Từ Hong Kong về Thượng Hải không thể nói muốn đi là đi được. Cả hai vợ chồng ngồi cả buổi để ghi ra những việc cần làm, sau đó phân công công việc cho nhau. Hạo Thiên sẽ lo phần thủ tục giấy tờ, Lâm Hân là nội trợ, cô sẽ lo việc chuyển trường cho hai con, liệt kê đồ dùng cần thiết, cái gì cần mang theo, cái gì để lại hoặc tặng cho người khác.
Buổi tối, Hạo Thiên phải về Thượng Hải có việc, nhà chỉ còn ba mẹ con. Lâm Hân vẫn hí hoáy với quyển sổ nhỏ. Khải Lạc và Khải Hoa ở cạnh cũng háo hức liệt kê cùng với mẹ:
- Mẹ ơi, có đem theo giường được không?
- Nhà của nội có giường rồi.- Khải Lạc ngắt lời em -Em không nhớ cái giường tầng trong phòng mà anh em mình ngủ sao?
- Giường đó không có hình Tiểu Đinh Đang.
- Hình gấu cũng được mà. – Khải Lạc xoa gương mặt phụng phịu của em gái, cười tươi -Là của ông bà nội mua cho mình.
Khải Hoa không đòi hỏi nữa, ngoan ngoãn thu dọn đồ chơi. Hai đứa bé mới gần 6 tuổi nhưng đã có ý thức quý trọng tình thân hơn cả, người làm mẹ như Lâm Hân cảm thấy rất vui.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, hiện nay mới có nhiều đồ chơi vậy nên món nào hai anh em cũng quý. Đến khi Lâm Hân nhìn lại mới thấy vali đầy ắp, đối diện cô còn là hai đôi mắt tròn xoe đang mở to như muốn cầu xin:
- Không được. Hành lí nặng lắm rồi con.
- Nhưng món nào con cũng thích hết -Khải Hoa cúi xuống, lí nhí -Toàn là của ba mua, của cô Tiểu Mẫn, cô ba, ông bà nội cho.
Khải Lạc thì lẳng lặng xem lại đồ đạc của mình. Cuối cùng cậu bé ngẩng lên, dõng dạc nói với mẹ:
- Mẹ để Hoa Hoa mang hết đồ đi đi ạ. Con chỉ thích trồng cây ở nhà nội thôi.
Lâm Hân lại nghe hốc mắt nóng lên một chút. Dạo này cô dễ dàng xúc động quá, chỉ vậy thôi đã muốn khóc rồi.
- Được rồi – Lâm Hân xoa đầu hai con, dịu dàng -Mẹ sẽ nói với ba chuyển đồ của ba mẹ đi sau, mang đồ của Khải Lạc -Khải Hoa đi trước. Mang hết đồ của hai đứa luôn, không bỏ lại thứ gì hết, có được không?
- Hoan hô mẹ…
Hai đứa bé bây giờ mới giống là hai đứa trẻ. Chúng cười khanh khách, hò reo, trông thật đáng yêu.
Bụng Lâm Hân bỗng nhói lên một cái. Cô vô thức đặt tay lên bụng. Chợt nhớ ra, hình như ” bà cô” đã không ghé gần cả hai tháng nay rồi.
Thời gian trước Lâm Hân cũng không biết mình mang thai Khải Hoa và Khải Lạc. Kinh nguyệt cô không đều từ lúc mới dậy thì. Sau đêm đó Lâm Hân lại vùi đầu vào làm việc. Công việc khiến cô phần nào quên đi cảm giác nhục nhã khi vừa phải bán thân vừa là kẻ cắp. Lâm Hân muốn trả tiền lại cho Hạo Thiên càng sớm càng tốt nên không nề hà bất cứ việc gì. Cho đến khi kiệt sức ngất đi, đến lúc tỉnh lại ngỡ ngàng hay tin mình đang mang thai trong khi chưa hề biết đến mật ngọt của tình yêu, chưa nhận từ một người đàn ông nào đóa hoa trong ngày tình nhân đầy mật ngọt.
Từ lúc sinh hai con, có nhiều chuyện đã thay đổi. Tâm lý Lâm Hân càng lúc càng trở nên kiên cường, tính cách không còn những bồng bột vụng dại thời thiếu nữ. Vấn đề sinh lý cũng trở nên điều hòa, kinh nguyệt đều đặn. Chỉ có thời gian gần đây hơi mỏi mệt…Không lẽ là…
- Mẹ ơi, mẹ sao vậy?
Khải Hoa ngây thơ hỏi. Lâm Hân cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười với con:
- Mẹ hơi mệt thôi. Không sao đâu con.
…Phòng khám dành cho thai phụ của bác sĩ Từ khu Vượng Giác rất nổi tiếng. Bác sĩ vừa chu đáo, lại nhiều kiến thức, tay nghề giỏi nên không chỉ người bản địa mà nhiều sản phụ Đại lục khi sang đây sinh con cũng tìm đến. Lâm Hân phải ngồi đợi đến lượt mình khá lâu.
- Chị Lâm Hân.
Có người gọi. Lâm Hân quay lại, có chút ngỡ ngàng khi người đi đến là Diễm Thu. Cạnh cô là Thiệu Hằng.
- Chào chị!
Gật đầu đáp lại anh ta mà sự ngỡ ngàng vẫn còn đó. Nhưng Lâm Hân nhanh chóng hiểu ra. Cô nhẹ nhàng:
- Chúc mừng hai người.
Thiệu Hằng cười rạng rỡ còn Diễm Thu có vẻ hơi ngần ngại. Cô quay sang chồng, ánh mắt không còn như lúc trước, dịu hiền, ấm áp hơn:
- Anh mua giùm em ly nước khoáng đi. Em khát nước.
- Ừ. Anh cũng đi lấy thuốc luôn.
Còn lại hai người phụ nữ ngồi bên nhau trên ghế đợi. Lâm Hân nhìn chiếc bụng hơi nhô lên của Diễm Thu, cười hiền:
- Được mấy tháng rồi?
- Bác sĩ nói là hơn 10 tuần. Còn chị?
- Tôi cũng chưa chắc nữa- Lâm Hân cười khẽ -Thử ở nhà thì là có, nhưng chưa chắc nên mới đến đây.
- Vâng.
Ánh mắt Diễm Thu không còn lạnh lùng như trước nữa. Cô đang vui, niềm vui của người được làm mẹ. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã tốt đẹp rồi.
- Cảm ơn chị!
Diễm Thu bỗng lên tiếng cảm ơn khiến Lâm Hân cũng nhướng mày hỏi lại:
- Cảm ơn tôi vì chuyện gì?
- Vọng Thiên luôn nhắc đến chị. Tôi cũng bắt đầu hiểu, có những chuyện buông bỏ đi, người khác hạnh phúc cũng là mình vui vẻ. Thiệu Hằng không phải không tốt với tôi, chẳng qua là tôi không muốn đón nhận lòng tốt của anh ấy.
Nếu mọi thứ trên đời có thể giải quyết dễ dàng chỉ bằng vài lời nói hôm trước thì thật tốt. Chẳng qua Diễm Thu không phải là người cố chấp. Cô ấy…chỉ có lẽ là cảm thấy không cam lòng khi bị chiếm đoạt…Trong tâm tưởng Diễm Thu vô thức đã có hình bóng của Thiệu Hằng, đã xem anh là chồng của mình rồi.
- Không cần cảm ơn tôi. Cô và tôi đều là mẹ…Từ nay chúng ta cố gắng đối xử tốt với con mình, làm tròn bổn phận của người mẹ. Vậy là đủ rồi, phải không?
Diễm Thu gật đầu. Thiệu Hằng đã lấy thuốc xong, tay còn cầm theo hai chai nước. Cầm lấy một chai từ tay anh, Lâm Hân mỉm cười…Thiệu Hằng cũng cười rạng rỡ, thận trọng đỡ lấy vợ, như là đang nâng niu một báu vật trong tay.
- Vọng Thiên có khỏe không?
- Khỏe chị ạ -Thiệu Hằng đáp – Thằng bé phải đi học nên không theo hai vợ chồng chúng tôi sang đây được. Tôi định mua một căn nhà ở Hong Kong.
Lâm Hân ngạc nhiên nhìn họ. Hai người đi và hai người lại đến. Cô chợt nhớ đến căn hộ của mình. Hạo Thiên dự định sau khi từ Thượng Hải về sẽ nhờ môi giới rao bán. Khóe môi cô thoáng cong lên:
- Chúng tôi lại định về Thượng Hải. Nếu anh chị không chê thì sau khi tôi khám xong, tôi mời anh chị về nhà, vợ chồng tôi cũng định bán lại căn hộ đang ở. Không biết anh chị có hứng thú không?
Căn nhà mà Hạo Thiên và Lâm Hân đang ở quả thật rất phù hợp cho một gia đình nhỏ. Thiệu Hằng sau khi xem xong nhà thì lập tức xin số điện thoại của Hạo Thiên để liên lạc ngay.
Cánh đàn ông trò chuyện, hai người phụ nữ thoải mái ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Lâm Hân nhìn gương mặt ánh lên vẻ mãn nguyện của Diễm Thu mà có cảm giác mọi thứ đang trong một giấc mơ vậy. Đôi tay vô thức xoa nhẹ lên bụng…Sự xuất hiện của một sinh mạng mới làm Diễm Thu cảm thấy thật sự kì diệu….Cô ấy không còn chút gì của người phụ nữ lạnh lùng mấy tháng trước. Phải chăng khi buông bỏ đi gánh nặng, con người ta sẽ trở nên thanh thản và hạnh phúc hơn?
- Vọng Thiên phản ứng thế nào?
- Sao ạ?
- Tôi muốn hỏi là Vọng Thiên nghĩ thế nào khi biết sắp có em?
Diễm Thu hơi khựng lại. Vọng Thiên vẫn chưa biết chuyện. Thời gian gần đây thằng bé tuy không biểu hiện rõ nhưng trước sự đổi thay của mẹ thì tỏ ra rất vui sướng. Đêm nào đôi mắt trong trẻo ấy cũng mở to chờ đợi, Diễm Thu vừa dang tay là cậu bé đã chui ngay vào lòng mẹ, khóe môi hiện rõ nụ cười.
Giờ đây đột ngột có một đứa bé khác xuất hiện. Vọng Thiên rất nhạy cảm. Diễm Thu từng đọc qua một số tài liệu. Có một số đứa trẻ sau khi có em sẽ thay đổi, trở nên cục cằn thậm chí ích kỷ hơn. Tất cả đều do nỗi lo sợ tình thương bị san sẻ. Vọng Thiên của cô, sau một thời gian như thế, liệu có vì chuyện này mà càng khép kín hơn không?
- Tôi…tôi cũng không biết nữa. Tiểu Thiên như vậy…Tôi cũng lo khi biết chuyện, liệu Tiểu Thiên có bị sốc không?
Phải nói thế nào với con về sự xuất hiện của một đứa bé khác ngay lúc mình vừa được nhận tình yêu thương sau thời gian dài khao khát. Không chỉ Diễm Thu lo lắng, Lâm Hân cũng cảm thấy bất an vì cảm giác lo lắng kéo đến đột ngột. Hai đứa con cô liệu đã sẵn sàng chờ đón một đứa em khác? Khi có thêm con cái, trách nhiệm nặng hơn, Lâm Hân liệu có đủ sức để mà quán xuyến tất cả không?
Lâm Hân từ nhỏ đã quen với cảm giác đơn độc, trước sau chỉ có một mình. Cô từng là một đứa trẻ chỉ biết yêu bản thân mình, cực đoan với tình thương…Nhưng sau khi có Khải Hoa- Khải Lạc rồi Hạo Thiên nữa, cô mới dần dần hiểu rõ, hạnh phúc của yêu thương thật sự không thể đo đếm hết, người ta chỉ thật sự hạnh phúc khi người mình yêu thương vui vẻ. Yêu thương cũng không cần được đáp lại bởi “được yêu thương một người khác cũng là một sự hạnh phúc rồi”.
- Không sao đâu -Lâm Hân cười nhẹ- Tiểu Thiên sẽ hiểu mà. Chúng ta là cha mẹ. Chúng ta có thể cùng các con chờ đón sự ra đời của em bé. Để cho chúng biết là…em bé cần anh chị và ba mẹ thương yêu đến thế nào. Sau này sau khi con chúng ta lớn, chúng ta nói với chúng, có người thân là một cảm giác vô cùng vui vẻ. Không ai bất hạnh hơn những người không thân thích, tôi tin các con của chúng ta sẽ hiểu và biết trân trọng hạnh phúc chúng đang có mà.
Bàn tay đặt trên bụng của Diễm Thu buông nhẹ xuống. Sự căng thẳng trên gương mặt cô cũng giãn ra. Lúc trước mang thai Vọng Thiên, Diễm Thu ngày ngày đều rửa mặt bằng nước mắt. Cô không quan tâm đến sự ra đời của con, chỉ biết oán hận. May là Vọng Thiên đến bây giờ chưa nhiễm phải tư tưởng đầy oán giận một thời của mẹ. Diễm Thu đã dừng lại kịp lúc. Con cô vẫn còn có thể mỉm cười, vẫn còn ánh mắt ngây thơ và nụ cười răng sún….Trẻ con không biết oán hận, chỉ có người lớn vô tình trút lên người chúng nỗi hờn oán của mình thôi.
- Xong rồi – Thiệu Hằng đã bàn xong chuyện, thong thả bước vào trong. Nụ cười của anh cũng thật nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn vợ đầy trìu mến. Bàn tay nhẹ đặt lên vai Diễm Thu một cách tự nhiên:
- Anh Kỷ và tôi đã nói chuyện. Luật sư sẽ làm tiếp công tác thủ tục, tháng sau sau khi anh chị về Thượng Hải, cả nhà chúng tôi sẽ dọn đến đây ngay.