Nắm Lấy Tay Anh - Anne

Chương 53: Lý Cảnh Dương



Mùi thuốc sát trùng nồng nặc sộc thẳng lên mũi Trình Tú Dao. Cô mê man nhìn xung quanh, thể mà không có ai ở trong phòng bệnh cùng cô cả. Trình Tú Dao đưa mắt ra ngoài cửa sổ, tim cô chợt hẫn một nhịp khi nhìn thấy một người đàn ông với dáng người cao ráo đang đứng ngoài ban công. Cô muốn gọi tên anh thế nhưng cổ họng khô rát khiến cô chẳng nói nổi. Lấy hết sức cô gọi tên chồng mình

-" Cảnh Thiên"

Lý Cảnh Thiên lập tức quay lại, nhìn thấy cô đã tỉnh anh vội vàng đi đến

" Anh đây, em thấy trong người sao rồi? Anh đi gọi bác sĩ nhé"" Sao chỉ có một mình anh ở đây thế?"" Ba mẹ đi xem tình hình của con rồi"" Phải rồi, con em đâu?"" Anh không biết, nhưng mà em có ổn không? Để anh đi gọi bác sĩ nha"Cô mới tỉnh mà bị anh chọc cho cười, con ở đâu anh cũng không biết nhưng anh biết mọi người đi xem tình hình của đứa trẻ. Anh chạy đi tìm bác sĩ

" Chắc là ổn rồi đó, cô ráng nghỉ ngơi nhiều hơn xíu là được"" Con tôi chắc đang nằm lồng kính nhỉ?"" Đúng rồi, thằng bé giống chồng cô lắm"Nghe bác sĩ Diệp nói thế Lý Cảnh Thiên liền hỏi

" Cái gì? Thằng bé hả?"" Ừ, là con trai. Bộ...anh không biết hả?"Bác sĩ Diệp nghĩ Lý Cảnh Thiên đã đi xem tình hình con rồi chứ, ai ngờ anh còn chưa thấy mặt con luôn.

Rất lâu sau đó cô mới được nhìn thấy mặt con, đúng như lời bác sĩ Diệp nói. Đứa trẻ y hệt ba luôn, từ con mắt đến cái miệng. Cô nhìn đứa trẻ rồi quay sang nhìn anh

" Anh muốn bế con không?"" Không"Anh lắc đầu lia lịa

-" Bế đi, thích muốn chết mà cứ diễn"

Lý Cảnh Thiên nhận lấy đứa bé từ tay Trình Tú Dao. Anh nhìn đứa trẻ, cũng khá dễ thương nhưng mà giống cô thì dễ thương hơn. Nhìn đứa bé đang ngủ mà anh cảm thấy trong lòng dân lên một cảm giác đầy hạnh phúc

" Mà...con đã ổn chưa mà được đưa ra khỏi lồng kính vậy nhỉ?"" Thường thì khi nào trẻ có thể thở bình thường và có cân nặng an toàn thì sẽ được đưa ra khỏi lồng kính nên em nghĩ con đã ổn rồi"" Anh nghe nói...con vừa sinh ra đã không khóc"" Ừm, có lẽ vì thế mà con phải nằm ở phòng NICU hơn 1 tháng"Anh cưng nựng đứa trẻ trong tay

-" Con à, lớn lên phải đẹp trai giống ba nha"

Trình Tú Dao phì cười, mà phải rồi anh còn chưa đặt tên cho đứa trẻ nữa.

" Anh đặt tên cho con đi"" Anh nghĩ ra tên rồi. Lý Cảnh Dương, Dương là ánh sáng mặt trời. Con là ánh mặt trời của ba mẹ"" Tên hay đó"Cô nhìn Lý Cảnh Thiên ôm đứa trẻ trong lòng còn vui vẻ tươi cười nhìn con nữa, cô bất giác mĩm cười.



Cảnh Dương ngày càng lớn mấy chốc đã biết đi rồi khiến cô và Lý Cảnh Thiên phải chạy theo cậu nhóc canh chừng mãi. Dù anh muốn có con gái nhưng mà con trai cũng được hơn nữa Cảnh Dương khi lớn lên cũng có nét giống mẹ. Đáng yêu vô cùng

Hôm nay hai người đưa thằng bé về nhà ông bà nội để Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao có thể tự do đi chơi. Cô và anh lái xe đến bờ biển gần đó để ngắm sao.

Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao đi dạo trên bờ biển, anh nghe nói đêm nay sẽ có mưa sao băng. Nhưng mà với ánh điện của thành phố thì khó lòng mà xem được nên đến biển để xem rõ hơn.

" Dao Dao"" Hửm?"Cô đang dùng kính thiên văn để quan sát bầu trời nên không mấy bận tâm đến Lý Cảnh Thiên

"Em còn nhớ trong đám cưới của Lăng Thành Vinh và Tần Nhược Lam em đã hát Opera cho anh nghe không?"" Nhớ, sao thế?"" Đột nhiên hôm nay anh muốn nghe lại"Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt hơi bất ngờ

" Hát á? Thôi, em quên hết rồi"" Đi mà, vợ ơi không thì em nói câu È il mio destin così cũng được"" Hông"Cô bất lực, người đàn ông 32 tuổi và ước mong nhỏ nhoi là nghe vợ mình nói tiếng Ý đang đưa ánh mắt long lanh về phía cô.

-" È il mio destin così "

Lý Cảnh Thiên phì cười, Trình Tú Dao nhìn anh khó hiếu

" Cười cái gì? Bộ em buồn cười lắm hả?"" Dề thương như vợ anh vậy"Anh cố tình chọc cô rồi chạy đi, khiến Trình Tú Dao đuổi theo. Hai người chạy dọc theo bờ biển, đột nhiên cô nhìn thấy có một ánh sát vụt qua trên bầu trời.

" Anh, sao băng kìa. Ước đi, ước mau lên"" Sao em trẻ con thế?"" Anh có ước không?"Lý Cảnh Thiên vội chắp hai tay lại ước một điều ước. Anh mở mắt nhìn trộm cô đang rất nghiêm túc

" Em ước gì thế?"" Em ước anh và Cảnh Dương luôn khoẻ mạnh"" Đơn giản vậy hả?"" Um, vậy là đủ rồi"Trình Tú Dao nhìn sao băng vụt qua, Lý Cảnh Thiên nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay cô. Chiếc nhẫn ở ngón áp út cô vẫn giữ rất kĩ, cho dù có phải tháo ra để phẫu thuật thì cô vẫn cất nó trong hộc tủ.

" Anh yêu em"" Nghe rợn hết cả người"Lý Cảnh Thiên cười nhẹ và siết chặt tay Trình Tú Dao, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô.

"Cảm ơn em," anh nói, ánh mắt lấp lánh dưới ánh sao."Cũng giống như em ước, anh và Cảnh Dương cũng mong em luôn khỏe mạnh."

Trình Tú Dao cảm nhận được tình cảm chân thành trong giọng nói của Lý Cảnh Thiên, cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Cô dựa vào vai anh, tận hưởng khoảnh khắc yên bình bên biển.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv