Câu này của Địch Kỳ Dã, cũng không phải đang tán tỉnh, hắn có ý ám chỉ.
Đại Sở chia các vùng miền thành bốn cấp, châu đạo phủ huyện, cấu thành tầng tầng hệ thống quản lý hành chính từ trên xuống dưới.
Thiên hạ mười châu, người quản lý là Tri châu.
Mười châu lớn nhỏ không đồng nhất, tổng cộng chia hai mươi đạo, người quản lý là Đạo đài.
Thành trì dưới đạo hội tụ thành phủ, người quản lý là Tri phủ.
Các thành dưới phủ là huyện, người quản lý là Tri huyện.
Lục Dực nhận quân chức Tây Nam Đại đô đốc, đóng quân ở Tây Nam Thục Châu, vẫn luôn không an phận cho lắm.
Ngày gần đây, thủ lĩnh Phong Tộc Phù Nhiễm bỗng nhiên bệnh nặng, Lục Dực có ý đồ nhúng tay vào việc chọn lựa người kế nhiệm thủ lĩnh Phong Tộc.
Cố Liệt lại không sốt ruột.
Lục Dực chuyển sang theo Sở trước khi Sở quân đánh hạ Thục Châu, có lẽ không rõ lắm Cố Liệt giỏi nhẫn đến mức nào.
Trong những năm tranh bá, trước khi có được Địch Kỳ Dã, bất luận Vi Bích Thần viết thư gửi công văn lên án nhục mã Cố Liệt thế nào, bất luận các tướng quân cấp dưới cho rằng không thể nhịn được nữa ra sao, bản thân Cố Liệt vẫn sừng sững bất động.
Lúc ấy Phong Tộc chưa bị diệt, thực lực của Sở quân không đủ để ứng phó khai chiến trên hai mặt trận, Cố Liệt chỉ nhìn chằm chằm Tín Châu Thục Châu, nơi trộn lẫn rất nhiều tài phiệt, hoàn toàn không trúng phép khích tướng.
Con người Cố Liệt làm việc, không nói lời suông vô ích, quyết định kế sách sau đó hành động, không động thì thôi, đã động nhất định sẽ động đến cùng.
Hiện giờ Đại Sở nhất thống thiên hạ, Lục Dực muốn tạo phản chỉ có một con đường chết, hắn còn chưa làm phản ngoài sáng, Cố Liệt căn bản không cần động đến hắn, mà chỉ cần hắn dám phản ngoài sáng, chính là đang đuổi theo ngày chết của mình.
Điểm này, Địch Kỳ Dã cũng biết rõ, chẳng qua hằng ngày muốn chạy ra ngoài chơi thôi.
Thế nên Cố Liệt không những không nghiêm túc, còn đùa hắn: “Ngươi không phải nói nên tìm ít chuyện đứng đắn cho Nhan Pháp Cố làm? Có lẽ ta nên phái hắn đi?”
Địch Kỳ Dã cười một tiếng lành lạnh, không tiếp lời.
Hậu điện Vị Ương Cung, thị nữ không được phép vào, thái giám có thể tiến vào hậu điện thay phiên hầu hạ tổng cộng không quá năm người, mỗi người đều không thân không thích, hơn nữa đều là loại người tính cách lanh lợi, biết xem ánh mắt, không nên nói nhiều tuyệt đối không nói, không nên hỏi nhiều tuyệt đối không hỏi.
Ngày này thái giám đến ca gọi là Nguyên Bảo, Định Quốc Hầu vừa trở về, hắn lập tức nhanh nhẹn đi Ngự Thiện Phòng truyền thiện, lúc này tự mình xách hộp đồ ăn tiến vào.
Cái tên Nguyên Bảo, còn là Địch Kỳ Dã sửa cho hắn.
Cũng không phải Địch Kỳ Dã khăng khăng đòi cát lợi, mà là thân thế của Nguyên Bảo quá khổ, ban đầu trong nhà đặt tên cho hắn là Tiện Sinh, thật sự quá khó nghe.
Địch Kỳ Dã nhìn Nguyên Bảo gầy trơ cả xương, chỉ có cái cằm có chút thịt, giống như bộ kim nguyên bảo mà ngày tết Cố Liệt đặc biệt làm cho hắn và Cố Chiêu. Cho nên hắn xen vào một câu.
Cố Liệt còn nhớ kiếp trước mình sửa tên người này thành Bình An, nhưng nếu Địch Kỳ Dã nói giống Nguyên Bảo, vậy gọi là Nguyên Bảo đi.
Cứ như vậy, Tiện Sinh liền trở thành Nguyên Bảo.
Kiếp trước Nguyên Bảo thông minh lanh lợi, cũng rất trung tâm, đáng tiếc năm thứ mười Sở Sơ đã sinh bệnh nặng ra đi. Cố Liệt cũng yên tâm dùng hắn, những chuyện liên quan đến hậu điện và Địch Kỳ Dã, đa phần là giao cho Nguyên Bảo đi làm.
Nguyên Bảo dọn xong hộp đồ ăn, biết hai vị chủ tử đều không thích người khác hầu hạ, an tĩnh thối lui ra ngoài hành lang chờ đợi.
Chợt nghe trong điện vang lên cạch một tiếng, trong lòng Nguyên Bảo biết, đây là hai cái bàn ăn lại ghép vào với nhau.
Địch Kỳ Dã vì suy nghĩ cho an nguy của bản thân, gần đây lại bắt đầu nỗ lực đốt cháy lên hứng thú của Cố Liệt đối với đồ ăn. Hắn muốn dùng phương thức thống kê khoa học, tìm ra món ăn mà Cố Liệt tương đối thích hơn.
Cố Liệt có sinh ra nhiều hứng thú hơn với đồ ăn hay không, hiệu quả này còn chưa rõ ràng lắm, nhưng hiển nhiên Cố Liệt rất có hứng thú với hành động quan tâm đến chuyện mình ăn uống của Địch Kỳ Dã.
Cảm giác này giống như một món ăn ngon thơm ngào ngạt, đứng trước mặt không ngừng hỏi, ngươi thích ăn cái nay hay thích ăn cái kia? Thích ăn chưng hay ăn luộc? Thích vị cay hơn hay thích vị chua hơn?
Vậy đương nhiên là thích Địch Kỳ Dã hơn.
Thế nên lúc Địch Kỳ Dã chỉ trích Cố Liệt không phối hợp, Cố Liệt cảm thấy có chút oan uổng.
Cố Liệt uống xong muỗng canh thứ ba, hoàn thành trình tự bữa tối. Lấy trà súc miệng, mới nhìn Địch Kỳ Dã, chậm rãi nói: “Quả nhân có muốn ăn.”
Đáng tiếc, không cho ăn.
Địch Kỳ Dã hỏi nửa ngày, đồ ăn của mình cũng chưa động đến, lúc này bị tức cười, cúi đầu ăn cơm, làm lơ người.
Dùng xong bữa tối.
Hai người theo thường lệ gặp nhau ở thư phòng nhỏ.
Địch Kỳ Dã không xem sổ con cùng Cố Liệt, đứng ở bên cửa sổ, nhìn phòng trống đất trống trong hậu viện nửa ngày, hỏi Cố Liệt: “Đất trống ở hậu viện, sao không đào một hồ sen?”
Trơ trụi, khó coi.
Cố Liệt trật một nhịp tim, đi đến bên cạnh Địch Kỳ Dã, mới từ tốn nói ra lý do mà năm đó hắn đã nghĩ nhưng chưa từng giải thích tường tận: “Ngươi không thích muỗi, đào hồ sen, gần nước sẽ sinh ra côn trùng, đến lúc ấy ngươi lại ghét lắm muỗi. Còn nữa, hậu viện cách tẩm điện rất gần, hơi ẩm cao không tốt, già rồi dễ mắc phong thấp buốt xương.”
Địch Kỳ Dã bị Cố Liệt hù sửng sửng sốt sốt, hiếm thấy lộ ra ít ngu đần: “Ta chỉ thuận miệng hỏi, ngươi nghĩ xa xôi như vậy…… Chưa gì đã nói đến chuyện về già rồi.”
“Thế nào?” Cố Liệt nắm lấy khuỷu tay hắn, kéo hắn tới trước mặt mình, “Định Quốc Hầu còn định bội tình bạc nghĩa?”
Địch Kỳ Dã không mặc áo bào đẹp đẽ quý giá của Định Quốc Hầu, sau bữa tối hắn thay một bộ thường phục mặc trong điện, là một bộ xiêm y bằng lụa màu xanh sẫm. Hắn vốn đã trắng nõn, màu xanh sẫm càng bật tông hơn, hơn nữa còn khác hẳn với một thân trắng ngày thường hay mặc, làm Cố Liệt thấy tươi mát.
Địch Kỳ Dã bị câu này của Cố Liệt chọc cười thành tiếng: “Ngươi dùng cái từ ngữ gì đấy.”
Dừng một chút, lại nhướng mày nhìn Cố Liệt: “Miệng vàng lời ngọc, Bệ hạ ngài để cho ta tình một lần coi.” (1)
Vẻ mặt Cố Liệt nghiêm túc, một bộ ngươi này sao nói không giữ lời, ôm Địch Kỳ Dã vào lòng, nói ra lời lẽ chính đáng bên tai hắn: “Định Quốc Hầu đã quên, ngày ấy, ngay tại đây, ngươi ngồi trên bàn dài……”
Địch Kỳ Dã mới nghe một tí tai đã đỏ rồi.
Ở phương diện này hắn cũng không có ngượng ngùng, dù sao thời đại kia của Địch Kỳ Dã đã sớm không phải thời cổ đại mông muội, bảo thủ về chuyện phòng the. Hơn nữa hắn còn có tâm tư tranh cường háo thắng với Cố Liệt, cho dù có ngượng ngùng, cũng tuyệt đối không chịu dễ dàng thể hiện ra ngoài.
Nhưng mà chung quy hắn vẫn không có kinh nghiệm, hắn làm được chuyện thân mật, nhưng lại không chịu nổi việc nghe Cố Liệt nói những câu nghiêm trang đứng đắn như thế.
Làm hắn quá là bối rối.
Đã vậy Cố Liệt còn cực kỳ yêu thích cái mâu thuẫn vừa mạnh dạn lại vừa e thẹn này của hắn, giống như viên trái cây nửa chín nửa non, thỉnh thoảng sẽ cố tình đùa hắn như thế, đùa đến Địch Kỳ Dã thẹn quá hoá giận.
Quả nhiên, Địch Kỳ Dã ủn Cố Liệt ra, trừng mắt giễu cợt đế vương Đại Sở: “Ngươi vua một nước, mà sao không biết xấu hổ thế hả.”
Hai ngươi họ dựa vào cửa sổ, Cố Liệt lại kéo Địch Kỳ Dã trở về, nhịn cười nói: “Là quả nhân không đúng, lại đây xem sổ con với quả nhân đi.”
Bạn trai nhà ai xin lỗi đi dùng cùng nhau tăng ca để xin lỗi?
Nội tâm Địch Kỳ Dã càm ràm, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ để một mình Cố Liệt xem đến đêm khuya, nên cũng ngồi xuống vị trí thường ngày của mình, bắt đầu xem tấu chương.
Lật hai quyển, Địch Kỳ Dã đối chiếu, tìm ra một bản sao tấu chương mà mình để lại khi trước, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn rời ghế, đặt hai quyển sổ con lên bàn Cố Liệt, đi đến giữa phòng, quỳ một gối với Cố Liệt: “Bệ hạ, thần có lời muốn nói.”
Đây là quy củ do chính Địch Kỳ Dã đặt ra cho mình, từ xưa giữa khai quốc chi quân và công thần lương tướng sinh ra hiềm khích, thường thường bắt đầu gây khó dễ từ việc khinh thường lễ nghi. Việc hành lễ tuy nhỏ, nhưng dùng nhỏ để xem lớn, một mặt thuyết minh công thần đích xác sinh ra lòng khinh thường đế vương, mặt khác, cũng thể hiện hiềm khích giữa quân thần ngày càng sâu, đã đến nông nỗi ngay cả việc hành lễ nho nhỏ như vậy mà cũng không thể chịu được.
Địch Kỳ Dã kiên trì hành lễ ở thời điểm bàn luận chính sự, mục đích là muốn bóp chết nguy cơ từ trong trứng. Một là nhắc nhở bản thân, Cố Liệt hiện tại có thân phận đế vương; hai là cho dù giữa bọn họ thật sự xảy ra hiềm khích, ít nhất cũng không nên vì chuyện hành lễ nhỏ bé này mà bất hoà càng nghiêm trọng hơn.
Điều này đủ để chứng minh, Địch Kỳ Dã coi trọng tình cảm của bọn họ nhiều như thế nào.
Nhưng đối với Cố Liệt mà nói, Cố Liệt không muốn hắn cư xử xa lạ như thế, nhưng Địch Kỳ Dã có bao nhiêu quật cường ở vấn đề mà bản thân kiên trì, Cố Liệt đã sớm được lĩnh giáo. Tóm lại, cho tới trước mắt, Cố Liệt vẫn chưa thể thuyết phục Địch Kỳ Dã từ bỏ cái kiên trì này.
“Ngươi nói đi.”
Cố Liệt thở dài bất đắc dĩ, lấy hai quyển sổ con qua, mở ra.
Đó là hai quyển sổ con không liên quan đến nhau.
Một quyển là Khương Dương viết, nói về chuyện một năm qua không ít công thân không đủ sức làm, đã từ quan, xin Cố Liệt đẩy thời gian cử hành xuân vi lên sớm hơn, nhanh chóng bổ sung các vị trí quan viên đang trống.
Việc này, vốn nằm trong dự kiến của Cố Liệt.
Cố Liệt phong thưởng cho công thần bổng lộc hàng năm rất dày, mỗi người đều là kẻ có tiền, nhưng lúc ấy bọn họ đều muốn làm quan che chở cho con cháu, vậy nên không có một công thần từ bỏ việc vào triều, đều nhận chức vụ.
Nhưng, người một khi phất nhanh, liền dễ dàng sa vào hưởng thụ lười biếng, huống chi trong số bọn họ, đặc biệt là võ tướng, không ít người ban đầu căn bản không đọc nhiều sách, vào triều làm quan, cần phải bắt đầu học lại rất nhiều.
Có vài công thần còn giữ tâm lý may mắn, không chăm chỉ làm việc. Chỗ này đến phiên Ngự Sử Đài giám sát quan viên phát ra uy lực.
Lãnh đạo cao nhất của Ngự Sử Đài ở trong triều là Tả ngự sử và Hữu ngự sử.
Tả ngự sử quản lý ngôn quan, nghe đồn để tấu sự, chỉ cần nghe nói quan viên nào có hành vi thiếu khuôn phép, vậy lập tức tố hắn; Hữu ngự sử cầm trong tay Túc Chính Đài, cứ ra tay một cái là tra án thẩm vấn, có thể buộc tội quan viên, giữ vững kỷ cương.
Mà trước mắt Hữu ngự sử nắm giữ Túc Chính Đài, tên là Mục Liêm.
Mục Liêm là ai? Hắn là người mà ngoại trừ Bệ hạ, Khương Duyên, sư phụ và các sư đệ, đều không nhận ai hết, có khi nhìn ngu dại, nhưng trên thực tế không chỉ đa mưu túc kế, thậm chí còn làm người ta cảm thấy có hai phần thâm độc.
Đám công thần lười biếng dùng mánh lới, kiêu căng thất trách, bị Mục Liêm điều tra chứng cứ rõ ràng, nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt, ai có thể dạy dỗ đều không buông tha.
Đám công thần này đến chỗ Cố Liệt khóc, Cố Liệt được gãi đúng chỗ ngứa, nào có chuyện trách cứ Mục Liêm, chỉ cảm thán với đám công thần này là pháp không dung tình mà, quả nhân sao có thể vì Hữu ngự sử chấp pháp công bằng mà trách cứ hắn đây? Tự các ngươi để cho người ta bắt được nhược điểm, quả nhân cũng rất mất mặt rất là bất đắc dĩ đó.
Vì thế đội ngũ công thần Đại Sở liền nghênh đón một làn sóng từ quan nho nhỏ.
Một năm bọn họ có thể nhận nhiều bổng lộc như thế, bổng lộc làm quan chẳng qua là dệt hoa trên gấm, hà tất phải đi chịu mấy cơn giận không đâu này?
Thế là, những người không thích hợp làm quan, không có năng lực làm quan, đã bị đào thải trong im lặng như vậy.
Có điều đây đã là sổ con tháng hai, đến giờ trong đám công thần này không phải không có người hối hận, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, Cố Liệt bố trí quá nhanh, hiện tại xuân vi đã sắp bắt đầu, Cố Liệt căn bản không có khả năng sẽ lại triệu hồi bọn họ.
Một quyền khác, là sổ con của Đạo đài Giang Nam Đạo ở Thanh Châu, tố thủ hạ của hắn, Tri phủ Đăng Lâm Phủ có hành vi không chính đáng, ẩn giấu tâm tư làm loạn, nghi ngờ là giặc cũ Bắc Yến.
Địch Kỳ Dã mở miệng giải thích: “Bệ hạ, hai quyển sổ con này có vấn đề giống nhau, quyển của Khương Dương chỉ là lỗi nhỏ, nhưng sổ con của Đạo đài Giang Nam Đạo, lại là sai hoàn toàn, tác phong này tuyệt đối không thể kéo dài, cần phải ra lệnh cấm rõ ràng.”
Điều này khiến Cố Liệt kinh ngạc.
Địch Kỳ Dã rất ít nói nặng lời như vậy, mỗi lần hắn mở miệng thường là “Thần cho rằng” “Thần cảm thấy”, chỉ cần còn có khả năng thương lượng, hắn sẽ không thẳng thừng kết luận người khác là sai.
Vì vậy Cố Liệt truy vấn: “Nói thế nào?”
——————————————————————–
Chú thích:
(1) Bội tình bạc nghĩa: nguyên văn là ‘thuỷ loạn chung khí’, Kỳ Dã nói là cho ‘loạn’ một lần, ý là cho nằm trên phát coi:)))