Lỗi nhiều, vui lòng báo lỗi nếu bạn nhìn thấy.
Trình Thủy liếc mắt nhìn anh, thật sự buông cổ tay anh ra, mà không thu hồi lại, tuột xuống, nắm góc áo Nghiêm Khánh Sinh.
Căng thẳng không chỉ có một mình Nghiêm Khánh Sinh.
Nghiêm Khánh Sinh tay làm miễn cưỡng, tay thường xuyên làm công quanh năm không hề bóng loãng nhắn nhụi, trên tay còn có những vết chai là chuyện thường như cơm bữa, đôi tay này của anh nắm rất nhiều thứ, báo quát chính anh, cũng chưa từng nghĩ tới lại có một ngày, anh sẽ cùng một nam nhất khác làm chuyện như vậy.
Trình Thủy căng thẳng đến độ đó cho anh thêm dũng khí, anh dĩ nhiên là cần thiết. Nghiêm Khánh Sinh cơ hồ không đảm đương qua loại nhân vật này, anh từ nhỏ chân què, chỉ đi theo đứng sau người thân, bị xem là một tên rác rưởi, cảm ân đái đức mà đi cầu một phần đồ ăn, một quyển sách bài tập, một món đồ chơi nhỏ, phần yếu kém thấp bé vẫn luôn tiếp tục kéo dài, anh không quen thay đổi, cũng không có vốn để thay đổi.
Cảm ơn đái đức: mang ơn, đội nghĩa, đội ơn.
Có thể tình hình dưới mắt quá mức đặc thù, gian phòng này như là mang một tầng ý nghĩa ngoại thế đào nguyên, bọn họ làm chuyện này không hề ai biết hành động vừa nguy hiểm lại cực kỳ an toàn, Nghiêm Khánh Sinh ngốc già hớn Trình Thủy gần hai mươi tuổi, tuy khó mở miệng, mà tự đương nhiên nhận làm chuyện chủ đạo.
Anh ngược lại động viên Trình Thủy: "Thả lỏng, quá căng thẳng không ra được."
Trình Thủy nhẹ giọng nói: "Tôi không căng thẳng." Hắn lại nói, "Ca sờ tôi thật thoải mái."
Ngón tay Nghiêm Khánh Sinh ở trên đầu vuốt ve nhẹ, đem lỗ kia chảy ra dịch thể tang nồng đầy tay, anh nghe thấy Trình Thủy nói vậy, ngược ở ngoài nhưng khó tránh mơ hồ có chút đắc ý.
"Chính cậu phải nhớ kỹ," Mặt Nghiêm Khánh Sinh nóng đỏ đến không dám ngẩng lên, nhưng anh muốn dạy, cũng không thể cứ như thế đánh ra xong việc, "Kỳ thực chỗ nào sẽ thoải mái, chính mình nhiều lần tìm hiểu một chút liền biết."
Trình Thủy cơ hồ muốn đem cái quần của anh bấm ra thành cái động, Nghiêm Khánh Sinh đang cái gì đều không trọng yếu, hắn tựa hồ nghe nhìn thấy, cũng vẻn vẹn chỉ là nghe thấy, đầu óc không có thời gian mà xử lý thông tin tai tiếp nhận. Nó bận bịu cuồn cuộn không nhừng sản xuất vấn đề điên cuồng: Sinh ca hắn hiện tại là bộ dạng gì, phía dưới cứng lên sao? Nếu như biết mình ôm cái ý nghĩ xấu xa đó, người này có còn lãnh tĩnh như thế mà thay mình làm chuyện này sao?
Hắn hóng mất, dựa vào Nghiêm Khánh Sinh đối với hắn càng thêm ỷ lại, hai lạng rượu có thể làm cho hắn đối với ranh giới cuối cùng của mình bỏ đi không thèm để ý, thậm chí đến mức này, hắn còn không chờ đợi nổi muốn nhìn đến bộ dạng thất thối của Nghiêm Khánh Sinh.
Muốn hôn anh ấy? Chính là hiện tại, giờ phút này, lập tức, hắn chỉ cần nới lỏng ngón tay ra, nghiêng người sang, áp tới sau gáy, áo chuẩn đích đến hai cánh môi mỏng không hề quá khó khăn.
Sinh ca sẽ đánh hắn? Trình Thủy trầm thấp thở gấp nở nụ cười, không, sẽ không.
Sinh ca ngốc của hắn, đoán chừng sẽ xem đó là chính mình muốn tìm cá nhân luyện tập, đợi cô gái lâu ngày nào đó đi hôn một cái căn bản không hề tồn tại.
Hắn muốn cho Nghiêm Khánh Sinh rõ ràng, lại không thể làm cho anh rõ ràng.
Hỏi vấn đề như thế đã sớm ở lúc hắn tỉnh tảo lật tới lật lui nghĩ tới vô số lần, chớ nói chỉ là hiện tại hỗn hỗn độn độn nhất thời nửa khắc. Nghiêm Khánh Sinh còn đang nói chuyện, "...Lực đạo lớn một chút cũng không vấn đề gì, ngón tay động động nhiều nơi..."
Anh vừa nói vừa làm, toàn bộ tinh thần đều đặt ở trên cây đồ vật kia của nam nhân. Tay anh dựa vào bàn cơm, hầu hạ Trình Thủy thoải mái so với lúc anh làm công còn muốn chăm chú hao tâm tốn sức hơn.
Qua một hồi, anh ước lượng hỏi: "Nhanh hơn thì sao?"
Trình Thủy hàm hồ a lên, ngón tay đột nhiên tăng lực, cả nửa người đều xích lại gần Nghiêm Khánh Sinh, trán đặt lên trên bả vai thon gầy của Nghiêm Khánh Sinh.
Động tác bất ngờ làm cho Nghiêm Khánh Sinh ngẩng đầu lên, cằm cọ sát vô tóc Trình Thủy, Trình Thủy từng tiếng hô hấp ồ ồ mang theo nhiệt khí phun tỏa ra trước ngực anh, một cỗ mạnh liệt mang theo khí thế.
Hắn sắp đến rồi.
Nghiêm Khánh Sinh tâm lĩnh hội đẩy nhanh động tác trên tay, không còn làm uyển chuyển nữa, đơn giản mà bắt đầu thô bạo vận động, mặc dù như vậy, cái người đang được hầu hạ kia lại không hài lòng.
Anh bị Trình Thủy nắm lấy tay, húng ác đẩy nhanh, tiếp nhập giai đoạn cuối cùng.
Đầu óc Nghiêm Khánh Sinh chết lặng một cái ---- cô gái sau đó muốn nắm tay, nguyên lại lúc năm lên là cái cảm giác này.
Trình Thủy xong việc, nửa ngày không từ trên người Nghiêm Khánh Sinh đứng dậy. Vừa bắt đầu hắn còn âm thở dốc, sau đó nếu không phải thân thể rõ ràng mà nhất khởi nhất phục, Nghiêm Khánh Sinh thiếu chút nữa cho rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, anh nghi hoặc mà vỗ vỗ trên người, "Làm sao vậy?"
"Ca..." Trình Thủy kêu một tiếng, liền ngừng hồi lâu, mới tiếp tục nói: "Ca đêm tôi làm thật thư thản."
Nghiêm Khánh Sinh không nhịn được cười ra tiếng, nội tâm anh thật sự xuất phát mà cảm thấy cao hứng, cứ việc phương thức có chút đặc biệt, mà cái phản ứng của Trình Thủy hoàn toàn khẳng định anh.
Anh dĩ nhiên vẫn còn có giá trị đáng giá.
Nghiêm Khánh Sinh nhẹ giọng hống hắn: "Được, sau này chính mình tự học nha."
Trình Thủy đầu dời vị trí gác, "Tôi cũng muốn làm cho ca thư thái như thế."
Nghiêm Khánh Sinh sửng sốt, hiếu ý tứ Trình Thủy, mặt mới vừa tiêu hồng bùm một cái lại đỏ rồi, anh nói năng lộn xộn nói: "Ca, không cần, được rồi, thật sự."
Thanh âm Trình Thủy từ đầu anh thấp truyền tới, có chút điểm ngộp: "Tôi biết, tôi khẳng ddinhn làm không tốt như ca, tôi...Tôi nói chút."
Hắn nói như không có chuyện gì xảy ra, trong giọng nói lại vừa đúng lúc thể hiện sự đáng thương, một chút liền đem Nghiêm Khánh Sinh không quen ngôn từ đâm đến nhẹ dạ, luống cuống tay chân cùng hắn giải thích, lại phát hiện bất kể giải thích như thế nào đi nữa, Trình Thủy đều làm bé ngoan đáp lời, phảng phất cái oan ức kia không tồn tại.
"Azz, cậu tin tưởng ca sao."
Trình THủy đem đầu nâng lên, thu thập hạ thân chút, cài tốt quần, đĩnh chân thành mà hướng anh nở nụ cười, gật gật đầu: "Tôi tin anh, anh, tôi không có quan hệ."
Này rõ ràng là có để ý!
Đều do anh miệng lưỡi vụng về, nam nhân chỗ nào có thể nghi ngờ phương diên công phu kia đâu? Huống hồ Trình Thủy trong lòng cảm thấy chính mình không làm việc lớn...
Này đều do anh.
Nghiêm Khánh Sinh tâm tình ảo não đến cùng, hoàn toàn quên mất sâu tỏng nội tâm chợt lóe lên một cái ý nghĩ khác: Hắn có thể cho phép thay thế cô gái kia, đem Trình Thủy lưu lâu hơn chút, lâu đến hắn không thể có thay thế mới thôi.
Trong lúc này, tất cả đỉnh tư mất của Trình Thủy, đồ vật không thể người ngoài nhìn thấy, đều sắp trở thành dành riêng cho mình anh. Đông dạng, Trình Thủy cũng đem anh nắm giữ tất cả.
Chính như bây giờ Trình Thủy muốn làm như vậy.