Hai tháng sau khi Trình Vĩ Phong được đưa về Trình gia. Chu Uyển Lan phát hiện mang thai, bác sĩ không tiết lộ giới tính của đứa trẻ nhưng cô hy vọng đây sẽ là một đứa con trai. Nếu là con trai thì sau này cô ở trong căn nhà này sẽ có chỗ dựa.
Trình Nguyên Khang dường như mở lòng hơn vì được làm cha thêm lần nữa nên anh rất trông đợi đứa trẻ này ra đời. Nhìn cái bụng đang bắt đầu nhô ra của Chu Uyển Lan khiến Trình Vĩ Phong rất hứng khởi. Cậu bé sẽ có em để chơi cùng, sẽ không còn một mình nữa.
Hôm nay Trình lão phu nhân đến thăm cháu trai đích tôn của bà cũng sẵn tiện thăm người con dâu đang mang thai 3 tháng. Kể cũng lạ, khi thông báo có thai bà ta chẳng qua thăm lấy một lần. Nay lại qua bất chợt, đúng thật... là có vấn đề. Trình Vĩ Phong thấy bà nội bước vào nhà liền chạy ra đón
" Ây da, Vĩ Phong"" Bà nội"." Sao con ốm đi nhiều thế? Mẹ mới có tốt với con không?"Hai từ MẸ MỚI như xuyên qua trái tim của Chu Uyển Lan. Bà Trình thong dong ngồi xuống ghế, bà đưa ánh mắt nhìn về phía con dâu.
" Ngồi đi"" con cảm ơn mẹ"Người làm lập tức dâng trà lên, tất đều là Long Tỉnh thượng hạng.
" Con mời mẹ"" Con mang thai chắc cũng được 3 tháng rồi nhỉ? Bụng bắt đầu to lên rồi"" Vâng..."" Chắc con vẫn chưa biết gia huấn của Trình gia. Nhập gia tuỳ tục con à, đây cũng chẳng phải Chu gia đâu."" Con làm sai gì mẹ cứ nói, con sẽ thay đổi"" Không phải mẹ trách gì con đâu, nhưng mà con xem đi...Vĩ Phong đang tuổi ăn tuổi lớn sao con lại để thằng bé ốm đi nhiều thế? Thằng bé là cháu đích tôn của Trình gia, sau này sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của Trình thị... con..."Bà Trình dừng lại có ý thăm dò Chu Uyển Lan
" Đứa trẻ trong bụng con à không còn có những đứa trẻ sau này nữa...đương nhiên là sẽ được thừa kế tài sản nhưng là của Trình gia không phải của Trình thị. Uyển Lan, con của con chắc phải nhờ nhà ngoại chăm sóc rồi"" M-mẹ...chuyện này là sao ạ?"
Cô không hiểu nỗi, là kiểu gia huấn gì thế này?
-" Cho dù thằng bé không phải con ruột của con, thì vẫn là cháu đích tôn của Trình gia. Sau này..."
Tai Chu Uyển Lan chẳng nghe được gì nữa. Ở Chu gia, cho dù là con gái vẫn có tài sản thừa kế. Chu thị đang ở thời kỳ cường thịnh nhất, cô là con gái cả của Chu gia, là kim chi ngọc diệp vậy mà lại bị chà đạp ở nơi này. Nhưng vì yêu Trình Nguyên Khang...Chu Uyển Lan nhẫn nhịn.
-" Vâng ạ..."
Khi Trình lão phu nhân rời đi, cô bực dọc trở về phòng. Trình Vĩ Phong chạy theo muốn cùng mẹ ra vườn chơi thì cô quay lại nhìn cậu với một ánh mắt vô tình. Càng nhìn cô lại càng tức giận, xuất thân của đứa trẻ trong bụng cô chắc chắn sẽ hiển hách hơn Trình Vĩ Phong. Vậy mà tất cả tài sản chỉ được giành cho cậu.
" Về phòng đi, ta mệt"" Me...mẹ sao thế?"" Ta bảo con về phòng!"Cô quát lớn khiến Trình Vĩ Phong sợ hãi, Chu Uyển Lan đóng sầm cửa để lại cậu bé không hiểu gì đang đứng sững người không hiểu gì bên ngoài.
Trình Nguyên Khang khi về nhà, nghe chuyện từ người làm. Lo lắng Chu Uyển Lan lo lắng nhiều sẽ ảnh hưởng đến thai khí, anh lên phòng giỗ dành cô.
-" Uyển Lan..."
Trình Nguyên Khang khẽ bước vào phòng, nhìn thấy Chu Uyển Lan đang thoa kem dưỡng trước gương. Anh định đi đến ôm lấy cô thì cô lại đứng lên bước đến giường rồi nằm xuống. Anh kiên nhẫn đi đến bên giường
" Em mệt sao?"" Ừm, rất mệt"Trình Nguyên Khang ngồi xuống bên cạnh, nhìn vào đôi mắt có phần lạnh lùng của Chu Uyển Lan. Anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:
-"Anh biết em đã phải chịu đựng nhiều áp lực từ gia đình. Nhưng anh sẽ không để em phải khổ nữa. Em hãy an tâm dưỡng thai, chuyện của Vĩ Phong... anh sẽ lo."
Chu Uyển Lan khẽ nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt để kìm nén cơn giận dồn nén trong lòng. Cô ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng:
-"Chuyện của Vĩ Phong? Anh có nghĩ đến đứa con trong bụng em không? Anh có biết mẹ anh đã nói gì với em không?"
Trình Nguyên Khang im lặng một lát. Anh thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô:
-"Anh biết mẹ anh hơi khó tính, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vĩ Phong vẫn là con anh, và đứa trẻ trong bụng em cũng vậy. Anh sẽ bảo vệ cả hai."
Chu Uyển Lan cười nhạt:
-"Cả hai? Sao có thể? Anh có biết mẹ anh đã nói gì không? Bà ta đã định rõ tương lai của đứa trẻ chưa ra đời và Vĩ Phong rồi. Em không thể sống trong cái gia đình này mà cứ phải đứng sau con riêng của anh mãi được."
Trình Nguyên Khang khẽ nhíu mày, đôi mắt trầm xuống:
-"Uyển Lan, em biết rõ Vĩ Phong là cháu đích tôn của Trình gia, điều đó không thể thay đổi. Nhưng em cũng là vợ anh, và đứa con của chúng ta sẽ được anh chăm lo. Em đừng suy nghĩ quá nhiều."
Chu Uyển Lan cảm thấy từng lời nói của Trình Nguyên Khang như một con dao cứa vào lòng. Anh có thể dễ dàng nói ra những lời an ủi, nhưng cô hiểu rằng trong mắt anh, vị trí của Trình Vĩ Phong vẫn không thể thay đổi. Cô khẽ nghiêng người, quay lưng lại với anh, giọng nói khẽ cất lên:
-"Nguyên Khang, em mệt lắm rồi. Đừng nói gì thêm nữa."
Không biết làm gì hơn, Trình Nguyên Khang đành im lặng. Anh đứng lên, chỉnh lại chăn cho cô rồi rời khỏi phòng.
Nhưng khi cánh cửa khép lại, nổi buồn và sự bất mãn trong lòng Chu Uyển Lan chỉ ngày càng lớn hơn. Cô nhìn xuống bụng mình, nơi đứa con đang lớn lên từng ngày, và trong lòng cô dâng lên một nỗi quyết tâm lạnh lùng.
Cô thì thầm với chính mình: "Dù có chuyện gì đi nữa, con của mẹ sẽ không bao giờ đứng sau người khác. Mẹ sẽ bảo vệ con, dù phải làm bất cứ điều gì."
Kể từ ngày đó, Chu Uyển Lan thay đổi. Cô không quan tâm Trình Nguyên Khang nữa, cô chỉ cần đứa trẻ sắp chào đời này. Bằng mọi giá, con của cô phải xuất sắc hơn đứa con riêng kia. Chu Uyển Lan không phải không gả được cho nhà khác mà bị đưa đẩy vào Trình gia này và con cô cũng thế...