Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 37



Cô mệt mỏi ngồi ở ven đường, lấy số điện thoại ra gọi cho Trương Vận Quyền. Từ khi cô ra khỏi đồn cảnh sát, cứ cách nửa giờ liền gọi cho Trương Vận Quyền, Trương Vận Quyền lúc đầu còn nói: “Cô đừng có gấp, chúng tôi đang tìm, tìm được sẽ báo liền cho cô.”, đến sau khi lại bị cô làm phiền, đã nói: “ Không cần gọi lại nữa, gọi nữa tôi cũng không nhận đâu.”

Tái Văn sợ quấy rầy công việc của hắn, nhưng vẫn cứ hai giờ lại gọi cho hắn, hy vọng từ hắn có thể nghe được tin tức tốt.

Di động cũng gần hết pin, loại di động này cũng thật quá kém mà. Tái Văn tìm được của hàng bán điện thoại di động gần đó, mua liền 3 cái, chỉ là loại bình thường, nhưng thời gian gọi rất dài.

Trên chân đã nổi lên những bọc nước thật to, phù chân lên, giày cũng gần như rách.

Tái Văn kéo chân, tiếp tục tìm, không thể dừng lại, khả năng Tứ Phương bây giờ đang bị họ tra tấn, Tái Văn cảm thấy cực độ uể oải. Cô biết Tứ Phương có kẻ thù, nhưng cụ thể người này là ai cũng không biết, bọn họ là ai? Có bao nhiêu người? Bọn họ mâu thuẫn gì với Tứ Phương? Cô toàn bộ đều không biết.

Cô thật hận bản thân, nếu cô biết rõ hơn 1 chút cô có thể cung cấp càng nhiều tư liệu cho cảnh sát, không giống như bây giờ, chỉ có thể không đầu không đuôi tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng cô có thể khẳng định, người Tứ Phương đối đầu khẳng định ở Vĩnh Châu. Đúng rồi, cô vì sao không nghĩ tới, bọn họ nếu bắt được Tứ Phương, khẳng định sẽ phải về Vĩnh Châu.

Tái Văn vội vàng gọi điện cho Trương Vận Quyền: “Trương cảnh quan, chồng tôi có kẻ thù ở Vĩnh Châu, anh ấy nhất định sẽ bị bọn họ mang về Vĩnh Châu, các anh nên kiểm tra giao lộ.”

Trương Vận Quyền nói: “Lộ khẩu vẫn đang tra, không có khả năng gì”

“Van cầu các anh, nhất định phải tra thật kĩ”

“Biết, có tin tức lập tức báo cô” Trương Vận Quyền nói.

Những lời này Tái Văn đã phải nghe vài lần, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có tin tức, lại không tìm được xe của Tứ Phương, cũng không tìm được Tứ Phương.

Tái Văn nắm chặc di động, thoáng nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho Tái Vũ.

“Anh, em là Tái Văn” Tái Văn khẩn trương nắm lấy điện thoại nói.

Bên kia điện thoại trầm mặc 1 lúc, Tái Văn càng ngày càng run, cô còn nói 1 lần: “Anh, em là Tái Văn a”

“Em rốt cục biết gọi điện thoại sao? Chỉ đến lúc này em mới có thể gọi điện thoại cho anh sao?” Tái Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghe thấy Tái Vũ nói như vậy, Tái Văn liền suy sụp quỳ xuống đất, cả người mềm nhũn ra, toàn thân càng run. Cô đoán đúng rồi, Tứ Phương đã bị các người đó bắt được, hiện tại khẳng định đã ở Vĩnh Châu, bằng không Tái Vũ sẽ không biết.

Tái Vũ không nghe thấy cô nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng móng tay ma sát, không khỏi đau lòng vạn phần, anh từ trong điện thoại la lớn: “Tái Văn, em nghe điện thoại, Tái Văn, em có nghe hay không? Văn Văn, Văn Văn…”

Xung quanh, người người vẫn qua lại, Tái Văn rốt cục phục hồi tinh thần, nước mắt từ hai má tái nhợt chảy xuống. Tứ Phương vẫn bị những người đó tra tấn, sau khi đi ra anh vẫn tận lực tránh né bọn họ, nhẫn với bọn họ, hy vọng cho bọn họ hiểu anh đã không còn uy hiếp bọn họ nữa, cìn sửa lại tên thay đổi họ, trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc hẻo lánh này, vì sao những người đó còn không buông tha cho anh, còn phải đuổi cùng giết tận, bọn họ rốt cục còn có phải là người hay không? Vì sao cứ phải tàn nhẫn như vậy?

Những người đó tất cả đều phải chết, tất cả đều đáng chết, Tái Văn nghiến răng nghiến lợi.

Nếu hiện tại Tứ Phương đã ở Vĩnh Châu, Tái Văn cũng muốn lập tức trởi về.

Cô cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi lại cho Tái Vũ, lại thấy điện thoại vẫn đang trong lúc trò chuyện, Tái Vũ ở bên kia lo lắng kêu tên cô, đành trả lời.

Tái Vũ nghe tiếng cô tiếp điện thoại, không khỏi bực mình nói: “Em vì sao luôn làm cho anh không yên lòng, người đàn ông kia rốt cục có cái gì tốt, hắn rốt cục mang đến cho em cái gì…”

Tái Văn gọn gàng dứt khoát đánh gãy lời hắn: “Anh, hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện đó, những lời này trước kia anh nói em đã không nghem hiện tại vẫn sẽ không nghe, hiện tại em chỉ có thể cầu anh, trên thế giới này người có thể giúp em chỉ có 1 người, em van anh giúp em, cứu lấy Tứ Phương, nếu Tứ Phương xảy ra chuyện gì không hay, em cũng không muốn sống…”

Tái Vũ vừa muốn nói gì, Tái Văn lại cắt đứt lời anh: “Em van anh, anh, van anh cứu anh ấy, em bây giờ sẽ trở về Vĩnh Châu, nếu anh ấy đã chết, em sẽ đi theo anh ấy, dưới suối vàng anh ấy đi rất tịch mịch.”

Tái Văn nói xong, mặc kệ phản ứng của Tái Vũ, khép điện thoại lại.

Trước khi về Vĩnh Châu, Tái Văn phải về nhà 1 lần, cô phải đi lấy tiền về. Tái Văn gọi xe, nhanh chóng về nhà. Về nhà, nhìn mọi thứ bên trong cô không khỏi rơi nước mắt. Tất cả mọi vật đều là cô cùng Tứ Phương trang trí, bọn họ vốn muốn sống ở đây đến bạc đầu, đánh tiếc những người đó không để bọn họ sống yên ổn. Tái Văn lau nước mắt, đi vào thư phòng, lấy mật mã mở tủ sắt ra, bên trong là 1 xấp tiền dày. Tái Văn tìm 1 cái túi đem hết tiền bỏ vào.

Tứ Phương cùng Tái Văn đi đến đây, làm giấy chứng nhận, mua phòng ở, mở của hàng, mua xe, còn lại không nhiều, Tái Văn biết sau khi Tứ Phương lại làm kỳ hạn giao hàng cùng phiếu công trái tài chính. Tiền kiếm được anh ấy lấy ra 1 ít, còn lại Tứ Phương đều để trong tài khoản, hiện tại không có cách nào lấy ra. Có thể lấy chỉ có số tiền mặt này, anh cũng từng nói với cô trong quỹ bảo hiểm có tiền mặt, nếu cần tiền có thể tới lấy. Nhưng Tái Văn chưa từng mở ra xem, cái gì cũng đều do Tứ Phương làm, cô cũng chưa từng hỏi qua.

Bây giờ cô mang tiền về Vĩnh Châu, trở về làm việc, khẳng định phải cần dùng đến tiền, chẳng may cuối cùng Tứ Phương bị bọn họ tra tấn chết, cô cũng cầm số tiền đó mua người giết hết chúng, nếu cá chết rách lưới, để cho bọn súc sinh này xuống địa ngục.

Thu dọn hết đồ cần thiết cô đi ra tiểu khu, Tái Văn kêu 1 xe 3 bánh đến thị trấn, ở thị trấn lại thuê xe đến tỉnh thành, từ tỉnh thành bay thẳng đến Vĩnh Châu. Nhưng lại không có chuyến bay, cô lập tức đến nhà ga. May mắn có vé tàu, tuy không có vé ngồi, cô cũng sẽ đứng.

Bênh cạnh hành khách đang nói chuyện phiếm, ăn uống, đánh bài, Tái Văn trầm mặc cuối đầu, nắm chặt hai tay, không nhìn 1 ai, chỉ chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của mình.

Trải qua hơn hai mươi mấy giờ dày vò, Tái Văn buổi chiều hôm sau đã đến Vĩnh Châu.

Cô không đi tìm nhà trọ, trực tiếp gọi xe đến khách sạn năm sao, cô đang cầm rất nhiều tiền mặt, ở khách sạn vẫn an toàn hơn.

Sau khi gởi đồ, cô không cần nghỉ ngơi, trực tiếp gọi điện thoại cho Tái Vũ.

“Đã đến rồi sao?” Tái Vũ hỏi.

“Đã đến, Tứ Phương thế nào?”

“Em hiện giờ ở đâu? Anh đi đón em.”Tái Vũ không có trả lời vấn đề của cô.

“Ở nội thành, đã tìm được nơi ở”

“Không cần ở khách sạn, ở chổ anh đi, anh sẽ chuyển ra, đi ở bên ngoài.”

“Không cần, em đã đặt chổ rồi. Chúng ta chọn chổ gặp mặt đi.” Tái Văn nói, nếu trong điện thoại anh không muốn mở miệng, vậy gặp nhau nói chuyện.

“Em hiện tại ở nơi nào?” Tái Vũ hỏi cô

“Chúng ta hẹn gặp ở cà phê Dũng Kim Lộ đi, em hiện tại lập tức đi ra đó.”

“Anh hỏi em 1 lần nữa, hiện tại ở nơi nào?” Tái Vũ cứng rắn hỏi.

Tái Văn im lặng 1 lát “Ở tại Hương Cách Lý Lạp”

“Ở đại sảnh chờ anh” Tái Vũ lạnh lùng nói, ngắt điện thoại.

Tái Văn ngồi trong đại sảnh khu nghỉ ngơi chờ Tái Vũ, Không đến 15 phút Tái Vũ tiến vào.

Cô cũng lâu rồi không thấy Tái Vũ, chỉ cảm thấy anh càng ngày càng đen, cũng càng ngày càng cường tráng, mà trên nét mặt cũng càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng lãnh khốc.

Tái Vũ nhìn thấy cô, đi đến sopha phía đối diện ngồi xuống, 1 cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh” Tái Văn gọi 1 tiếng, thanh âm có chút run.

“Anh còn tưởng rằng đời này không thấy được em chứ, em cũng thật tàn nhẫn” Tái Vũ nhìn cô lạnh lùng nói.

Tái Văn có thể nói cái gì? Cô chỉ có thể trầm mặc.

“Đi ra ngoài 2 tháng này có chịu ủy khuất hay không?” Từ khi cô cùng Hạ Tứ Phương trốn đi, anh cũng luôn tìm cô.

“Không có, không có ủy khuất gì.” Tái Văn nói, vẫn là không chịu nổi hỏi: “Anh, Tứ Phương thế nào?”

Tái Vũ vừa mới mừng 1 chút, tâm trạng lại rơi vào đáy vực “Vì sao trong mắt em cũng chỉ có hắn, hắn đưa em chạy trốn còn chưa đủ sao, người đàn ôn này rốt cục cho em cái gì?”

Tái Văn không trả lời, chỉ muốn Tái Vũ giúp cô “Anh, anh hẳn là biết, em không phải đứa ngốc, em cũng có chỉ số thông minh, Tứ Phương anh ấy thật sự yêu em, đối với em tốt lắm, chúng em ở với nhau thật sự hạnh phúc, em cũng không phải tự dưng khăng khăng 1 mực với 1 người đàn ông.”

Tái Vũ lạnh lùng châm chọc “Nhưng người đàn ông này ko có về sau, hắn còn sống đều sẽ bị người khác đuổi giết, em đi theo hắn sẽ không có kết quả.”

Tái Văn cực lực áp chế nỗi đau trong lòng tận lực ôn hòa nói: “Thời điểm bắ đầu là em quá ngây thơ rồi, muốn cùng anh ấy đầu bạc đến lão, hiện tại em đã biết, không dễ dàng như vậy, nhưng mà em nghĩ chỉ cần có thể ở cùng anh ấy, được 1 ngày là 1 ngày, ta cũng sẽ không hy vọng về sau, đương nhiên cũng sẽ không hối hận.”

Tái Vũ nhìn cô nói, không nói tiếp, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt thoáng vặn vẹo, miệng mím chặt.

Tái Văn không để ý anh mắt lạnh như băng của anh, đi tới ngồi xổm trước mặt anh, nắm lấy tay Tái Vũ đặt ở tay vịn, nắm chặt, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh, em van anh, giúp em được không? Thế giới này chỉ có anh mới có thể giúp em, van anh.”

Nhìn hắn vẫn không nói lời nào như cũ, Tái Văn trong lòng gấp gáp, cô nhẹ nhàng quỳ xuống, cúi đầu, nước mắt lưng tròng, thanh âm nghẹn ngào, không ngừng khẩn cầu: “Van anh, anh , cứu Tứ Phương đi, cứu cứu anh ấy…”

Tái Vũ tùy Tái Văn cầm lấy tay hắn, bất động không nói, trầm mặc không nói. Một lát sau, hắn lau nước mắt Tái Văn, nâng cằm của cô lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao: “Anh muốn nói cho em là chuyện này không phải không có trả giá.”Tái Vũ nhìn ánh mắt cô nói.

“Anh cứ nói” Tái Văn tâm trầm xuống.

Tái Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm Tái Văn, lại không tiếp tục nói tiếp.

Tái Văn vô lực rũ mắt xuống, yên lặng không nói gì, sự trầm mặc thật lâu. Vô luận là yêu cầu gì, cô đều phải đáp ứng, không phải sao? Bây giờ còn có cái gì so với tính mạng Tứ Phương quan trọng hơn?

Một lát sau, Tái Văn hỏi hắn: “Tứ Phương sẽ an toàn sao?”

“Sẽ” Tái Vũ đáp trả.

“Amh có thể thề sao? Tứ Phương sẽ an toàn chứ?”

“Anh không cần thề, anh sẽ làm được.” Tái Vũ sẽ không lừa cô, anh sẽ làm được, bởi vì anh lo lắng, Tứ Phương nếu gặp phải bất trắc Tái Văn có khả năng không còn.

“Yêu cầu của anh là, sau khi Hạ Tứ Phương an toàn đi ra, em không thể ở cùng với anh ta nữa, anh sẽ bố trí cho anh ta xuất ngoại, chỉ có xuất ngoại, anh ta mới có thể an toàn.” Tái Vũ nói.

Anh lại bổ sung: “Kỳ thực khi anh ta vưa ra ngục, cha anh ta đã phái người tới tiếp ứng, để cho anh ta xuất ngoại, nhưng mà vì em, anh ta không thể đi, kỳ thực hoàn toàn là do em mà anh ta mãi không thoát được hiểm cảnh”

Tái Văn trong lòng cười lạnh 1 tiếng, chẳng lẽ phương diện này không có công lai của ngươi sao?

Tái Vũ sờ sờ đầu cô “Muốn nghe nói không, em thương anh ta, cũng muốn lo lắng an toàn của anh ta đúng không? Hiện tại anh ta ở trong tay Trần Tự Huy, cha hắn lại đang ở nước ngoài, cũng ngoài tầm tay với, rất nhiều người đối đầu trước kia đều nhìn cha con hắn mà chê cười.”

Sự im lặng tràn ngập trong không khí 1 lúc lâu. Lát sau, tiếng Tái Văn khàn khàn trả lời anh “Em đáp ứng anh”.

Cô lo lắng lại hỏi 1 lần: “Anh ấy khi nào có thể đi ra?”

“Buổi sáng ngày mai.” Tái Vũ nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv