Trời chiều chạng vạng, nghĩa trang đã không còn ai nữa.
Bách Nam ngồi xổm trước mộ Bách Thụ Nhân cẩn thận quét sạch tro giấy và lá cỏ, đặt thùng lên, thì thầm, "Ông ơi, con tới chậm rồi, không thể đưa ông nốt đoạn đường cuối, con xin lỗi."
"Ông sẽ không trách em đâu." Ban Ngọc ngồi xuống cùng cậu, ngẫm nghĩ một lát, trực tiếp xếp bằng lại, nhìn ảnh chụp trên bia mộ, giọng nghiêm túc, "Ông, lần đầu tiên con gặp Nam Nam là bốn năm trước."
"Tiểu Ngọc?" Bách Nam nghiêng đầu nhìn hắn, kéo tay, "Anh làm gì thế? Dưới đất lạnh lắm, mau đứng lên đi."
"Anh đang kể cho ông nội nghe đã gặp em như thế nào... Ông từng hỏi anh, bây giờ anh phải nghiêm túc trả lời." Hắn kéo cả Bách Nam cùng ngồi xuống, nắm lấy tay cậu, "Nam Nam, anh đã thích em rất nhiều năm rồi."
Bách Nam ngơ ngác nhìn hắn, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Ban Ngọc bị cậu nhìn đến phát ngượng, dời ánh mắt, đổi giọng hung dữ, "Không được nhìn anh, nhìn ông nội đi! Nếu còn nhìn nữa anh sẽ đuổi em ra chỗ khác, không cho nghe cùng đâu!"
Bách Nam vội quay đầu nhìn lên ông lão đang tươi cười hào sảng trên tấm bia, bàn tay căng thẳng nắm chặt, nhịp tim nhảy rất nhanh.
Không có tầm mắt áp bách của cậu, Ban Ngọc lấy lại chút tự tin, nỗ lực áp xấu hổ trong lòng xuống, tiếp tục nói, "Bốn năm trước, sức khoẻ anh vẫn chưa tốt, để tiện cho việc thăm khám, mẹ đành chuyển anh đến bệnh viện của chú Dịch."
Chú Dịch? Dịch Thiếu Dũng? Tức là năm đó Tiểu Ngọc và ông nội nhập cùng một bệnh viện?
"Không cho quay sang nhìn anh!"
Bách Nam vội quay mặt về hướng cũ, ánh mắt thẳng tắp nhìn bia mộ, hứa hẹn, "Em không nhìn anh nữa, anh cứ nói đi, em nghe là được."
Ban Ngọc thẹn quá thành giận, "Không cho chen ngang!"
Bách Nam giơ tay làm động tác ngậm miệng.
"... Cũng không cho lộn xộn!"
Bách Nam vội ngẩng đầu ưỡn ngực, làm bộ như nghiêm túc nghe giảng bài.
"Hơn nữa anh không nói cho em, anh đang kể cho ông nghe!" Hắn tức giận bổ sung.
Trong mắt Bách Nam hiện lên ý cười, nắm chặt bàn tay đang cầm tay hắn, cào nhẹ vào lòng bàn tay.
"... Hừ! Không được làm nũng!" Hắn đỏ mặt căn dặn, sau đó giữ chặt cái tay đang lộn xộn, cùng cậu mười ngón đan vào nhau.
Bách Nam khẽ bật cười thành tiếng.
Ban Ngọc nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên mặt cậu, yên tâm trong lòng đè áp đi nỗi xấu hổ buồn bực, nhỏ giọng hừ một tiếng, "Tóm lại, lần đầu tiên gặp mặt anh đã thấy em ngốc muốn chết, còn ngốc hơn cả bây giờ!"
Bách Nam mỉm cười, nghe hắn biệt nữu tự thuật mà trái tim càng ngày càng mềm xuống.
Một thiếu niên thân thể không tốt và một thiếu niên hoảng loạn thất thố vì ông nội đột nhiên bệnh nặng, thiết lập này đúng là nói kiểu gì cũng không thể coi là mỹ diệu.
Mùa hè bốn năm trước, Ban Ngọc vừa chuyển viện đến đây không lâu đang vùi người đọc sách trên sô pha đặt bên cửa sổ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi xe cứu thương phá sạch hứng thú của hắn. Vốn sẵn tâm tính trẻ con, hắn bực bội ném sách, cửa sổ vỡ vụn, sách cũng rơi xuống lầu, mà tiếng còi xe phiền não kia lại càng vang dội hơn.
Hắn nhíu mày đứng bên cửa sổ, muốn nhìn xem nơi nào phát ra âm thanh, sau đó gương mặt hoảng hốt của Bách Nam từ trên xe cứu thương cứ thế ngã vào tầm mắt hắn.
Thật sự là một cú ngã đập mặt xuống đất, ngã mạnh đến nỗi lỗ mũi đỏ bừng, còn chảy rất nhiều máu, hình tượng khi đó muốn bao nhiêu chật vật cũng có, nói thê thảm cỡ nào cũng đủ.
Ban Ngọc bị "tư thế oai hùng" của cậu gây chấn động mạnh, ngây ngốc nhìn cậu thoải mái dùng vạt áo thun lau máu mũi, sau đó giống như không có việc gì chạy vội theo bác sĩ y tá vào trong bệnh viện. Một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn lại, ghét bỏ đưa ra kết luận, "Trông đần quá."
Vị thiếu gia dưỡng bệnh đến nhàm chán cuối cùng đã tìm thấy thú tiêu khiển mới, hắn thích đứng bên cửa sổ xem náo nhiệt dưới lầu.
Ngày đầu tiên, tên nhóc ngốc nghếch chảy máu mũi ôm một cái hộp giữ ấm vào bệnh viện, mấy tiếng sau lại ủ rũ ôm hộp trở về.
Ban Ngọc đánh giá, quá ngốc!
Ngày hôm sau, nhóc ngốc chảy máu mũi vác một cái bọc lớn vào trong bệnh viện, hơn mười phút sau, cậu lại vội vã chạy ra ngoài mua bình thuỷ đựng nước sôi và một ít vật dụng sinh hoạt cá nhân.
Ban Ngọc đánh giá, vẫn ngốc!
Ngày thứ năm, nhóc con lỗ mũi sưng đỏ xấu chết kia ngồi trên một chiếc ô tô trông cũng tạm ổn vào bệnh viện, đi cùng một cặp nam nữ trung niên, rũ đầu rất không có tinh thần.
Ban Ngọc nhíu mày, người không có tinh thần trông càng xấu xí hơn!
Ngày thứ mười một, trời rất nóng, cái mũi đã hết sưng làm cho nhóc ngốc trông thanh tú lên một ít vội vã chạy vào bệnh viện, đến chạng vạng lại vội vã rời đi, hình như đã gầy thêm một chút.
Cậu hai cực kỳ không vui, gảy gảy gạch men bên cửa sổ, trong lòng mắng to, ngốc muốn chết!
......
Ngày thứ hai mươi ba, thiếu niên tuấn tú đỡ một ông lão tản bộ dưới vườn hoa, ánh hoàng hôn hạ trên gương mặt tươi cười của cậu kỳ cực xinh đẹp.
Ban Ngọc bĩu môi kéo màn lại, vùi người vào ghế sô pha, rầu rĩ đọc sách.
......
Người quan sát và người bị quan sát cùng nhau trải qua hết kỳ nghỉ hè, hắn cao thêm một chút, nhưng bệnh tình lại dần kém đi.
Bác sĩ cưỡng chế hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn nghe lời, nhưng ngày càng nói chuyện ít hơn.
Phác đồ điều trị hết cái này đến cái khác, cha mẹ ngày càng sốt ruột, hắn chỉ biết nằm một chỗ nhàm chán, thưởng thức ngọc thạch giấu dưới gối đầu, trong lòng lại suy nghĩ không biết có nên tìm cách gặp mặt nhóc ngốc kia một lần không.
Sức khoẻ kém hắn vốn đã biết, chữa chạy bao lâu vẫn không tốt hơn hắn biết, chuyện có lẽ bản thân không sống được mấy năm nữa... hắn cũng biết. Cửa phòng bệnh và tường không hoàn toàn cách âm, cha mẹ và bác sĩ nói chuyện ồn ào như vậy, không muốn biết cũng khó.
Dù sao cũng không còn sống bao lâu, vậy cứ tuỳ hứng một chút chắc không có vấn đề gì đâu.
—— Hừ, nếu nhóc xấu xí kia dám ghét bỏ hắn, hắn sẽ sai vệ sĩ trói lại cho một bài học... đấm cho chảy máu mũi thì thôi!
Sau khi tình trạng thân thể tốt hơn, hắn lại được đứng bên cửa sổ, chỉ tiếc là nửa tháng tiếp theo hắn không nhìn thấy nhóc con xấu xí kia vào bệnh viện.
Cậu cả vội vã bay từ nước ngoài về bị vẻ mặt âm u tràn đầy oán khí của hắn dọa cho hết hồn, tìm đường chết hỏi, "Thất tình à? Không đúng, đến một đứa bạn còn không có, mày đây là... bị ma nhập?"
Ban Ngọc oán hận trừng mắt nhìn anh trai, ném một khối phỉ thuý cực phẩm Cát Hỉ tặng cho ra ngoài cửa sổ.
Cậu cả nhà họ Ban tối sầm mặt, hít sâu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hay lắm, mày đúng là em trai ruột của anh rồi."
"Hừ!"
Phỉ thúy được một y tá đi ngang qua nhặt lấy, cô gái này có chút kiến thức, biết cục đá trên tay rất có giá trị, vội hoảng hốt chạy vào trong toà nhà tìm người mất của.
Đến lúc này hai anh em vẫn còn đang giận dỗi nhau.
Cậu cả tức đến hộc máu, hít sâu cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, khuyên nhủ sâu sắc, "Tiểu Ngọc, cả ngày mày chỉ biết đứng bên cửa sổ nhìn, anh không biết mày đang nhìn cái gì, nhưng bác sĩ nói mày không hợp tác điều trị, như vậy là không được đâu! Mới có tí tuổi đầu, rốt cuộc là có gì mà phải suy nghĩ tiêu cực?"
Ban Ngọc quay đầu, không thèm để ý đến anh ta.
"Mày nói xem nào, ngoài cửa sổ có cái gì đẹp mà nhìn mãi thế! Nhìn thì thôi đi, còn đứng phát ngốc, ngốc cũng thôi đi, còn hết cười ngu rồi nhíu mày, mẹ sắp hoài nghi tinh thần mày có vấn đề rồi đấy! Nói đi, rốt cuộc là làm sao!"
Trong mắt Ban Ngọc hiện lên một tia mờ mịt, nhìn Ban Giác nghi hoặc hỏi, "Em cũng không biết, chỉ là luôn muốn nhìn cậu ấy... Anh hai, rốt cuộc em bị sao vậy?"
Ban Giác càng thêm nghẹn họng.
Cô y tá nghe lén bên ngoài cẩn thận gõ gõ cửa phòng, chần chừ nói, "Cái đó... hay là em trai anh...có người mình thích rồi?"
Ban Giác khiếp sợ.
Ban Ngọc nghe vậy nhíu mày, sau đó càng nghi hoặc hơn, "Luôn muốn nhìn thấy cậu ấy, là vì thích sao?"
Y tá bị đôi mắt đào hoa của cậu nhìn thẳng, thanh HP lập tức nổ mạnh, hoảng hốt nói, "Đúng vậy, đúng vậy, nếu không thích, vì sao cứ luôn muốn nhìn thấy người ta chứ?"
Cậu hai nhà họ Ban bừng tỉnh đại ngộ —— Hóa ra hắn thích nhóc xấu xí kia à... Không đúng, người hắn thích sao lại xấu được, rõ ràng cười rộ lên rất đẹp...
Ban Giác cạn lời liếc hắn một cái, xoay người đi ra ngoài —— Anh ta nghĩ mình đã tìm thấy biện pháp giúp em trai tích cực điều trị rồi.
Sau khi biết tâm tình của mình là thích, càng ngày hắn càng ham thích hoạt động "đứng bên cửa sổ xem náo nhiệt" hơn.
Ngày không biết thứ bao nhiêu, cuối cùng hắn lấy hết can đảm, canh đúng dịp Bách Nam đỡ ông nội xuống vườn hoa tản bộ, cũng chạy xuống để "ngẫu nhiên gặp mặt".
Nhóc xấu xí kia càng nhìn gần càng thấy đẹp... hắn ngắm đến quá nhập tâm, sau đó bất cẩn, ngã bẹp một cái.
Hai ông cháu đang chậm chạp đi về phía này là những người chú ý đầu tiên, hắn xấu hổ muốn chết, trong lúc hoảng loạn không cẩn thận chạm phải ánh mắt ôn hòa của cậu, mặt lập tức đỏ bừng, luống cuống chân tay bò dậy.
"Không sao chứ?" Giọng nói ôn nhuận ấm áp vang lên cách đó không xa, hắn không dám ngẩng đầu, chỉ gật lung tung rồi xoay người chạy mất.
Giữa lúc vội vội vàng vàng, hắn chỉ kịp nghe ông lão gọi một tiếng "Nam Nam".
"Hóa ra anh chính là cô gái bị ngã xong vội vàng bỏ chạy kia?" Bách Nam nghe đến đây, không khỏi lên tiếng kinh ngạc.
Nét mặt dịu dàng đầy hoài niệm của Ban Ngọc nháy mắt bị xấu hổ buồn bực thay thế, cả giận nói, "Cô gái đâu ra! Anh có chỗ nào giống con gái!"
"Nhưng lúc ấy tóc anh khá dài, còn xinh đẹp nữa..."
"Đó là vì anh không có cơ hội đi cắt tóc!" Ban Ngọc căm giận, tự phùng mang trợn mắt một hồi mới kinh ngạc quay đầu lại, "Không đúng... Em còn nhớ rõ anh?"
"Đương nhiên là nhớ rõ." Trong lòng Bách Nam hơi cảm khái xen lẫn chút vui sướng, "Người mặc đồng phục bệnh nhân mà vẫn đẹp như người mẫu em mới thấy lần đầu đấy, không muốn ấn tượng cũng không được."
Ban Ngọc bị cậu khen hơi xấu hổ, quay đầu lẩm bẩm, "Thôi, niệm tình em đã sớm để ý đến... ngoại hình anh như vậy, anh sẽ không so đo chuyện em nhận sai giới tính..."
"Sau đó thì sao?" Bách Nam mỉm cười truy vấn, "Sau đó vì sao không tiếp tục tìm em nữa? Nếu thế không chừng chúng ta sẽ được ở bên nhau sớm mấy năm đấy."
"Anh đi chữa bệnh chứ sao." Ban Ngọc chớp mắt, nâng cằm nói, "Đã thích em thì phải đảm bảo chăm sóc tốt cho em, cho nên em sống bao lâu, anh cũng phải sống được bấy lâu."
Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, vỗ ngực nói rất tự hào, "Hiện giờ anh đã chữa trị xong, có thể chăm sóc cho em rồi." Nói xong lại nhìn về phía bia mộ, thái độ nghiêm túc, "Cho nên ông nội ơi, ông có thể yên tâm giao Nam Nam cho con không? Con sẽ thật lòng thương yêu em ấy."
Bách Nam siết chặt hai bàn tay đang giao nắm, nói khô khốc, "Tiểu Ngọc..."
Ban Ngọc đứng lên, móc từ trong túi ra một khối ngọc bội, cạy cạy bẻ bẻ, tách ngọc bội thành hai nửa, đưa một nửa cho cậu, nghiêm túc nói, "Nam Nam, chúng ta kết hôn đi."
Bách Nam ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, sau đó giơ tay đặt lên bàn tay cầm ngọc bội của hắn, nắm chặt lại, mỉm cười gật đầu, "Ừm, chúng ta kết hôn."
Lời cầu hôn lúc chạng vạng ở nghĩa trang rất không lãng mạn, nhưng lại làm người ta hạnh phúc đến muốn khóc thật to.