cô nương nên treo gió một chút cho thanh tịnh tâm hồn."
"Đừng như thế mà..." Nàng mếu máo, đầu chân mày chau lại, nhưng Vũ Minh Thành hắn miễn nhiễm với nàng. Tần Tình Nhi lại vô cùng hí hửng khi thấy nàng bị dây thừng trói lại, không nhõng nhẽo được với hắn, Hoa Linh Âm liền chuyển hướng nhìn Chu Nhan với đôi mắt vô tội.
Dù gì Chu Nhan cũng từng theo đuổi nàng, chắc chắn sẽ không nỡ đâu, Hoa Linh Âm mếu máo, đôi mắt long lanh, cái miệng nhỏ chu choa "Chu công tử..."
Mỹ nhân xinh đẹp khi làm nũng cực kì đáng yêu, nhưng Chu Nhan bị nàng treo nắng nửa ngày trời, hắn sớm đối với nàng chỉ có nhục thù, hắn phải phục thù cho bớt nhục nên cũng không thèm đếm xỉa đến gương mặt đáng thương của nàng.
Hoa Linh Âm hít hít cái mũi, cắn môi ấm ức, giọng nói nhẹ nhàng yểu điệu, tiểu nữ ấm ức "Chu công tử... Ta xin lỗi là ta hồ đồ... Chu công tử đừng đối với ta như vậy..."
"Chu công tử, ta biết trong rừng có một chỗ rất tốt để treo người" Vũ Minh Thành lạnh giọng.
"..."Hoa Linh Âm đang làm nũng liền sững người, gương mặt mếu khóc trở nên cứng ngắt, hắn đã không giúp nàng bây giờ còn định cùng kẻ địch mưu hại nàng ư?
Đồ sư tôn khốn khiếp aaa!