Tiêu Thanh Lộ cũng không lạ gì với việc mẹ cô, Tiêu Nhã Nam từ sáng sớm đã đi làm, để cô phải ở nhà một mình.
Tiêu Nhã Nam một thân một mình nuôi cô lớn. Cô biết bà rất vất vả vì đứa con gái như cô, nưng cô chẳng thể làm gì, chỉ có thể nhìn mẹ mình lao vào công việc.
Mười bảy năm...Mười bảy năm tuy dài nhưng rất nhanh đã trôi qua, mẹ cô có lẽ đã quen với cảnh không chồng nuôi con...Lời dèm pha, dè bỉu của những người xung quanh không khiến bà bận tâm. Điều bà quan tâm có lẽ là đứa con gái duy nhất là cô. Cô biết bà rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn cô tưởng rất nhiều. Nhưng là cô không ít lần cô bắt gặp bà một mình trong phòng mà đem một bức ảnh của một người đàn ông ra ngắm nhìn đắm đuối. Lòng cô đau nhói. Cô biết, linh cảm của một đứa con chưa từng biết mặt cha mình mách bảo cô...Người đàn ông đó...là cha cô.
Mười bảy năm qua, chưa một lần Tiêu Nhã Nam chủ động nhắc đến cha Tiêu Thanh Lộ trước mặt cô. Cô từ khi hiểu chuyện hơn cô cũng chưa từng hỏi mẹ mình về ông ta. Cô cũng không có định hỏi, sợ những vết thương trong sâu thẳm trái tim mẹ cô lại ứa máu. Nhưng...đã có một lần cô nghe mẹ nói về người cha của cô...
Những ký ức bị chôn vùi theo thời gian lại quay về bủa vây lấy cô, đau đớn và cô đơn. Lúc đó cô mới chín tuổi. Cô luôn bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt chỉ vì cô...không có cha. Cô luôn thắc mắc tại sao mọi người bạn của cô, kể cả Tiểu An đều có cha,mà cô lại không có. Nhưng cô luôn kìm nén trong lòng, cô kìm nén lòng hiếu kỳ về người cha bí ẩn của cô, người mà cô cũng chưa từng được thấy mặt dù là trong ảnh. Đến khi lớn lên, cô vẫn không thể hiểu sao lúc đó cô có thể mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng là một hôm, đám bạn con trai trong khu phòng trọ của hai mẹ con cô thấy cô một mình mà không có Tiểu An bên cạnh nên hùa nhau trêu chọc cô. Nếu là Tiểu An ở đây thì bọn nó sẽ không dám đụng đến cô. Nhưng hôm đó, cô lại ở đây một mình chơi đùa với chú chó Poodle của bác Tô hàng xóm,cũng là mẹ của Tiểu An mà Tiểu An hôm đó đi khám nha sĩ nên không có ở nhà. Bọn con trai kia ngựa quen đường cũ, liền lại gần trêu chọc, mắng chửi cô:" Đồ cô nhi...Đồ con hoang, không có cha...Ha ha ha ha ha...". Cô òa khóc, ôm chặt chú chó Poodle vào trong lòng. Thấy thế, bọn trẻ kia lại càng lớn tiếng trêu chọc cô. Một tên trong bọn chúng tiến lại gần cô, cô theo bản năng lùi lại thì không may vấp phải hòn đá phía sau khiên cả người cô ngã nhào ra phía sau. Cả người cô lăn ra đất.
"Lộ Lộ..." Đúng lúc đó, mẹ cô vùa đi mua đồ về, chứng kiến cảnh cô bị bọn con trai bắt nạt, khiên cô ngã lăn ra đất liền vội vàng chạy tới. Đám con trai kia thấy mẹ của Tiêu Thanh Lộ liền lập tức chạy đi chỗ khác. Tiêu Nhã Nam liền đỡ Tiêu Thanh Lộ liền nhanh chóng đỡ cô dậy, phủi lớp bụi bám trên người cô, vừa hỏi thăm, trong lòng không kìm được mà phẫn nộ lẫn đau xót dâng lên:"" Lộ Lộ của mẹ, con không sao chứ?...""
"Mẹ..." Tiêu Thanh Lộ lúc này khóc to hơn, đem bao nhiêu uất ức mà kêu tiếng "mẹ".
"Không sao, có mẹ đây rồi Lộ Lộ. Không sao đâu, có mẹ ở đây sẽ không ai làm hại con gái của mẹ nữ đâu. Nín đi con, nín đi Lộ Lộ của mẹ..."" Mẹ cô cũng không kiềm lòng được mà nước mắt cũng tuôn rơi, bà ôm chặt đứa con gái đáng thương của bà vào lòng, không ngừng vuốt ve.
Đến lúc này, Tiêu Thanh Lộ lại càng khóc to hơn, cô kể lể trong nước mắt: "" Mẹ ơi...Bọn nó bắt nạt con vì con...vì con không có cha...Mẹ ơi, cha ở đâu, nói cha về với Lộ Lộ đi mẹ...Mẹ ơi...Cha của Lộ Lộ...Cha đang ở đâu?...""
Tiêu Nhã Nam không nói gì, chỉ biết âm thầm khóc. Một lúc sau Tiêu Nhã Nam lấy hết dũng khí, thổ lộ những điều từ tận đáy lòng: "" Lộ Lộ nín đi con... Cha con từ khi mẹ sinh ra con, à không, từ khi biết mẹ mang thai con, ông ta đã không cần mẹ con ta nữa rồi...Ông ta bỏ rơi mẹ con ta để đi đến bên cạnh người phụ nữ khác, đến một đất nước khác, không thèm để ý tới chúng ta nữa rồi...Lộ Lộ...Hãy nhớ rằng cuộc đời này của con chỉ có mẹ không có cha. Nếu thực sự có ai hỏi con về cha thì con phải nói rằng cha Tiêu Thanh Lộ con đã chết rồi...""
Tiêu Nhã Nam đem hết sự thẳng thắn mình có được mà nói. Cô biết nói ra những lời này cô chỉ càng thêm đau khổ, Lộ Lộ của cô sẽ bị tổn thương, nhưng...cô phải nói. Đó là sự thật, tuy nó đau đớn đến cùng cực.
Tiêu Thanh Lộ lúc này mới ngước lên nhìn mẹ mình, cô mới nhận ra, mẹ cô cũng đang khóc...
"Mẹ...Mẹ đừng khóc...Lộ Lộ biết lỗi rồi...Sau này Lộ Lộ tuyệt đối không nói đến cha nữa...Con sẽ hảo hảo nói với mọi người là con chỉ có mẹ, không có cha...Mẹ đừng khóc nữa...Lộ Lộ thương mẹ nhất..."" Tiêu Thanh Lộ vươn hai bàn tay nhỏ bé lên, vuốt nước mắt trên mặt Tiêu Nhã Nam.
Tiêu Nhã Nam nắm lấy tay của đứa con gái rồi lại ôm cô vào lòng, siết chặt tiểu bảo bối của cô:"" Lộ Lộ ngoan...Mẹ cũng yêu Lộ Lộ nhất...""
Đời này của Tiêu Thanh Lộ chỉ sợ hai điều. Thấy mẹ mình cô khóc là một trong hai điều đó. Còn về cha cô...Từ cái ngày mẹ cô vừa khóc vừa nhắc đến, nói rằng ông ta đã từ bỏ mẹ con cô để đi theo người phụ nữ khác thì cô cũng không cần phải biết về ông ta nữa. Từ đó thì cô luôn hận ông, hận cách ông bỏ rơi mẹ con cô, khiến cô trở thành một cô nhi, khiến cô chưa từng được hưởng hạnh phúc thực sự có cả cha lẫn mẹ bên cạnh. Vậy nên cô đem bản thân tự nhủ rằng cô phải hảo hảo sống thật hạnh phúc để cho ông ta, cho mọi người thấy không có cha Tiêu Thanh Lộ này vẫn sống tốt.
Quay lại thực tại, một bàn tay mền mại đặt lên tay Tiêu Thanh Lộ, nắm thật chặt tay cô, siết chặt. Tiêu Thanh Lộ bừng tỉnh nhìn lên...là Tô Ngọc An đang cầm tay cô. Cô yếu ớt mỉm cười: "Tớ không sao."
Tô Ngọc An cũng chỉ biết cười mà nói: " Còn nói nữa! Cậu khóc rồi kìa!"
"A..." Tiêu Thanh Lộ giờ mới cảm thấy một dòng chất lỏng nóng ấm từ lúc nào đã chảy từ mắt xuống tới cằm.
Tô Ngọc An vươn tay còn lại, lau đi nước mắt trên mặt Tiêu Thanh Lộ. Cô biết...cô biết Tiêu Thanh Lộ đang nghĩ cái gì. Chỉ có thể là nghĩ về cha mình, Tiêu Thanh Lộ cô mới có biểu cảm như vậy. Trái tim cô thắt lạ. Là bạn thân nhất của Tiêu Thanh Lộ từ khi sinh ra đến bây giờ, Tô Ngọc An đã quá hiểu người bạn này của cô. Tuy bên ngoài Tiêu Thanh Lộ tỏ ra cứng rắn nhưng chỉ Tô Ngọc An biết cô thực sự rất yếu đuối a! Mỗi lần nghĩ về cha cô, nghĩ về người mẹ đơn thân một mình nuôi cô lớn, Tiêu Thanh Lộ đều như vậy,không khóc thì cũng ủ rũ cả ngày khiến bạn cô là Tô Ngọc An đều không kiềm lòng mà buồn lây.
"Thôi nào! Đừng nghĩ nhiều nữa! Mới sáng sớm đã khóc lóc rồi. Cậu mít ướt quá nha! Biết bản thân nếu khóc thì sẽ rất xấu xí mà còn như vậy."" Tô Ngọc An nói, muốn phá vỡ cái không khí ảm đạm này.
Tiêu Thanh Lộ phì cười. Chỉ có Tô Ngọc An mới có thể khiến cô đang rất buồn bã mà vui vẻ trở lại nha! Hơn nữa hôm nay là khai giảng nữa, là một ngày mà tâm trạng nên vui a!
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Sau đó liền cùng lấy xe đạp của Tô Ngọc An mà đạp đến trường.