Hàm răng cắn chặt, nghiền mỏng thớ thịt bên ngoài, để lại một dấu vết không cạn, nơi mỏng nhất bị hàm răng nghiền tới, ửng lên vệt máu đỏ tươi nhỏ bé, dường như đã bị cắn vỡ, tản ra mùi màu nhàn nhạt.
Ăn ngon.
Cố Liệt nhìn dấu răng mình tạo ra, chưa đã thèm, nhưng luyến tiếc cứ như vậy nuốt trọn toàn bộ món ăn trân quý, hắn liếm nhẹ lên chứng cứ phạm tội quyện theo ý vị trấn an.
Địch Kỳ Dã nhịn đau, sắp bị Cố Liệt tức cười rồi, hắn túm lấy long bào của Cố Liệt, phát lực ấn Cố Liệt lên lưng ghế long ỷ, hỏi với ngữ điệu nguy hiểm:
“Ngươi muốn ăn ta à?”
Đâu ra kiểu chưa nói hai câu đã há mồm cắn người?
“Đói bụng,” Cố Liệt bất động thanh sắc một lần nữa vây quanh eo Địch Kỳ Dã, ăn ngay nói thật.
Địch Kỳ Dã nhướng mày: “Đói?”
Hắn buông long bào, dùng ngón tay xinh đẹp của mình, chạm lên môi Cố Liệt, rồi chuyển qua dạ dày Cố Liệt, chỉ ba chỗ từ trên xuống dưới: “Ngươi là đói ở đây? Đói ở đây? Hay là đói ở đây?”
Cố Liệt nghiêm mặt, nhanh chóng bắt lấy tay hắn: “Đừng nghịch.”
Địch Kỳ Dã không chịu.
Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?
Vừa mới bắt đầu yêu đương, đã muốn chơi chuyên chế độc tài với hắn?
“Ai cắn người trước?” Địch Kỳ Dã rút tay mình về, không cho tên độc tài nắm nữa, “Ngươi tuổi A Tài hả?”
Đã thế lại còn không phải cắn chỗ khác.
Bản lĩnh không thầy dạy cũng hiểu của người này có phải hơi bị lợi hại quá rồi không?
Tuy rằng không có tác dụng gì đối với nhân loại phản tổ như hắn.
Cố Liệt thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn chỉ ra: “Tuổi tuất là ngươi.”
Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt: “Ngài cũng biết bắt trọng điểm quá cơ.”
Cố Liệt điều hoà hơi thở, giữ nỗi lòng trầm tĩnh, rồi mới ôm Địch Kỳ Dã lại gần một chút, hỏi hắn: “Kiếp trước ngươi rốt cuộc vì sao lại, chết?”
Lúc trước, Cố Liệt đã đoán Địch Kỳ Dã tự mình hy sinh đánh đổi âm mưu bị vạch trần cho toàn thế giới, nhưng hắn không nghĩ tới còn dính đến từ ngữ như là “nát vụn”. Cho dù Địch Kỳ Dã giải thích rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói của người này có thể tin sao? Đây là người ngại mình chết quá chậm nên tự lấy chuỷ thủ đâm vào ngực mình đấy.
Địch Kỳ Dã nào chịu kể kỹ càng tỉ mỉ, lảng qua chuyện khác nói: “Đừng nói mấy thứ vô dụng đó. Cũng đừng tưởng rằng cắn ta một cái là ta quên mất chuyện muốn nói. Cố Liệt, ta nghiêm túc, đây không phải vấn đề nhỏ.”
“Ta biết ngươi nghiêm túc.” Cố Liệt thở dài nói.
Cố Liệt khẳng định đến quá nhanh, làm Địch Kỳ Dã không yên tâm, lại cường điệu nói: “Ta không phải đang hù doạ ngươi đâu. Có lẽ ở thời đại này những lời ta nói nghe có vẻ đạo đức giả, hay làm bộ làm tịch, nhưng nếu chúng ta cùng nhau đi tiếp, ngươi cần phải nhìn thẳng vào vấn đề này.”
“Không phải.” Cố Liệt trầm giọng phản bác.
Cố Liệt động bàn tay đang nắm lấy Địch Kỳ Dã, dùng bụng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương xinh đẹp của hắn, tạm dừng một chút, thấp giọng cười nói: “Con người ngươi, biệt nữu, cao ngạo, ngươi có rất nhiều tật xấu, nhưng tuyệt đối không làm ra vẻ, càng tuyệt đối không đạo đức giả. Ngươi chỉ là, không thể yên tâm thoải mái để làm một Định Quốc Hầu.”
Kiếp trước Địch Kỳ Dã sống chết không chịu thượng triều, thượng triều rồi cũng không có sắc mặt tốt, nhưng kiểu lời lẽ như “Đế vương là cầm đầu giặc cướp trong thiên hạ” cũng chỉ từng nói duy nhất một lần, một lần ấy, về sau ngẫm lại, cũng không thể nói đó là Địch Kỳ Dã cố tình gây chuyện thị phi.
Hoàn toàn ngược lại, những thời điểm không liên quan đến ranh giới nguyên tắc của hắn, Địch Kỳ Dã cũng vẫn sẵn lòng lơ đãng đề ra hai câu quan trọng, giả vờ như người rảnh rang giúp một tay.
Kiếp trước cho dù Địch Kỳ Dã không thế nào quan tâm tới người khác, nhưng nguyên tắc của hắn, từ trước tới nay đều chỉ là yêu cầu áp dụng cho một mình hắn mà thôi.
Vừa rồi Cố Liệt nghe Địch Kỳ Dã nói, mặc dù chưa thể hiểu hết toàn bộ, nhưng kết hợp với đôi câu vài lời của Địch Kỳ Dã kiếp trước, rốt cuộc đã cân nhắc rõ ràng tâm tư của Địch Kỳ Dã.
Hắn có thể bỏ sống quên chết đánh thiên hạ cho Cố Liệt, là bởi Sở quân có danh nghĩa để xuất binh, là quân đoàn chính nghĩa báo thù Bạo Yến, hơn nữa thời cuộc loạn thế, chỉ có thiên hạ nhất thống, bá tánh mới có được cuộc sống an lành. Vậy nên Địch Kỳ Dã đánh giặc hoàn toàn không hề có gánh nặng.
Nhưng sau khi luận công ban thưởng, sự chuyển biến thân phận từ đại tướng quân sang Định Quốc Hầu, ở trong lòng Địch Kỳ Dã, chẳng khác nào từ người cứu vớt loạn thế biến thành kẻ bòn rút mồ hôi nước mắt của dân chúng.
Vậy nên hắn không thể yên tâm thoải mái để làm cái Định Quốc Hầu này.
Nỗi lòng Cố Liệt phức tạp, hắn nhìn đôi mắt Địch Kỳ Dã, tiếp tục nói: “Nhưng việc đã đến nước này, chúng ta đều không thể bứt ra lùi lại. So với lảng tránh lẫn nhau, không bằng hãy cùng ta, nỗ lực xây dựng Đại Sở trở thành thịnh thế, nơi bá tánh an cư lạc nghiệp, như thế, có lẽ ngươi có thể an lòng nhiều hơn?”
Cố Liệt nhìn thấu tim đen đến mức này, thực sự làm Địch Kỳ Dã cảm thấy bất ngờ.
Trầm tư một lát, Địch Kỳ Dã cũng nghiêm túc đáp lại: “Ngươi hiểu rõ suy nghĩ của ta như vậy, nhất định sẽ biết, đây cũng không phải sự khác biệt có thể dùng ‘nỗ lực’ để giải quyết, đúng không?”
Cố Liệt chỉ nhìn Địch Kỳ Dã, không hề đáp lại những lời này.
Vì thế Địch Kỳ Dã nở một nụ cười cam chịu, duỗi tay chọc chọc gương mặt không cảm xúc của Cố Liệt: “Được rồi, được rồi, cho ta bao nhiêu lời ngon ngọt như thế, sao ta còn không biết ngượng giả hâm vờ ngốc được nữa.”
Vậy thì chui đầu vào lưới, đi một bước nhìn một bước thôi.
Cố Liệt lại bắt lấy tay hắn, lần này kéo đến bên môi hôn một cái, nghiêm túc nói: “Đừng sợ.”
“Cũng không phải là ta sợ.” Địch Kỳ Dã nháy mắt bắt đầu không phục, “Đây gọi là bày mưu lập kế, dự đoán trước ý định của địch.”
Cố Liệt nhắc nhở hắn: “Không phải ngươi sợ quan hệ của chúng ta hoàn toàn biến chất à?”
Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng, không đáp.
“Chúng ta đều từng là người không có điểm yếu, không biết sợ hãi,” Cố Liệt không nhịn được cắn một cái bên sườn bàn tay Địch Kỳ Dã, đổi lấy một cái lườm thẹn quá hoá giận, cười cười, dịu dàng nói, “Không phải ngươi muốn chữa khỏi tâm bệnh của ta sao, hiện tại, chúng ta đều học được sợ hãi rồi.”
Trước kia Cố Liệt vì vong Yến phục Sở, không hề sợ hãi, trong lòng không có băn khoăn. Trước kia Địch Kỳ Dã bị tổn thương, một lòng chinh chiến, không còn mong muốn nào khác.
Thời viễn cổ, trong tranh đấu giữa các bộ tộc nguyên thuỷ, vì quang vinh của dũng sĩ, có những người sẽ ăn thảo dược có tác dụng gây ảo giác hoặc gây tê, để quên đi sự khiếp đảm, đạt được hiệu quả dũng mãnh, không sợ chết.
Nhưng đó cũng không phải bản tính của con người.
Con người sinh ra đã hiểu được bảo vệ chính mình, vậy nên con người sinh ra đã biết sợ hãi, đó là bản năng đang nhắc nhở, phía trước có nguy hiểm.
Có rất nhiều loại sợ hãi, sợ hãi mất đi, sợ hãi thay đổi, sợ hãi khổ đau, sợ hãi già cả, sợ hãi tử vong.
Một người không hiểu được sự sợ hãi, không thể nghi ngờ là có khiếm khuyết, trái tim người đó nhất định có một phần bị ẩn giấu hoặc đã chết lặng. Dẫu hắn cường đại hơn nữa, cũng có khả năng tổn thương chính mình, thậm chí tổn thương người khác.
Hiện tại, bọn họ đều đã có điểm yếu kiềm chế bản thân mình.
Địch Kỳ Dã cúi đầu nhìn Cố Liệt, bỗng nhiên cúi người, rơi xuống một nụ hôn bên khoé môi đế vương Đại Sở.
Cánh bạch hạc lại vẫy lên.
Cố Liệt cố ý hỏi hắn: “Đây là vì sao?”
“Ta từng nói với ngươi, ta vì ngươi mà đến. Mặc dù lúc ấy, ta đúng là cảm thấy như vậy. Nhưng giờ ngẫm lại, đó vẫn là nói dối.”
Hắn của khi đó, không thể xem như vì Cố Liệt mà đến, chỉ có thể xem như vì Sở Vương mà đến.
“Có điều hiện tại, ta cảm thấy, ta thật sự đến vì ngươi. Lần này không phải nói dối.”
Địch Kỳ Dã nói, lại hôn một cái.
Bị vỗ hai lần, sao hổ đói còn có thể để bạch hạc chạy thoát, bàn tay giữ lấy đầu bạch hạc, khiến tiếp xúc vốn chỉ như chuồn chuồn lướt nước này, biến thành cắn mút dây dưa.
Đến cuối cùng khi Cố Liệt buông hắn ra, Địch Kỳ Dã mới ý thức được bất tri bất giác mình đã bị cướp mất quyền khống chế, không phục nói: “Ngươi”
“Ta may mắn nhường nào,” Cố Liệt cướp lời hắn, nhìn chăm chú thật sâu vào đôi mắt Địch Kỳ Dã, đưa tay lau đi vệt sáng bên môi hắn, “Ngôi sao phương xa lưu lạc nơi hoang dã, sao lại rơi ngay vào lòng ta?”
Phải chăng biển lửa thiêu đốt không trung trong giấc mộng ấy, đã nung vỡ cả bầu trời, mới khiến ngân hàng rơi xuống cửu thiên, trút tới nơi đây, vậy nên sao trời mới có thể rơi lạc đồng hoang, lênh đênh chốn tha hương.
Cố Liệt ôm người từng sinh ly tử biệt, mất mà tìm lại, đôi mắt cũng không nỡ chớp.
Vẻ mặt Cố Liệt ôn nhu như vậy, lại khiến Địch Kỳ Dã nhớ tới giấc mộng ngày ấy.
“Ngươi……” Địch Kỳ Dã do dự hỏi: “Nếu ta không còn nữa”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Cố Liệt siết chặt lấy eo.
“Ta sẽ sống tiếp,” Cố Liệt bình tĩnh trả lời, “Tựa như, ngươi chưa bao giờ từng xuất hiện.”
Cố Liệt lại khôi phục nét mặt vô cảm, dáng vẻ vứt bỏ hỉ nộ đó.
Giống như khi Địch Kỳ Dã mới vừa gặp hắn.
Bạch hạc cúi đầu, mổ nhẹ một cái bên miệng hổ đói, tiếp tục mổ nhẹ một cái……
Mãi đến khi Cố Liệt lại có ý cười, mới dừng lại.
Hắn rũ mắt nhìn Cố Liệt chăm chú, hắn đã từng thấy dáng vẻ tươi cười của Cố Liệt, sao có thể nhẫn tâm để Cố Liệt một lần nữa tồn tại trong chết lặng như vậy.
“Ta sẽ không.”
Hắn chỉ nói nửa câu, nhưng Cố Liệt nghe hiểu, bởi vậy cong lên khoé môi.
Địch Kỳ Dã cúi người cụng nhẹ trán mình lên trán Cố Liệt, hai người dựa vào nhau, thật lâu không nói.
Trước kim điện, trăng lạnh như nước, lặng yên không một tiếng động.
*
Địch Kỳ Dã bỗng cười rộ lên.
“Cười cái gì?”
Địch Kỳ Dã lui về phía sau một chút, nhướng mày nhìn Cố Liệt, hỏi: “Bệ hạ, vừa rồi ngươi nói ngươi đói.”
Cố Liệt nhướng mày theo hắn, không nói.
Địch Kỳ Dã đè thấp giọng hỏi: “Ngươi biết ăn như thế nào sao?”
“Nghe ý của Địch Quốc Hầu là,” Cố Liệt hỏi ngược lại, “Ngươi biết ăn như thế nào?”
“Đương nhiên ta biết. Tuy rằng chưa thử bao giờ, nhưng cũng xem qua rồi.” Địch Kỳ Dã dõng dạc, sau đó đề nghị rất chi là không có hảo ý, “Ta có thể ăn cho ngươi xem.”
Cố Liệt bất động thanh sắc hỏi: “Ăn cho ta xem?”
Địch Kỳ Dã hùng tâm bừng bừng: “Ta dùng ngươi để làm mẫu cho ngươi đó.”
“Cũng được,” thế mà Cố Liệt lại gật đầu cười nói, “Như vậy, chọn một ngày lành tháng tốt, quả nhân sẽ rửa mắt mong chờ.”
Rửa mắt mong chờ, sau đó, nhai kỹ nuốt chậm, ăn từ từ.
——————————————————————-
Lời tác giả:
* Chủ Công khống chế route tình cảm loading 95%
* Ý của tiêu đề là có thể ăn không, ăn ngon không, ăn như thế nào
(nguyên văn tiêu đề là: “năng hảo chẩm” – năng cật mạ (có thể ăn không); hảo cật mạ (ăn ngon không); chẩm ma cật (ăn như thế nào)
——————————————————————-
Em Dã rồi sẽ ngoan ngoãn nằm dưới =)))) ẻm cũng công lắm, tội cái gặp phải ngũ chỉ sơn của Chủ Công, ai bảo ảnh là Chủ Công =))))