"Thật không? Em thích phim của anh hả?" Thời Bắc Thanh vừa bất ngờ vừa vui mừng hỏi.
Cô bé lắc đầu, chỉ tay về phía Dụ Trần Thư: "Em từng thấy anh ấy trên tivi, cả nhà em đều rất thích anh ấy."
Thời Bắc Thanh: "..."
Ầy, măng non trên núi cũng bị Dụ Trần Thư cướp mất rồi.
Sau đó, cô bé quay sang hỏi Dụ Trần Thư: "Anh ơi, lát nữa anh có thể kí tên cho am không? Em sẽ lấy nhật ký của em cho anh kí nhé."
"Đương nhiên là được rồi." Dụ Trần Thư đồng ý.
Nếu đây đã là fan của Dụ Trần Thư thì Thời Bắc Thanh cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, cậu theo sát bên cạnh hắn, trưng ra vẻ mặt vô cùng buồn bực.
Cô bé kia thấy Thời Bắc Thanh không vui, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt cậu, kéo kéo tay áo: "Anh ơi, anh đừng buồn mà. Anh đẹp trai cực kì luôn, em cũng thích anh lắm."
Nghe cô bé nói như vậy Thời Bắc Thanh mới thoải mái hơn một chút, giơ tay xoa đầu cô bé.
"Chỗ các anh muốn đến xe không vào được đâu, chúng ta chỉ có thể đi bộ thôi." Cô bé nói với bọn họ.
"Không sao, nhưng mà có xa lắm không?" Thời Bắc Thanh bắt chước giọng nói lanh lảnh của cô nhóc, hỏi.
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: "Chắc phải đi khoảng một tiếng nữa đó ạ."
Thời Bắc Thanh gật đầu, tiện tay mua cho cô nhóc mấy cái kẹo que coi như là quà cảm ơn.
"Còn muốn ăn gì nữa không, anh mua cho em." Thời Bắc Thanh vô cùng hào phóng.
Cô bé lễ phép nói cảm ơn, cũng không dám lấy nhiều, chỉ nhón thêm một túi bánh nhỏ.
Trên đường đi, bọn họ tranh thủ hỏi chuyện cô nhóc: học hành thế nào, ở trường có vui không, có nhiều bạn bè không... Bởi vì vừa đi vừa trò chuyện cho nên thời gian trôi qua rất mau, không lâu sau đã tới nơi rồi.
Ba người đều rất vui vẻ, chỉ có cameraman là chẳng vui chút nào.
Đường lên núi rất khó đi, xe chuyên dụng mà chương trình chuẩn bị không thể vào được, tổ quay phim chỉ có thể khiêng camera đến đây. Sáng nay mọi người cũng đã dự đoán trước được rồi, tổ quay phim thế nào cũng là tổ vất vả nhất.
Cô bé dẫn đường nghe Thời Bắc Thanh nói hai người phải đi giải cứu mèo, còn được cậu cho xem bức ảnh của chúng thì nhất quyết phải đi theo giúp họ tìm kiếm.
"Chờ một chút, tôi muốn gọi điện thoại." Dụ Trần Thư gọi điện cho cậu bé kia, nhưng lần này cậu không bắt máy nhanh như lần trước nữa, hắn chờ một lúc lâu cũng chỉ thấy tiếng tút tút kéo dài.
Thời Bắc Thanh nhíu mày nhìn Dụ Trần Thư, trong lòng có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, gọi mấy lần cũng không có ai nhấc máy.
"Làm sao thế?" Thời Bắc Thanh lo lắng hỏi.
"Đừng vội, để tôi gọi lại lần nữa." Dụ Trần Thư có vẻ vẫn rất bình tĩnh.
Hắn bấm số, gọi thêm một lần.
Lần này tiếng tút tút vẫn kéo dài rất lâu, may mà cuối cùng cũng có người nhấc máy.
"Alo?" Vẫn là giọng nói của cậu bé lúc trước, chẳng qua lúc này giọng cậu bé rất nhỏ, như đang sợ hãi có ai đó nghe thấy.
"Bọn anh đã tới rồi đây, bây giờ em có thể đến chỗ anh dẫn anh đi tìm hai con mèo đó được không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát mới nghe thấy cậu bé nói tiếp: "Bây giờ em về nhà mất rồi, ba mẹ phát hiện em lấy trộm điện thoại nên không cho em ra ngoài nữa. Hai con mèo đó em đặt ở chân cột điện đó anh."
Nghe cậu bé nói, lông mày Dụ Trần Thư càng ngày càng nhíu chặt.
Hắn đang định hỏi cột điện đó trông như thế nào thì đã nghe thấy một giọng nam nghiêm khắc vang lên: "Con còn chưa đi làm bài hả? Muốn ăn đòn đúng không?"
Sau đó, điện thoại cũng bị cúp luôn.
Dụ Trần Thư nghe tiếng tút tút cúp máy, im lặng không nói gì.
"Nhanh lên, gọi lại đi." Thời Bắc Thanh sốt ruột nói.
Dụ Trần Thư nghe lời cậu gọi lại, lần này thì bị dập máy luôn, gọi thêm mấy lần thì đầu bên kia đã tắt hẳn điện thoại.
"Làm sao bây giờ?" Thời Bắc Thanh lo lắng hỏi.
Dụ Trần Thư cất điện thoại đi, bất đắc dĩ thở dài: "Không còn cách nào khác, đành phải tự đi tìm thôi."
"Hả..." Thời Bắc Thanh càng nghĩ càng không yên lòng.
Dụ Trần Thư nói hai con mèo này đã mắc kẹt ở trên núi mấy ngày rồi, cậu sợ chúng sẽ không trụ được qua đêm nay mất.
Ban đầu cô bé dẫn đường còn giúp bọn họ phân tích cảnh tượng bên trong bức ảnh, cuối cùng chỉ còn mỗi Thời Bắc Thanh và Dụ Trần Thư.
Hai người chia nhau ra tìm đến lúc trời nhá nhem tối.
Ánh hoàng hôn đã dần tắt hẳn, mưa mùa hạ cũng bắt đầu nặng hạt, nhiệt độ trên núi giảm xuống rất nhanh. Bọn họ chạy vội đến một cửa hàng nhỏ trong thôn mua lấy hai cái áo mưa mặc tạm rồi tiếp tục đi tìm.
Thời Bắc Thanh lạnh cóng cả chân tay, người cậu run lên cầm cập. Cuối cùng cậu cũng tìm thấy hai con mèo trong bụi rậm bên cạnh một cái cột điện.
"Dụ Trần Thư! Tôi tìm thấy rồi! Đúng là hai con mèo lông cam!" Thời Bắc Thanh quay đầu hét thật to về phía Dụ Trần Thư, trong giọng nói còn pha thêm một chút hoảng loạn lo âu.
Nghe thấy Thời Bắc Thanh gọi, Dụ Trần Thư vội vàng chạy đến.
Khi bọn họ tìm thấy hai con mèo thì chúng đã sắp hấp hối rồi, cả người bị nước mưa làm cho ướt rượt, kêu không thành tiếng.
"Mau đem chúng đến bệnh viện thôi, nếu không sẽ không sống qua đêm nay mất." Dụ Trần Thư vội vàng bế hai con mèo lên.
Mưa rơi quá to khiến Thời Bắc Thanh không nhìn rõ lắm, cậu chỉ có thể lần mò mở khóa lồng khí chuyên dụng theo trực giác để Dụ Trần Thư đặt hai con mèo vào.
Nhưng Dụ Trần Thư không làm vậy, hắn nói: "Để tôi ôm chúng nó cho."
Hắn nói xong thì vén áo mưa lên, ôm hai con mèo vào lòng, dùng áo mưa che trên đầu chúng.
Bọn họ nhanh chóng chạy đến cửa hàng nhỏ ban nãy, Dụ Trần Thư vừa vào đã mua ngay một cái khăn lông lau khô người cho hai con mèo.
Thời Bắc Thanh đứng bên cạnh hắn, tóc cậu ướt nhẹp dính vào trên trán, cúi người thở dốc.
"Cậu đi hỏi xem ở đâu có bán miếng dán chườm nóng không?" Dụ Trần Thư phân công cho Thời Bắc Thanh.
Mùa này chắc chắn không có túi chườm to, nhưng miếng dán loại nhỏ có thể sẽ có, trước tiên phải dùng cái này làm ấm tạm thời cho hai con mèo nhỏ trong thời gian chờ được đưa tới bệnh viện.
Thời Bắc Thanh gật đầu liên tục nhưng cậu tìm hết cả cửa hàng cũng không thấy miếng dán chườm nóng đâu, đành phải suốt ruột chạy về hỏi Dụ Trần Thư.
"Làm sao bây giờ, ở đây không có miếng dán chườm nóng..." Thời Bắc Thanh lo lắng đến mức giọng nói cũng run rẩy không ngừng, nghe như sắp khóc đến nơi.
"Không sao, cậu đừng vội." Dụ Trần Thư lấy khăn lông bọc lấy cả người con mèo đưa cho Thời Bắc Thanh, Thời Bắc Thanh vội vàng đón lấy ôm vào trong lòng.
Sau đó Dụ Trần Thư đi mua mấy chai nước khoáng, xin thêm của chủ cửa hàng một ít nước nóng. Hắn đổ bớt nước khoáng trong chai đi thay bằng nước nóng vào để tận dụng làm túi sưởi.
"Thế cũng được rồi." Dụ Trần Thư đặt mấy chai nước vào lồng khí, còn cẩn thận lót thêm vài cái khăn lông.
"May mà anh có kinh nghiệm nuôi mèo." Thời Bắc Thanh thở dài nhẹ nhõm.
Trong lồng khí đã có nước ấm và khăn lông, Thời Bắc Thành sờ thử một lần mới yên tâm đặt hai con mèo vào tròng, xoa xoa đầu của chúng: "Ngoan nhé, kiên trì một chút nữa thôi."
Dụ Trần Thư nhìn bộ dạng lúc này của Thời Bắc Thanh, hắn cảm thấy cậu rất giống mèo con bị mưa làm cho ướt nhẹp cả người, cũng muốn đưa tay lên xoa đầu cậu.
"Meo..." Con mèo nhỏ hơn khẽ kêu lên một tiếng.
"Ngoan lắm." Thời Bắc Thanh nở nụ cười dịu dàng.
Cậu đút cho chúng một ít đồ ăn thú cưng, Thấy hai con mèo đã ổn hơn rồi, Dụ Trần Thư lại mua thêm một cái khăn đắp lên người cho chúng, sau đó vội vàng tính tiền rời đi.
Bên ngoài vẫn còn mưa to, Thời Bắc Thanh sợ mưa lọt vào trong lồng khí, định cởi áo mưa của mình ra che thì bị Dụ Trần Thư ngăn lại.
Thời Bắc Thanh sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Dụ Trần Thư tự cởi áo mưa của mình ra trùm lên cái lồng.
"Cậu cứ mặc đi." Dụ Trần Thư nói với Thời Bắc Thanh.
Thời Bắc Thanh mím môi, nhìn Dụ Trần Thư qua màn mưa một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Đi thôi." Dụ Trần Thư vỗ nhẹ lên cổ Thời Bắc Thanh: "Chú ý dưới chân, đừng để bị vấp ngã."
Thời Bắc Thanh gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Mưa cứ rơi không ngừng, trời còn tối đen khiến cho con đường càng trở nên khó đi hơn. Dụ Trần Thư xách lồng khí còn Thời Bắc Thanh cầm đèn pin soi đường cho hắn.
Đi không biết bao nhiêu lâu, Thời Bắc Thanh cảm thấy chân mình sắp què đến nơi rồi thì hai người mới tới được thị trấn bên cạnh.
Xe của chương trình vẫn đang chờ bọn họ. Đạo diễn cũng lo lắng chạy đến xem thế nào, vừa thấy bóng dáng hai người lập tức đẩy họ vào xe.
"Mau lau đi." Đạo diễn đưa khăn cho bọn họ: "Chỉ có một cái thôi, hai người chịu khó dùng chung nhé."
Chu Tuyết đáng đứng bên ngoài xe xem xét kiểm tra cho hai con mèo: "Cảm ơn hai anh nhiều lắm, tôi sẽ đưa chúng đến bệnh viện ngay. Hôm nay hai anh đã vất vả rồi, mau trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi, đừng để bị cảm."
"Tôi cũng muốn đến bệnh viện." Thời Bắc Thanh nói.
Cậu muốn thấy hai con mèo nhỏ thật sự an toàn cậu mới yên tâm được.
"Không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta về thôi." Dụ Trần Thư trùm cái khăn lông lên đầu Thời Bắc Thanh.
Thời Bắc Thanh quay lại nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
"Cô đi đi, nhớ chú ý an toàn." Dụ Trần Thư nói với Chu Tuyết.
Chu Tuyết gật gật đầu, cầm lấy cái lồng khí lên một chiếc xe khác.
Thời Bắc Thanh vẫn ngoái cổ trông theo, mãi đến khi chiếc xe lăn bánh mới lưu luyến quay về.
"Anh lau đi, cái khăn này to lắm, mỗi người một nửa." Thời Bắc Thanh lúc này mới để ý Dụ Trần Thư nhường cả cái khăn cho cậu.
"Không cần." Dụ Trần Thư xoay mặt Thời Bắc Thanh lại đối diện với hắn, cầm khăn lông lau đầu cho cậu.
Thời Bắc Thanh cúi đầu sửng sốt, cậu muốn nói gì đó nhưng không nói ra được.
"Này..." Thời Bắc Thanh ngập ngừng.
"Sao thế?" Dụ Trần Thư ghé mặt xuống nhìn cậu.