Trong chăn thoát ra mùi vị tanh nồng quen thuộc.
Trình Thủy nằm ở giữa hai chân anh, đầu lưỡi như có như không mà liếm cây đã nhuyễn kia, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Nghiêm Khánh Sinh, cơ thể Sinh ca không cường tráng mấy, tiết ra một lần thở gấp rất lâu, lúc này bị hắn đụng vào, bụng dưới lõm xuống hô hấp chập trùng. Hắn không dám làm ra cái gì kích thích nữa, liếm mấy cái liền lung tung hôn chân Nghiêm Khánh Sinh.
Đùi phải không biết vô tình hay cố ý, gắt gao giấu dưới góc chăn, ngăn chặn một góc, Trình Thủy cũng không cố lật ra, cũng chẳng thấy được bóng dáng của nó.
Trình Thủy hôn không được, trước tiên duỗi tay tới mò. Tới lúc gần sắp chạm được da thịt, hắn nghe thấy Sinh ca nửa ngày chỉ thở dốc không lên tiếng nay lại nhỏ giọng thầm thì: “ Tên nhóc lừa đảo.”
Trình Thủy vì thế cười khánh khách, tựa như nghe thấy lời khen hiếm thấy.
Nghiêm Khánh Sinh nghĩ thầm, đầu tiên nói cái gì sẽ không làm đâu, muốn mình dạy, lừa người, đều là giả.
Anh nhấc chân trái lên, dùng đầu gối chặn động tác Trình Thủy lại, lại lập lại một lần.
Trình Thủy thở dài: “ Ca ca thật đáng yêu.”
Hắn nhân tiện cắn trên đầu gối một cái, phát hiện Nghiêm Khánh Sinh đối với động tác kế tiếp của mình có chống cự, quyết định đập nồi dìm thuyền liều chết tới cùng mang theo thuốc: “ Nếu như vậy, em với ca nhanh chóng chủ động chuyện này.”
Cái từ nhanh chóng này, nghe đã chẳng phải chuyện gì tốt đẹp gì. Nghiêm Khánh Sinh dứt khoát nghiêng người sang, nửa cuộn tròn, từ khuỷu tay nhìn hắn.
Trình Thủy cười cười, “ Nói rõ trước, đánh em mắng em đều được, ca không được không để ý tới em.”
Tình dục rất trực quan và trần trụi, thích hợp dùng để nhảy vào xác nhận.
Ai biết buổi tối đó nói chuyện dăm ba câu đã kết thúc, Nghiêm Khánh Sinh lại như thế nào cũng không tin.
Thứ này, tại sao có thể có người thích chứ?
Bệnh chân của Nghiêm Khánh Sinh đã rất lâu rồi, anh đã ghét rất lâu. Loại ghét này ấn giấu trong cuộc sống bình thản, nhưng cả người anh sinh ra u ám, tự ti, lúc anh còn nhỏ, anh thường ảo tưởng có một ngày rời giường, chân đột nhiên bình thường, sẽ không còn ai gọi anh là Nghiêm què nữa, cũng không có người hi hi ha ha tư thế đi của anh.
Phần xấu xí đó đã ăn sâu, anh không có cách nào cắt bỏ, đành phải mong mỏi mình không bị người khác nhìn ra, ít nhất khi anh đi trên đường quên anh có một cái chân dị dạng.
Anh hận cái chân này không thể biến mất, kết quả Trình Thủy nói cho anh biết, hắn thích, thích đến độ thừa dịp anh ngủ vừa nhìn thấy đã động dục, hằng đêm muốn sờ muốn hôn một cái, xem như bảo bối mà nâng trong lòng bàn tay.
Nghiêm Khánh Sinh không tiếng động hút vào một ngụm không khí, cảm thấy mình và Trình Thủy đều có chút không tỉnh táo.
Trình Thủy triệt để đem áo bông trên người kia lột ra, Nghiêm Khánh Sình gầy cực kì, một phát kéo anh vào trong lồng ngực, nghe hắn gọi hai tiếng ca, bĩu môi thì thầm như giận hờn:
“ Ca, em không tin, coi như em không bình thường đi. Em đã thích cái chân kia của anh, vừa nhìn đã cương, đụng đụng là bắn. Nếu như có lần sau, em nhất định phải đem anh đánh thức, không cần anh động, không cho anh tần nhìn…”
Hắn nói lộn xộn nội dung đơn giản chỉ có thích, cảm xúc đơn thuần nguyên chất như đường mạch nha, tính ngọt ngào của nó sau cùng lại thay bằng tính dính.
Nghiêm Khánh Sinh trầm mặc chốc lát, “ Vậy… Vậy em rốt cuộc thích anh vì gì?”
Câu nói này ra khỏi miệng, Nghiêm Khánh Sinh lại cảm thấy trên mặt nóng lên, Trình Thủy nói thích hắn là một chuyện, từ chính miệng anh nói ra, luôn loại ý tứ xấu hổ.
Trình Thủy nói: “ Thích anh, thích anh thích anh.”
Cũng không biết hắn là thật ngốc hay giả ngốc, đáp lại một câu nghe thật phí lời.
Có một đóa hoa nhỏ đột nhiên bực một cái, ở bên trong tim Nghiêm Khánh Sinh chậm rãi nhảy. Lúc này Trình Thủy nhìn qua, như chàng thanh niên mới vào đời.
Anh lớn tuổi hơn, anh đau người, Nghiêm Khánh Sinh trong đầu đọc thầm, nữ đại tam ôm gạch vàng, anh, anh là nam, so với Trình Thủy lớn hơn sáu cái ba lận, không biết còn có tác dụng không.
Nữ đại tam ôm gạch vàng: ý chỉ nữ hơn nam 3 tuổi có phước.Trong đoạn này, ý anh Nghiêm là anh hơn anh Thủy tận 6 lần cái 3 tuổi ấy lận.
Nghiêm Khánh Sinh thở dài, không nói chuyện chính, hắn muốn giữ cái gì.
“ Tên nhóc lừa đảo.”
Cái chân tật kia nhẹ nhàng gõ vào bắp chân của Trình Thủy, lập tức bị Trình Thủy bắt được, mắt cá chân được Trình Thủy nắm trong tay, Nghiêm Khánh Sinh cảm thấy chân mình đang run lên.
Cảm nhận kỹ hơn thì, run dĩ nhiên không phải chân anh, mà là Trình Thủy.
Hắn nắm chặt trong phút chốc rồi thả lỏng, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, giống như một đứa bé đi qua tủ kính đồ chơi một nghìn lần, mỗi một câu đều bốc lên sự ngớ ngẩn: “ Em rất vui, ca, ca, em muốn hôn, em có thể hôn không?”
Nghiêm Khánh Sinh bắt đầu có chút tin tường lời của hắn.
“ …Có thể.”
Vì vậy Trình Thủy bắt đầu cực kỳ nhẹ nhàng hôn chân anh, Nghiêm Khánh Sinh cho rằng hắn sẽ bắt đầu từ nơi cẳng chân, ai biết hắn không có.
Trình Thủy bình tĩnh lại, tâm tình kích động sắp làm hắn nổ tung, hắn đem chúng nó vò thành một cục, nhét vào trong khoang ngực.
Chính Trình Thủy cũng tưởng tượng vô số lần, hắn hôn lên mu bàn chân, đầu ngón chân Nghiêm Khánh Sinh không chịu đựng được mà cuộn tròn vô, vì vậy quá căng thẳng, vội vã cong lại, không chịu nổi mà hiến mu bàn chân bóng loáng cho hắn.
Thật là một sự thắng thắn đáng yêu.
Hắn hôn xong chân Nghiêm Khánh Sinh, ở nơi mắt cá chân lưu luyến chốc lát, hôn lên chỗ cẳng chân uốn lượn dị tật.
Cùng với vừa này không giống nhau, chủ yếu ở chỗ Trình Thủy phá quy tắc, đưa đầu lưỡi dò xét, lưu lại chỗ khúc khuỷu một vệt ẩm ướt, vết ẩm ướt đan xen lẫn nhau, như một tấm võng rơi xuống, Trình Thủy điều chỉnh cái chân vững vàng nắm trong tay.
“ Ca,” Trình Thủy rốt cuộc mở miệng lần nữa, “ Anh sờ một chút.”
Một vật cứng như sắt rơi vào lòng bàn tay Nghiêm Khánh Sinh.
“ Em không lừa ca,” Trình Thủy nắm tay anh, bất đắc dĩ trình bày, “ Từ lúc bắt đầu đã vậy rồi.”
Nghiêm Khánh Sinh nhẹ nhàng a một cái, ngừng chốc lát, không xác định hởi: “ Kia, muốn…Muốn…Sao?”