- Tử Vy mau theo ta về
- Con ko về nhất định ko về, con chán cái cuộc sống luôn bị áp đặt đó lắm rồi
- Con bé này giỏi lắm bây giờ còn dám cái lại lời ta kì này phải cho con một trận con mới được
- Ông muốn làm j cũng được nhưng con sẽ ko theo ông về đâu, ko đời nào* quay sang nắm tay Dương Minh* chúng ta đi thôi
Cô cầm tay Dương Minh chạy ra khỏi khán phòng. Hơn năm trăm người nhìn theo bóng của họ mà ko khỏi ngỡ ngàng ngạc nhiên đến ngã ngửa luôn á. Chạy ra đến một gốc cây to thật to, bao quanh toàn là cỏ ko cô dừng lại. Dương Minh lo lắng cho cô zữ lém:
- Nấm Lùn cậu ko sao chứ??
- * quay ra nước mắt lăn dài trên má* Dương Minh xin lỗi vì đã lôi cậu ra đây hức
- Nấm Lùn, bộ cậu khóc hả
- Thì sao bộ tôi ko được khóc hả
- Không có, nhưng mà tại sao cậu lại ko theo ông cậu về Lodon
- Đơn giản vì tôi ko thick về
- Tại sao vậy????
- Vì tôi ko thick ông ấy, từ khi tôi lên 5 ông luôn bắt tôi học mọi lúc mọi nơi, khiến tôi ko có thời gian để vui chơi như những đứa trẻ bình thường vậy nên ngày xưa tôi ko hề có một người bạn nào( hại não vl)
- * ôm cô vào lòng* kể từ h cậu ko buồn rầu cô đơn nữa, bởi vì tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi, tôi hứa đó