Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 16



(Báo động – có H)

Sáng sớm, Tái Văn tỉnh lại trong nụ hôn của Tứ Phương , ngạch, cô còn chưa đánh răng, Tái Văn thẹn thùng xoay mặt qua một bên . Tứ Phương đem khuôn mặt cô xoạy lại , tinh tế hôn , bàn tay luồn vào trong vạt áo, vuốt ve phần mềm mại trước ngực. Bụng Tái Văn đột nhiên phát ra tiếng lô bô.

Tái Văn đỏ mặt, cô lẩm bẩm , “Em đói bụng “

Tứ Phương ôm Tái Văn nằm im một lát , sau khi khống chế dục vọng của bản thân , mới nhẹ nhàng ở bên tai cô nói, “Em ngủ tiếp một chút, anh đi nấu cơm.”

Bũa tối đêm qua còn chưa ăn , sau lại bị ép buộc lâu như vậy, Tái Văn nhất định rất đói bụng.

Tái Văn thấy Tứ Phương vào phòng bếp nấu cơm, cô thử cử động cơ thể, cảm giác toàn thân như bị đá nghiền nát , cả người đều không có sức . Nhưng cô vẫn cố ngồi dậy , muốn thừa lúc Tứ Phương nấu cơm, đi tắm rửa ,dọn dẹp một chút .

Cô cố gắng bò xuống giường, quay đầu nhìn chăn đệm hỗn độn , trên ga giường còn một vết máu cần xử lý, khuôn mặt Tái Văn lại đỏ lần nữa, cô luống cuống tay chân đem ga giường vo lại , đi đến phòng vệ sinh, lấy xà phòng dùng sức vò mạnh vào chỗ vết máu kia.

Lúc Tứ Phương đi vào nhìn thấy chính là cảnh này , người phụ nữ anh yêu đang mặc quần áo trong của anh, đôi chân dài trắng nõn thon dài lộ ra bên ngoài, cô đang ngồi xổm , dưới vòi nước dùng sức vò sạch ga giường .Anh cảm giác dục vọng bản thân vừa mới kiềm chế, lại nhanh chóng tỉnh lại . Anh đi qua , từ phía sau ôm lấy cô, Tái Văn đang chăm chú làm , khi bị ôm vào thì giật mình, Tứ Phương trấn an hôn vào khóe môi của cô , “Để anh giặt cho , em đi tắm đi .” Nói xong nhận lấy tấm ga ,tiếp tục công việc của cô .

Tái Văn đỏ mặt nhìn anh, anh ấy giặt cái đó sao ? Sao cô lại có cảm giác rất ngốc thế này .

Cô ngượng ngùng nhìn anh , vội vàng đi vào phòng tắm .

Tứ Phương thấy Tái Văn đi vào phòng tắm, thì dừng tay lại , anh kỳ thật không muốn nó được giặt sạch sẽ, anh cảm thấy dấu vết này rất tốt , ha ha, anh cười cười, đột nhiên cảm thấy bản thân rất biến thái .(mình cũng thấy thế =)))

Tái Văn tắm xong , ngồi xuống ăn cơm, bữa sáng hôm nay vẫn có cháo. Từ lúc bên Tứ Phương, cô cảm thấy Tứ Phương rất thích nấu cháo , bởi vì ở cùng với anh cô lúc nào cũng được ăn cháo, cho dù bận thế nào , mỗi ngày anh ấy đều nấu cháo cho cô . Nhưng cũng vì thế, dạ dày Tái Văn tốt lên nhiều.

Tứ Phương gắp lấy miếng trứng ốp la cho Tái Văn, ” Ăn nhanh đi, đêm qua còn chưa ăn cơm “

Tái Văn gật đầu, ngượng ngùng không dám nhìn anh , chỉ cố gắng ăn nhanh để đứng lên .

Tứ Phương lại không muốn ăn, anh yên lặng nhìn Tái Văn đang mắc cỡ, người con gái anh yêu ngồi trước mặt anh , cô đang ăn cơm do anh nấu , ánh nắng buổi sáng chiếu vào người cô , Tái Văn đắm chìm trong ánh sáng lung linh , trên khuôn mặt phát ra ánh sáng rực rỡ . Tứ Phương chỉ mong thời gian có thể dừng lại ở đây , hạnh phúc tràn đầy, năm tháng yên bình .

***

Chiều thứ hai Tái Văn không có tiết học , cô cùng Giai Giai đến phòng học bên cạnh nghe giảng . Đang giảng bài là một giảng viên đã hơi lớn tuổi . Giai Giai phàn nàn “Cậu nhìn xem kìa ,cô ấy trang điểm kiểu gì vậy , lông mi sao lại đậm như thế , son môi lại tươi như thế , thật chả khác gì tiểu thư .”

“Mỗi người một phong cách , có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy là gợi cảm, là đẹp thì sao ?” Tái Văn nói.

“Cậu chưa ăn qua thịt heo , nên cũng chưa thấy heo chạy hả?” Giai Giai khinh bỉ nói, “Bây giờ ai còn chải lông mi như vậy , lại đánh đậm như vậy , muốn dọa ai à ?”

Cô ta còn quay lại nhìn lông mi Tái Văn, “Cậu nói thật chả ra làm sao, may mà lông mi còn nhìn được , nhìn qua cũng dài , rất trang nhã .”

“Ngất mất , cậu đây là đang khen mình sao ? Chả đúng lúc chút nào ?”

Giai Giai bĩu môi, “Được rồi, vậy cậu còn một ưu điểm nữa , ngực của cậu còn rất lớn .”

Tái Văn đẩy mạnh cô , thật là , mọi người còn ngồi gần đây.

“Đẩy cái gì , cậu nhìn coi , toàn là con gái cả , có sao đâu .” Giai Giai khinh thường nói.

Đột nhiên Giai Giai kề sát mặt lại nói, “Này có dịp cho tớ sờ… sờ… một chút được không? Tớ muốn tìm chút cảm giác .”

Tái Văn trợn mắt , “Cậu muốn chết hả ?”

Giai Giai chẳng quan tâm nói , “Ai mà biết được chứ ?”

Tái Văn chỉ còn hết chỗ nói mà thôi.

Đang ồn ào , cô giáo kia đột nhiên nói, “Cô sinh viên kia ” rồi chỉ ngón tay về phía Tái Văn, “Cô lên đây một chút.”

Tái Văn nhìn giảng viên , lại nhìn Giai Giai, ngón tay chỉ về mình tự hỏi : thật là cô sao?

Giai Giai vui sướng khi có người gặp họa, “Là cậu đấy .”

Tái Văn lo lắng đi lên bục giảng, nữ giảng viên kia cầm mặt cô quay về hướng sinh viên ”Các bạn, bây giờ cô sẽ dạy mọi người sửa lông mi như thế nào , giống như bạn đây , lông mi quá thô, lại quá tối , thật không giống một người phụ nữ hiện đại , bây giờ tôi sẽ giúp bạn này sửa lại lông mi của mình , mọi người lại đây nhìn.”

Gì ? Không thể nào,cô sẽ không thê thảm như vậy chứ , vẻ mặt Tái Văn đần ra .

Nữ giảng viên đột nhiên ấn Tái Văn vào ghế , Tái Văn muốn đứng dậy , lại bị đè xuống ”Đừng sợ, sửa mi không đau .”

Tái Văn muốn mắng người , ai quan tâm đau hay không đâu ,tôi chính là không muốn sửa a.

Giai Giai cũng đi lên nhìn, hai tay cố sống cố chết đè Tái Văn lại, “Tái Văn, cậu lo mà sửa mi đi , có nghe giảng viên nói gì không ?”

Tái Văn giữa tiếng kêu gào thảm thương, nữ giảng viên tay chân lưu loát đã sửa xong lông mi cho cô .

Nữ giảng viên vẻ mặt đắc ý bày ra kết quả , “Mọi người xem, bây giờ đã xinh đẹp hơn rồi .”

Lúc Giai Giai cố gắng nín cười , tim Tái Văn như muốn ngừng đập. Thôi xong rồi…. !!

Vừa ra phòng học, Giai Giai còn mặt dày nói, “Đừng giận , buổi tối mời cậu đi ăn được không ?”

Tái Văn liếc cô một cái, “Hừ, tối nay đến nhà Tứ Phương ăn cơm , không cần cậu phải mời .”

“Được rồi được rồi, biết các cậu ngọt ngào .” Giai Giai lúc này cũng không giám chọc cô nữa.

“Cậu bảo tôi làm sao gặp người khác đây .” Lại mạch căm hận nói. Cô chưa bao giờ sửa lông mi, bây giờ trên mặt cảm giác như có khuyết điểm , trống trơn .

“Sợ cái gì,đâu phải không dài nữa , chỉ cần một tuần nghỉ đông , chờ đi học lại , lông mi của cậu chắc chắn sẽ như cũ .”

Thật vậy sao , Tái Văn ngẫm nghĩ .

Đổi lại, ngày nghỉ, mỗi ngày có thể ở bên Tứ Phương , Tái Văn cũng cảm thấy có chút bù lại .

Nghĩ đến ngôi nhà kia , Tái Văn lại cảm thấy tinh thần sa sút , năm nay không về, Tái Vũ nhất định sẽ rất tức giận . Nhưng Tái Văn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch , nghỉ đông có thể ở ký túc xá học bài , ban ngày ra ngoài làm thêm , cố gắng kiếm thêm tiền.

Tết âm lịch, một mình sẽ rất buồn , Tái Văn vốn đã cố gắng chuẩn bị tâm lý .

Nhưng bây giờ đã có Tứ Phương , cô đã có người ở bên , bản thân cô sẽ không còn thấy cô đơn nữa . Tái Văn vui vẻ nghỉ .

Tái Văn muốn ra ngoài tìm việc , dù sao ban ngày Tứ Phương cũng phải đi làm , cũng sẽ không ảnh hưởng gì .

Buổi tối Tứ Phương tới đón cô thì không khỏi giật mình , ” Lông mi của em làm sao vậy?”

Tái Văn bĩu môi, “Bị một nữ giảng viên môn hóa trang sửa , cô ấy nói lông mi của em hình dạng không đẹp , không giống phụ nữ ”

Tứ Phương giúp cô cài dây an toàn, “Về sau đừng cho người khác đụng vào em .”

Tái Văn cúi đầu, vụng trộm cười cười, được người khác quan tâm thật tốt .

Tứ Phương nhìn cô , “Còn cười?” thanh âm bất đắc dĩ.

Tái Văn bỉu môi , nhanh chóng chuyển đề tài, “Hôm nay ăn gì?”

Tứ Phương khởi động xe, “Đi siêu thị trước, ngày hôm qua không phải em nói muốn ăn bít tết sao?”

“Hôm qua không phải đã mua rồi sao ?”

” Hôm qua không bỏ vào tủ lạnh, hôm nay Vương thúc chắc vứt rồi .”

“Á…” Nhớ tới chuyện hôm qua , Tái Văn lại đỏ mặt.

Ở siêu thị chọn lấy này nọ , Tái Văn nắm khuỷu tay Tứ Phương đi tính tiền.

Đi qua một quầy hàng , Tứ Phương đột nhiên dừng lại, Tái Văn tò mò nhìn qua, vừa thấy là cái gì , mặt đỏ ửng lên , cô bỏ tay Tứ Phương chạy đi , ra quầy tính tiền trước.

Tứ Phương nhìn bóng dáng thẹn thùng của cô , nở nụ cười, anh buông giỏ mua sắm trong tay ra , cẩn thận nhìn các loại nhãn hiệu , có đủ loại áo mưa. Tứ Phương thật ra cũng là lần đầu tiên mua áo mưa, cũng không biết chọn loại nào , đành chọn đại bỏ vào giỏ, đi qua bên kia tính tiền.

Buổi tối ăn cơm xong , Tái Văn tự giác dọn bát đũa, đến phòng bếp rửa .

Tứ Phương cởi tạp dề, mặc vào cho cô , sau đó vào phòng tắm . Chờ Tái Văn rửa bát xong Tứ Phương đã mặc áo tắm ngồi trên sô pha xem tivi. Thấy cô đi ra, Tứ Phương vỗ vỗ chỗ bên cạnh , Tái Văn cúi đầu đi qua bên cạnh Tứ Phương ngồi xuống.

Tứ Phương đem cô ôm vào lòng , lấy điều khiển từ xa đưa cho cô . Tái Văn nhận lấy không ngừng chuyển kênh , cuối cùng dừng lại ở tiết mục nghệ thuật .

Chương trình đang biểu diễn một tiết mục hài , lời nói pha trò , Tái Văn nhịn không được cũng nở nụ cười.

Tứ Phương căn bản không xem ti vi , anh hôn tay Tái Văn, cái cổ duyên dáng, vành tai non mịn, hô hấp ồ ồ dâng lên , tay anh theo vạt áo mò vào trong , ôm trọn bộ ngực cao ngất của cô , chậm rãi vuốt ve.

Tái Văn rên rỉ một tiếng, cảm giác dục vọng cứng rắn của anh ở phía sau. Tứ Phương ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Chúng ta đi ngủ đi.”

Ách ? Hiện tại mới mấy giờ , sớm như vậy mà muốn đi ngủ sao? Tái Văn chưa buồn ngủ đâu.

Tứ Phương không đợi cô trả lời, một tay ôm lấy cô, đi đến phòng ngủ. Vừa đặt cô xuống giường, Tứ Phương đã muốn đi lên, lời lẽ như lửa nóng hôn môi cô, thân thể Tái Văn bị thiêu đốt , tinh tế rên rỉ .

Lúc Tứ Phương đi vào, Tái Văn cảm thấy rất đau , cơ thể cô hơi co lại , mặt xoay vào một bên, vẻ mặt có chút đau đớn , Tứ Phương ngừng lại, kỳ thật anh chỉ mới đi vào một phần ba mà thôi, đôi môi anh đi đến bên tai cô , “Làm sao vậy? Bảo bối.”

“Đau. . .” Tái Văn cúi đầu nói, bản thân cũng không rõ ràng lắm , đã không phải là lần đầu tiên , vì sao vẫn đau , cô cảm thấy chỗ đó như căng ra , chỗ non mềm giống như bị anh xé rách.

Tứ Phương lui ra, anh nhẹ nhàng hôn cô, lưỡi tiến vào trong miệng cô càn quét, cùng đầu lưỡi của cô dây dưa, hút nước bọt của cô , tay vuốt ve khuôn ngực trắng nõn mà mềm mại, một đường đi xuống dưới , mơn trớn vùng bụng non mịn, đi đến phía dưới hoa viên, bàn tay to của anh nhẹ nhàng ma sát nụ hoa của cô, thẳng đến nó tiết ra càng nhiều chất lỏng, anh lúc này mới nhẹ nhàng tách đôi chân dài của cô ra , đặt phần tinh tráng to lớn của anh tới gần , tay hơi hơi nâng mông cô lên, chậm rãi đi vào.

Lúc này đây thuận lợi hơn rất nhiều, Tái Văn nằm ở dưới thân anh cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ không dứt , Tứ Phương di chuyển nhanh hơn , đôi môi không ngừng hôn môi cô , không dứt.

Hai chân Tái Văn chặt chẽ kẹp chặt thắt lưng anh , không ngừng bị khoái cảm đánh sâu vào, đầu ngón chân co rút đến cực hạn, cô bị anh không ngừng đưa lên đỉnh, không ngừng bị va chạm, trong miệng chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, cái gì cũng nói không nên lời.

Lúc Tứ Phương mãnh liệt va chạm lần cuối cùng , cô rốt cục bật ra tiếng thét chói tai, trong đầu giống bị nổ thành pháo hoa, không ngừng rực rỡ , rực rỡ…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv