*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
Nhẹ nhàng vuốt ve, thở dốc, Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu giống như đã đến thiên đường, cậu cảm thấy chỗ này của cậu giống như có dã thú thoát khỏi lồng, nhưng khoái cảm cao nhất kia, lại không đạt đến được, cả người giống như quanh quẩn ở giữa thiên đường và địa ngục, muốn phản kháng nhưng ý thức lại đắm say không ngừng được, trong lòng đang kêu gào muốn cái người nhìn không rõ hình dáng ở trên thân thể mình cho nhiều hơn nữa.
Tuy muốn tiếp tục đắm chìm như vậy, nhưng Nhạc Chính Nhị lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, kì thật cậu không phải như vậy, cậu là alpha, là một alpha rất mạnh về lực khống chế, như thế nào sẽ dễ dàng rơi vào tay giặc như vậy.
“NGAO…OOO, ô…”
Một tiếng chó sủa rốt cục đem Nhạc Chính Nhị từ trong tình huống nửa thiên đường nửa địa ngục giải cứu ra, vất vả mở mắt, cả người mồ hôi ẩm ướt khiến Nhạc Chính Nhị rốt cục cũng kịp phản ứng vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Một giấc một xuân.
Đều nói mộng xuân không dấu vết, nhưng tình huống xấu hổ trong mộng không tốt cũng chẳng xấu kia khiến cho Nhạc Chính Nhị để lại ấn tượng sâu sắc, lòng còn sợ hãi vuốt lên trái tim đang đập liên tục, Nhạc Chính Nhị cảm thấy buồn bực khó hiểu, tại sao phải làm loại mộng này? Chẳng lẽ sau khi cậu biến thành omega lại có suy nghĩ để người áp như vậy? Không, tuyệt đối không có khả năng này, cậu là alpha, cậu sao có thể có loại suy nghĩ này, một giây liền biến thành tổng thụ loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng, nhắm mắt lại, Nhạc Chính Nhị không ngừng tẩy não cho mình, cậu là alpha, cậu không thể bị hormone đáng chết kia khống chế.
“NGAO…OOO.” Mộc Mộc nhìn thấy chủ nhân sau đó lại ngủ, không kiên nhẫn tiếp tục dùng nước miếng giúp Nhạc Chính Nhị rửa mặt, nó đói bụng, chủ nhân như thế nào lười như vậy. Bình thường giờ này ác bá đều chuẩn bị cho nó thiệt nhiều đồ ăn ngon rồi.
Nhạc Chính Nhị bị Mộc Mộc thè lưỡi liếm một mặt nước miếng, nhanh chóng mở to mắt, con mắt tỏa sáng nhìn gấu chó leo lên giường làm loạn, nhất định là bởi vì Mộc Mộc thè lưỡi ra liếm cậu mới có thể tạo thành loại tình huống xấu hổ này, nhất định là như vậy.
“Ngoan, để cho cha hôn một cái.” Nhạc Chính Nhị cảm thấy bản thân đã nghĩ thông suốt liền nhanh chóng đứng lên ôm chó yêu hôn một cái: “Chỉ có điều về sau cũng đừng liếm lung tung.” Lại thè lưỡi ra liếm thật sự muốn mạng của cậu rồi.
“Ô.” Mộc Mộc không kiên nhẫn dùng móng vuốt vỗ chủ nhân, dùng cái mũi đẩy Nhạc Chính Nlhị nhanh chóng đứng dậy, nó thật sự rất đói.
“Con ngoan, chờ.” Nhạc Chính Nhị bị vỗ cũng không để ý, nhanh chóng rời giường giúp con trai chuẩn bị bữa sáng.
Nhạc Chính Nhị huýt sáo dĩ nhiên đã quên giấc mộng vừa rồi, từ trong tủ lạnh tìm ra đồ ăn Hách Liên Lâm đặc biệt làm cho Mộc Mộc lấy ra hâm lại, nhìn đồ ăn thừa trong tủ lạnh, Nhạc Chính Nhị nhịn không được chậc lưỡi, cảm nhận sâu sắc Hách Liên Lâm ngoài trừ thích tính kế người, vẫn có ưu điểm khác.
Ví dụ như đêm qua sau khi giúp cậu làm cơm tối, còn rất tự động giúp Mộc Mộc làm thức ăn dự trữ, thuận tiện cũng giúp cậu làm một chút đồ ăn, sau đó mới rời đi, thật sự là đặc biệt hiền lành, chẳng qua Nhạc Chính Nhị thật sự cảm thấy Hách Liên Lâm người này cổ quái không muốn để cho người khác biết, làm một lão đại hắc bang lại thích nấu cơm cái gì đó, nhất định không thể để cho người khác biết, bởi vì chuyện này thật sự ảnh hưởng rất sâu sắc đến hình tượng lạnh lùng của Hách Liên Lâm, cho nên chỉ có thể ở bên này của cậu vụm trộm triển khai trù nghệ của mình.
Không thể không nói, đường về não của Nhạc Chính Nhị cũng là vô cùng thần kỳ.
Sau khi cho Mộc Mộc ăn no bụng, bản thân Nhạc Chính Nhị cũng ăn tròn bụng, vừa đánh nấc vừa nghĩ đến sắp xếp Mộc Mộc như thế nào cho ổn thỏa, dù sao con chó lớn cỡ này nếu như không có người trông coi, vậy khẳng định là lực phá hoại kinh người, nhưng cậu hôm nay phải đi làm, thật đúng là không thể dắt chó đi dạo.
Một hồi chuông vang lên cắt đứt suy nghĩ của Nhạc Chính Nhị, lấy điện thoại di động ra, là một dãy số lạ, Nhạc Chính Nhị nhìn một lát mới nhận: “Alo?”
“Xuống.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp dịu dàng.
“Anh là ai? Xuống đùa cái gì?” Nhạc Chính Nhị bị giọng điệu chảnh chọe kia chọc cho tức cười, vừa sáng sớm ai lại tự tìm phiền phức.
“Tôi, xuống lầu.” Trả lời ngắn gọn như cũ.
“Anh là ai?” Nhạc Chính Nhị liếc mắt, chân gác ở trên bàn lười biếng hỏi, còn thiếu chút nữa là cầm tăm cạo răng.
“Hách Liên Lâm.” Người ở đầu dây bên kia giống như thở dài nói một tiếng: “Đem chó mang xuống, cậu phải đi làm, cũng nên trả chó về đúng với chủ rồi.”
“Dựa vào cái gì? Đó là của tôi.” Chó quả thực chính là sợi dây thần kinh mẫn cảm của Nhạc Chính Nhị, vừa nghe thấy có người muốn mang chó của cậu đi liền vội vàng phản bác, nói xong mới kịp phản ứng người nọ là Hách Liên Lâm: “Khụ khụ.” Nhạc Chính Nhị kịp thời phản ứng không được tự nhiên ho một tiếng, mới hạ thấp thanh âm nói: “Tự mình cũng có thể chăm sóc, không cần làm phiền anh nữa.” Chỉ có điều tên này thật sự sẽ không phải sáng sớm chạy đến dưới lầu nhà cậu đi.
“Cậu không cần đi làm? Cậu chăm sóc như thế nào? Hay là cậu dự tính không đi làm đi xem mắt?” Giọng điệu trả lời của Hách Liên Lâm vẫn không hề phập phồng.
Chỉ là ba vấn đề liên tiếp này khiến cho Nhạc Chính Nhị á khẩu không trả lời được, trong lòng lập tức dâng lên một trận phẫn nộ: “Ai cần anh lo.” Sau đó liền “ba” một tiếng dập máy, để điện thoại di động xuống Nhạc Chính Nhị tức đến mức hốc mắt đều bắn tia hồng, cậu cũng không biết cậu tại sao tức giận như vậy, sau khi đổi xác cậu kì thật đã dần dần quen người chung quanh thỉnh thoảng đùa giỡn cậu, hoặc là các loại lời nói bảo cậu lập gia đình.
Nhưng vừa rồi nghe thấy lời nói không mang theo cảm tình của Hách Liên Lâm, trong lòng Nhạc Chính Nhị bỗng dưng dâng kên một trận cảm giác phẫn nộ vô lực, loại cảm giác bị người đã từng là đối thủ khinh thường, loại cảm giác vô lực sau khi bị người chọc thủng tất cả ngụy trang, những thứ này đều đang nhắc nhở cậu đã từng thất bại.
Nhắm mắt lại nằm ngửa ở trên mặt ghế Nhạc Chính Nhị trong lòng rối rắm, kì thật cậu vẫn luôn rất ghen ghét Hách Liên Lâm, đem anh trở thành đối thủ càng đem anh trở thành mục tiêu, cho nên vừa rồi mới có thể thẹn quá hóa giận như vậy, có lẽ cậu liền như vậy thành thật đi lập gia đình cũng là lựa chọn không tệ.
“Ô ô.” Mộc Mộc ăn no rồi cảm giác được tâm tình của chủ nhân không tốt, rốt cục lương tâm cũng xuất hiện đi đến an ủi chủ nhân của nó, tuy chỗ này rất nhỏ, nhưng chủ nhân cũng không cần thương tâm. Đúng vậy, chỗ ở hiện tại của Nhạc Chính Nhị đã được chó gấu dấu hiệu sớm đã bị ghét bỏ, diện tích quá nhỏ, cũng không đủ để nó nhảy nhót.
“Đích linh linh.” Một hồi chuông cửa không nhanh không chậm vang lên, chỉ là Nhạc Chính Nhị chán nản chẳng muốn đi phản ứng, tiếp tục nằm ở trên mặt ghế giả chết.
Mộc Mộc nghiêng đầu phát hiện chủ nhân không để ý tới nó, lại trừng mắt nhìn ngoài cửa, sau khi sủa hai tiếng, liền vui vẻ chạy tới trước cửa kiễng chân, sau khi chạm đến tay cầm, động tác liền xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, mở khóa cửa. Đúng vậy, làm một chó của lão nhị hắc bang, Mộc Mộc chính là thông minh như vậy.
“NGAO…OOO.” Mộc Mộc thò đầu ra nhìn xem ngoài cửa là ai, phát hiện là ác bá vẫn luôn làm đồ ăn cho nó, liền tránh ra thân thể cực lớn, để cho ác bá đi vào.
Hách Liên Lâm khen thưởng liền sờ soạng lông chó, con chó ngu xuẩn này tốt xấu còn có chút tác dụng, không uổng phí nuôi ở bên người, đúng vậy, Hách Liên Lâm người này lòng dạ hẹp hòi, làm sao có thể đơn giản như vậy để con chó ngu xuẩn này lại, nhất định là có mục đích.
Mộc Mộc không có ý phản kháng, chủ nhân hôm nay chưa vuốt lông cho nó, cho nên chỉ có thể tiện nghi ác bá này một chút.
Cho nên một người một chó này tuy không vừa mắt lẫn nhau, nhưng bắt đầu hợp tác lại thật đúng là đặc biệt thân mật khăng khít, nhìn giống như là đã từng phối hợp vô số lần.
Nhạc Chính Nhị híp mắt nhìn một người một chó kia ở cửa ra vào, mặc dù đối với hành vi bán cha cầu ăn của con trai nhà mình rất phiền muộn, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hách Liên Lâm, trong lòng của cậu vẫn là một trận lửa lớn.
“Anh tới làm gì?” Nhạc Chính Nhị tức giận nói, chỉ là đợi cả buổi cậu cũng không đợi được câu trả lời của Hách Liên Lâm, chỉ thấy người kia ở đứng ở cửa ra vào vẫn luôn nắm chặt nấm đấm cảm giác giống như muốn đánh người, trực giác nói cho cậu biết người này hiện tại rất nguy hiểm, thần kinh kéo căng Nhạc Chính Nhị cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?” Đây là tiết tấu muốn đánh nhau hả.
Hách Liên Lâm cũng không trả lời cậu, chỉ là chậm rãi đi về phía Nhạc Chính Nhị, bước chân bình thản lại mạnh mẽ.
Nhạc Chính Nhị nhìn Hách Liên Lâm từ từ đi vào, chỉ thấy người đàn ông vẫn luôn rất trầm ổn lúc này hai mắt đỏ lên nhìn cậu chằm chằm, giống như từng bước tiến về phía con mồi, Hách Liên Lâm như vậy khiến cho Nhạc Chính Nhị nhịn không được trong lòng một trận sợ hãi, cậu hiện tại chẳng qua là omega, đánh nhau tuyệt đối là đánh không lại.
“Cậu cảm thấy như thế nào?” Hách Liên Lâm cũng không trả lời vấn đề của cậu, lúc đi đến cách Nhạc Chính Nhị còn năm bước liền dừng lại, chỉ là thanh âm khàn khàn mang theo một loại áp lực.
“Cái gì như thế nào nha? Tôi cảm thấy rất tốt, chính là nhìn thấy anh rất không thoải mái.” Nhạc Chính Nhị nhìn thấy anh dừng lại, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là vẫn mạnh miệng không chịu thua kém người khác.
Hách Liên Lâm cảm thấy trong hơi thở kia mùi thơm như có như không, ngọt ngào khiến cho người say mê, càng giống như là cảm giác lâng lâng khi say rượu, mùi thơm này quấn quanh chớp mũi của anh phủi như thế nào cũng không đi, cho dù lực khống chế của anh cũng rất tốt nhưng vẫn khó kiềm chế được khát vọng ở trong lòng, càng giống như trái cây khát vọng đã lâu chờ anh đi hái, cái mùi này –
Hương vị phát tình thuộc về omega.
Omega và alpha, beta và omega là yếu nhất, gánh chịu trách nhiệm sinh sôi nảy nở đời sau, cho nên trong khoảng thời gian nửa đời trước đều đang khát vọng cùng người phát sinh quan quan hệ, cho đến khi cùng người kết hợp mới thôi, đoạn thời gian sau này đều bận mang thai sinh nở. Mà đoạn thời gian trước chính là nhiều lần xảy ra sự cố, omega sẽ trải qua kì động dục khó khăn, một ngày không bị người dấu hiệu ngày ấy liền sống không tốt, trước kì động dục còn có thể chịu được, bệnh trạng không phải quá rõ ràng, nhưng lại trêu chọc alpha, nếu đến một lần động dục quan trọng cuối cùng, trên cơ bản phần lớn omega đều đánh mất bản năng, thầm nghĩ tìm người kết hợp, trong thời kì này nếu không có người quản, vậy cũng chỉ có thể bị mùi vị phát tình này dẫn dụ một vài alpha đến chà đạp.
Mà mẹ của Nam Ninh chính là lo lắng ở điểm này, cho nên vẫn luôn thúc dục con trai kết hôn, sớm một ngày cùng người kết hợp, liền sớm một ngày mất đi nguy hiểm, hơn nữa còn có thể nhanh chóng sinh cho bà một đứa nhỏ để chơi đùa.
Nam Ninh tính tình ngốc nghếch, bộ dáng lại rất đẹp, đến nay cũng không phân biệt được sự khác biệt giữa alpha và omega, càng đối với sự việc 18+ kia cũng không hiểu nhiều lắm, cho tới bây giờ không có việc gì có thể gợi ra dục vọng trong lòng cậu, cho nên đơn thuần như tờ giấy trắng đã hơn hai mươi tuổi vẫn không có động dục, đây cũng là nguyên nhân mẹ của Nam Ninh lại đồng ý thả cho cậu đi ra ngoài.
Nhưng Nhạc Chính Nhị không giống, suốt ngày bị người nhắc nhở phải lập gia đình, trong lòng của cậu sớm đã có một vài ý thức mơ hồ, hơn nữa còn không biết tự công tự thụ, hormone trong thân thể cũng kịch liệt gia tăng, kì động dục tự nhiên liền tới.
Chẳng qua là hơn hai mươi năm làm alpha cho nên cậu đối với việc của omega căn bản cái gì cũng không biết, mấy ngày nay thân thể khác thường cũng bị cậu xem nhẹ, căn bản không nghĩ tới cùng kì động có liên quan.
Buổi sáng sớm cậu làm mộng xuân, kì thật cũng là điềm báo dục vọng của omega chưa thỏa mãn, chỉ là vẫn bị cậu bỏ qua, nhưng thân thể tản ra loại mùi vị phát tình kia lại làm cho Hách Liên Lâm không hề chuẩn bị bị hun đến căn bản khó lòng có thể cầm giữ nổi.
“Cậu động dục rồi.” Hách Liên Lâm cũng biết Nhạc Chính Nhị tâm lớn, miễn cưỡng kiềm chế dã thú ở trong lòng, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi trả lời.