Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 61: ★ Trận chiến Trác Độ ★



Thành Trác Độ.

Có thông báo trước của Địch Kỳ Dã, trời còn chưa sáng, Vương Thức Hiến đã phái ra năm đội tiểu binh đi múc nước Trọc Hà tưới lên thành lâu, một khắc cũng không ngừng để duy trì trạng thái ẩm ướt của tường thành, một đám chịu trách nhiệm xách nước, từ trên xuống dưới mệt như con bò già.

Tinh thần Vương Thức Hiến cũng căng thẳng, vì làm ra dáng vẻ cùng tồn vong với binh lính thủ thành, sau khi sắc trời sáng lên, hắn còn cố tình mặc trọng giáp bước lên cửa thành, chuẩn bị nghênh đón thế công của Sở quân.

Nhưng tới không phải Sở quân.

Mà là nước Trọc Hà mênh mông cuồn cuộn.

Trọc Hà bị bao cát dùng làm đập chặn dòng hai ngày, một sớm tháo nước, mang theo khí thế không thể ngăn cản, trút xuống ào ào ạt ạt. Hàm lượng cát của Trọc Hà cực cao, nước lũ màu vàng đất lấy khí thế nuốt núi nuốt sông, chỉ trong chớp nhoáng đã vọt tới trước mắt Vương Thức Hiến. Vương Thức Hiến sợ tới mức gào to một tiếng, phản ứng cực nhanh, cấp tốc chạy xuống thành lâu.

Hắn như con thỏ lao xuống thành lâu, đang định cưỡi ngựa chạy vào trong thành, thành lâu đã bị nước Trọc Hà vỗ nứt đổ sập về phía trong, gạch đá đều rơi xuống, đám ngựa hoảng sợ vội vã chạy mất.

Vương Thức Hiến đội mũ giáp nhanh nhẹn né trái trốn phải, dưới tình huống rất nhiều tướng sĩ thủ thành bị cuốn trôi vào bên trong, hắn thậm chí dẫm lên gạch đá sập đổ càng trốn càng cao, mắt thấy sắp sửa sử dụng đi vị như kỳ tích chạy ra sinh thiên, có lẽ là ông trời không nhìn nổi nữa, cửa thành lung lay sắp đổ rốt cuộc rơi xuống, vừa lúc đập Vương Thức Hiến ngất xỉu.

Địch Kỳ Dã thấy cửa thành đã đổ, lập tức thả ra tín hiệu, binh lính đứng ở sườn núi an toàn chặt đứt vài sợi dây thừng cỏ, vô số bao cát trên giá gỗ lấp vào chỗ trống, ngăn lại thế nước mãnh liệt, sau đó đội kham dư dẫn theo phân đội đã sẵn sàng cùng vây lên, khẩn cấp tu sửa đập nước.

Bên này tu sửa đập nước, bên kia Địch Kỳ Dã dẫn Sở quân, dẫm lên mực nước cao đến cẳng chân, tấn công vào thành Trác Độ.

Kết quả của trận chiến này, đã không còn gì trì hoãn.

Tôn Võ cho rằng hoả công mạnh hơn thuỷ công, trong 《 Binh pháp Tôn Tử 》 có nói, “Dùng lửa trợ công sáng sủa dễ thấy, dùng nước trợ công được thế mạnh hơn. Nước có thể ngăn chặn, không thể chiếm đoạt.” Ý rằng, dùng lửa để trợ giúp tấn công sẽ rõ ràng và dễ giành thắng lợi, dùng nước để trợ giúp tấn công chỉ có thể tăng mạnh thế công. Nước có thể ngăn chặn liên hệ của địch, nhưng không thể thiêu huỷ dự trữ của địch.

Lời này thật ra không sai, Địch Kỳ Dã cũng đúng là chỉ dùng thuỷ công để công phá cửa thành, chuyện tấn công thành trì sau đó vẫn do bản thân hắn dẫn binh ra trận, mà không phải chỉ dùng mỗi thuỷ công.

Nhưng cũng có tình huống ngược lại, thời Chiến Quốc, Bạch Khởi, vị tướng lĩnh tiếng tăm lừng lẫy của Tần Quốc, đã từng sửa đê tích nước, sau đó phá đê dẫn nước vào thành, dùng nước bao phủ Yên Thành của Sở quốc, sau đó chẳng thèm quan tâm, mặc cho nước nhấn chìm ba mươi lăm vạn quân dân bá tánh toàn thành. Bởi vì thi thể đều xuôi theo thế nước bị cuốn về thành đông, xác chết ngâm nước rữa nát chồng chất thành núi, cho đến nay sườn dốc ở thành đông của Yên Thành vẫn bị gọi là “hồ thối”.

Lòng dạ tàn nhẫn ấy của Bạch Khởi, xưa nay có một không hai, chẳng trách là đồ tể đệ nhất thiên hạ, gần hai trăm vạn vong hồn dưới tay hắn, lịch sử gọi là “nhân đồ”*.

*Nhân đồ: đồ trong đồ tể, giết người hàng loạt

Cho nên, đây là lý do vì sao Địch Kỳ Dã phải tự mình lặn xuống Trọc Hà để kiểm tra tốc độ dòng chảy và hàm lượng cát.

Thế nước dễ mượn khó dừng, nếu mặc kệ cho nước xả giống như Bạch Khởi, thành Trác Độ tất nhiên sẽ có cùng một kết cục như Yên Thành Chiến Quốc. Mà nếu muốn dừng thế nước, ngược lại chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ dễ dàng biến thành hy sinh binh lính của chính Sở quân. Vậy nên Địch Kỳ Dã cực kỳ cẩn thận, thà rằng tự mình lặn xuống Trọc Hà giữa tiết trời lạnh căm căm, cũng không muốn quân lính dưới trướng của mình hy sinh vô ích.

Cố Liệt bị Địch Kỳ Dã cẩn thận thu xếp ở trên một sườn núi, nơi nước không ngập tới, có thể thấy rõ toàn cảnh chiến trường, còn chưa nhìn đến cuối cùng, Cố Liệt đã đoán được bố cục của Địch Kỳ Dã. Hắn dẫn dắt Vương sư cận vệ đánh ngựa xuống sườn núi, chạy tới Trác Đạo nằm ở phía Tây Bắc ngoài thành Trác Độ.

Địch Kỳ Dã lãnh binh đánh vào thành Trác Độ, giao chiến trường cho năm đại thiếu, rồi hắn dẫn một đội thân binh thong thả ung dung ra khỏi thành từ cửa phía Tây, vòng sang Trác Đạo, chỉ chờ một lưới bắt hết tướng lãnh và binh lính Bắc Yến tháo chạy ra ngoài.

Hắn bước lên Trác Đạo, lại thấy Cố Liệt đã đang chờ sẵn ở đó.

Địch Kỳ Dã đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, dẫn theo thân binh hội hợp cùng Cố Liệt, cười nói: “Ai nói Chủ Công chỉ thiện thuỷ chiến?”

Cố Liệt không uống bát mê hồn canh mà hắn rót tới, lời nói thẳng thắn: “Ta quan sát hết được toàn bộ bối cảnh, mới đoán được hậu chiêu của ngươi. Nếu như vậy mà còn không đoán ra, ta có thể dẫn binh mới gọi là lạ.”

“Chủ Công quá khiêm tốn.” Địch Kỳ Dã chỉ vào đám tướng sĩ Bắc Yến đang hoảng loạn chạy trốn tới Trác Đạo, thực sự cầu thị mà nói, “Không chỉ có người không đoán ra, còn có cả chui đầu vào lưới cơ.”

Sở quân vây lên, trói gô đám đào binh Bắc Yến lại như gói bánh chưng.

Cố Liệt bất đắc dĩ mà cười một cái, lại thu về nét mặt.

Hắn thầm nghĩ muốn nói chút gì đó trách cứ Địch Kỳ Dã lỗ mãng, nhưng lại chẳng có cách nào nói ra lời ấy, bởi quả thật hành động của Địch Kỳ Dã đều chiếm lý.

Nếu Cố Liệt mắng hắn không biết yêu quý bản thân, vậy chẳng lẽ nói Địch Kỳ Dã yêu quý quân lính là sai? Nếu Cố Liệt mắng hắn quá mức nóng nảy, có thể dạy lại phương pháp cho đội kham dư rồi để họ đi đo lường, vậy chẳng lẽ nói Địch Kỳ Dã không nên kịp thời nắm chắc chiến cơ?

Cố Liệt diễn tập cảnh tranh luận trong đầu, phát hiện mặc kệ mình nói gì, Địch Kỳ Dã đều có cớ để cãi lại, hơn nữa rất có thể Địch Kỳ Dã sẽ phản bác y hệt như thế, chiếm lý xong còn chọc tức ngược lại hắn.

Thế nên Cố Liệt không muốn nói, nhưng lòng hắn cứ mâu thuẫn mãi.

Đáng nhẽ ra, nếu là quân thần bình thường, loại thời điểm như thế này, Chủ Công hoàn toàn có thể vui mừng vì thắng trận, khen ngợi Địch Kỳ Dã hết lời một hồi, có lẽ lại khen thêm vài câu rằng Địch Kỳ Dã biết yêu quý tướng sĩ, sau đó việc này liền qua đi, không có gì phải nhíu mày lo lắng.

Nhưng……

Tiếng bẩm báo của cận vệ cắt đứt dòng suy nghĩ chưa tìm ra manh mối của Cố Liệt.

“Chủ Công, tướng quân,” cận vệ vội vàng bẩm báo, “Tướng địch Vương Thức Hiến chạy.”

Chạy?

Địch Kỳ Dã nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Kẻ hèn mạng lớn.”

Cố Liệt tập trung suy xét tỉ mỉ, nói với Địch Kỳ Dã: “Hai thành phụ cận, nếu lập tức xuất kích, có nắm chắc sẽ bắt được không?”

Địch Kỳ Dã sửng sốt, cười nói: “Nếu ta dẫn binh đi công, chỉ cần một đêm. Phái bọn họ đi, một ngày một đêm là đủ rồi.”

Một lát sau, Cố Liệt khẽ nâng cằm: “Phái bọn họ đi đi.”

Địch Kỳ Dã thi lễ tiêu sái: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Vừa dứt lời, đã cưỡi Vô Song đi về thành Trác Độ.

Cố Liệt một bên giúp hắn giải quyết nốt chuyện còn lại, một bên tiếp tục nghĩ, nhưng, nhưng cái gì đây?

*

Vương Thức Hiến đúng thật là kẻ hèn thì mạng lớn.

Thời điểm hắn tỉnh lại, cả người đang nằm ở dưới cửa thành đổ ngã trên mặt đất, may mắn chính là, tuy cửa thành đập hắn ngất xỉu, nhưng cuối cùng lại đổ gác lên đống đất đá sụt xuống từ tường thành, chứ không đè chết hắn.

Lúc này Sở quân đã đánh vào trong thành, Vương Thức Hiến lặng lẽ ló đầu ra, nhìn thấy Sở quân đã phá tan cửa thành xông vào, lập tức lại rụt đầu về dưới ván cửa.

Vương Thức Hiến liều mạng cởi hết trọng giáp, quần áo dày trên người ra, áo lót tơ lụa cũng cởi, chỉ mặc áo khoác vải xanh mà hắn dùng để triển lãm cái liêm khiết của mình, dùng sức chà xát nó vào nước bùn, rồi mới bọc lên người, xám xịt bò ra khỏi ván cửa thành, phủ phục bò lồm cồm, chui vào hẻm nhỏ rồi mới ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Vương Thức Hiến dựa vào mấy tuyến đường chạy trốn đã tính sẵn từ sáng sớm, thành công giành trước Sở quân một bước, trốn ra khỏi thành Trác Độ từ mặt Bắc.

Nên mới nói, cơ hội đều để lại cho người có chuẩn bị.

Hắn từng thề với Dương Bình không đến sơn cùng thuỷ tận, tuyệt đối không để cho quân đội Sở Cố đặt chân một bước vào Dực Châu. Vậy bây giờ thành đã phá, nước cũng hết, Sở Cố đánh hạ thành Trác Độ, cũng không thể trách hắn.

Vương Thức Hiến đòi một con ngựa ở một thành trì do Vương gia quân phòng thủ, sau đó lao nhanh về phía hoàng cung Yến Triều như không muốn sống.

Dương Bình còn chưa nhận được tin thành Trác Độ đã bại, Vương Thức Hiến đã quần áo tả tơi xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Bệ hạ,” Vương Thức Hiến cả người đầy nước bùn, sống sờ sờ gầy rộc đi ba vòng, bổ nhào đến bên chân Dương Bình, gào khóc, “Địch Kỳ Dã dụng binh ác độc, xả nước nhấm chìm thành! Mạt tướng vốn muốn tồn vong cùng các tướng sĩ, nào ngờ thân binh dùng mệnh cứu ta ra khỏi thành! Bệ hạ, thành Trác Độ thất thủ thảm bại! Thỉnh Bệ hạ ban tội!”

Không phải đã nói là da ngựa bọc thây sao?

Thế nào còn mọc ra thân binh dùng mệnh cứu với giúp nữa?

Bản nháp thơ truy điệu đều đã soạn tốt, Dương Bình có tí không vui nho nhỏ.

“Tướng quân thủ thành vì Bắc Yến ta đến một khắc cuối cùng, có tội chi!”

Dương Bình nói câu xã giao, định duỗi tay nâng Vương Thức Hiến dậy, nhưng tầm mắt chạm đến cả người đầy bùn dơ dáy của hắn, lập tức ghét bỏ rụt tay về.

Dương Bình ho nhẹ một tiếng để lấp liếm, lại nói: “Man Kinh Sở Cố, vô đạo hung ác, ấy vậy mà lại học theo nhân đồ Bạch Khởi xả nước chìm thành! Đáng thương các tướng sĩ chết thảm của Bắc Yến ta.”

“Truyền lệnh của trẫm, phân phát trợ cấp cho tướng sĩ thủ thành Trác Độ! Ban Vương Thức Hiến danh hiệu ‘trung dũng tướng quân’, nâng bổng lộc trọng thưởng!”

Vương Thức Hiến ngã mình xuống đất khóc huhu: “Bệ hạ trọng thưởng, mạt tướng nhất định sẽ dùng nhiệt huyết để báo đáp!”

*

Cố Liệt giúp Địch Kỳ Dã hoàn thành nốt chuyện giải quyết đám tù binh Bắc Yến chạy trốn, trở về doanh không tìm thấy người, gọi cận vệ đến hỏi: “Tướng quân của các ngươi đâu rồi?”

Cận vệ bẩm báo lưu loát: “Tướng quân để tránh đêm dài lắm mộng, đã ra lệnh cho Tả Hữu đô đốc và Hổ Báo Lang kỵ trấn thủ Trác Độ, tự mình dẫn binh đi tấn công hai thành phụ cận của Liễu gia. Tướng quân nói, ngày mai, hắn tất sẽ dẫn theo hàng tướng của Liễu gia về doanh.”

Nghe cái đã biết là do Địch Kỳ Dã dạy hắn trả lời như thế nào.

Cố Liệt mặt mày bình tĩnh, bảo cận vệ lui ra ngoài.

Hắn cũng không lo lắng Địch Kỳ Dã không đánh hạ được thành, ý định của hắn vốn là muốn cho Địch Kỳ Dã nghỉ ngơi một chút, nếu không, Địch Kỳ Dã là người thích hợp nhất cho việc tấn công thần tốc. Nghe câu trả lời mà Địch Kỳ Dã dạy cận vệ nói, Địch Kỳ Dã cũng biết rất rõ dụng ý của Cố Liệt, minh xác nói rằng sẽ mang theo hàng tướng của Liễu gia về doanh.

Trước kia tuy tính tình Địch Kỳ Dã ngang bướng như lừa, nhưng trong lòng hắn có một quyển sổ sách tính toán rõ ràng minh bạch, đặc biệt là việc hành quân đánh giặc, nặng nhẹ nhanh chậm, những điều này căn bản không cần Cố Liệt phải nói cho hắn.

Vậy mà sao lần xuất chinh này, Địch Kỳ Dã cứ nóng lòng thể hiện như thế?

Đầu tiên là lặn xuống Trọc Hà giữa trời rét mướt, rồi lại liên tục hành quân lẫn công thành, kiếp trước Địch Kỳ Dã chưa từng liều lĩnh như vậy bao giờ. Hắn đối xử với bản thân mình tinh tế cực kỳ, hứng tiếng cười nhạo của cả hai bên tướng lĩnh địch ta, cũng vẫn đeo găng tay da thản nhiên như thường đến tận tiết tháng ba.

Dù cho cả hai đời đều cần lập tức đánh hạ Thanh Châu để đứng vững gót chân, Địch Kỳ Dã cũng kết hợp động và tĩnh, một căng một chùng, đời này còn buông tay phân phối cho năm đại thiếu luân phiên đi công thành.

Cố Liệt nghĩ không ra.

Khi sắc trời sáng chưng, Địch Kỳ Dã quả nhiên dẫn theo hàng tướng của Liễu gia trở lại.

Lòng đám hàng tướng Liễu gia đắng ngắt.

Vốn bọn chúng đã bị Vương Thức Hiến cướp lương, tiếp theo bị Dương Bình hạ chỉ răn dạy một hồi, sau đó lại bị dòng chính Liễu gia truyền tin tới giáo huấn một phen, giao trách nhiệm cho bọn chúng nhất định phải bảo vệ được thành trì.

Lúc này, trong lòng các tướng lĩnh dòng bên Liễu gia này đã bực bội muốn chết rồi, Địch Kỳ Dã dẫn khinh binh tập kích bất ngờ, bọn chúng liền dứt khoát hàng luôn —— chuyện tốt ông đây chả được bao nhiêu, chịu mắng đều con mẹ nó tìm ông, thủ cái gì mà thủ? Đương nhiên là giữ mạng mới quan trọng.

Dù sao chưa từng nghe nói Địch Kỳ Dã giết hàng binh.

Bởi vậy mấy vị hàng tướng Liễu gia này hết sức dễ bảo, ngoan ngoãn đi theo Địch Kỳ Dã trở về đại doanh Sở quân.

Đại doanh Sở quân cũng không làm khó bọn chúng quá mức, nhốt lại chiêu đãi cơm canh đạm bạc.

Địch Kỳ Dã vừa về, Cố Liệt lập tức trả lại quân vụ trong doanh cho hắn, để cho hắn bận rộn, đỡ phải không chịu ngồi yên, chạy loăng quăng ra ngoài.

Qua vài ngày, đại doanh Sở quân trông coi đám hàng tướng dần dần lỏng lẻo, bọn chúng thấy nhiều không thể trách, nhân chi thường tình mà, chính bọn chúng cũng vậy thôi.

Đội thủ vệ trông coi hàng tướng không còn dáng vẻ canh gác đứng đắn, nghiêm túc không nói lời nào nữa, thậm chí bắt đầu bàn tán ăn dưa. Bọn họ nói Nhan tướng quân biết đoán mệnh, còn nói Khương tướng quân thích uống rượu, đám hàng tướng Liễu gia nghe ngon lành.

Nghe chút coi, một đám đều không làm việc đàng hoàng, tướng quân Sở Cố cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lại qua thêm vài ngày, hàng tướng Liễu gia nghe thủ vệ Sở quân nói đến tin tức truyền tới từ Bắc Yến, cứ như đang kể chuyện cười, nói rằng cái tên Vương Thức Hiến không những từng cướp lương của bọn chúng, còn tố cáo ngược lại chúng tham ô, được Dương Bình phong làm trung dũng tướng quân.

Mà tướng lãnh binh lính thành Trác Độ, ngoại trừ mấy tên xui xẻo chết đuối ra, còn đâu gần như toàn bộ đầu hàng, thế mà lại đều trở thành anh hùng thủ thành chết lừng lẫy, được Dương Bình thưởng cho một đống trợ cấp.

Đám hàng tướng Liễu gia lúc ấy liền giận nổ người.

Màn đêm buông xuống, thủ vệ vội vàng đi đánh bài cẩu (1), tự tiện rời đi cương vị, đám hàng tướng Liễu gia chạy trốn khỏi đại doanh Sở quân, hùng hổ lao về phía hoàng cung Yến Triều.

Địch Kỳ Dã nhìn bóng dáng lén lút của bọn chúng, nâng lên tinh thần, cảm thán với Cố Liệt: “Chẳng lẽ bọn chúng thật sự khờ đến vậy ư?”

Cố Liệt nghĩ nghĩ, đáp: “Người đều thích suy bụng ta ra bụng người, ngươi cảm thấy bọn chúng không có khả năng ngu như vậy, có lẽ bọn chúng sẽ cảm thấy Sở quân canh phòng lỏng lẻo là chuyện thường. Nói nữa, kể cả bọn chúng không ngu, vì mạng sống, vẫn sẽ cắn chặt Vương Thức Hiến không buông. Kết quả như nhau.”

Địch Kỳ Dã cười cười: “Đều nói lòng người khó dò, Chủ Công lại thật sự am hiểu.”

Thanh âm của hắn càng nói càng thấp, Cố Liệt suýt chút nữa không nghe rõ.

“Tướng quân quá khen,” Cố Liệt nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói, “Bổn vương vẫn không đoán được, mấy ngày gần đây ngươi trốn ta làm cái gì?”

Cũng không phải Cố Liệt muốn so đo lễ tiết với hắn, chỉ là gần đây Địch Kỳ Dã buổi sáng không tới chào hỏi, buổi tối không đến nghị sự, đều từ chối với lý do quân vụ bận rộn, nhưng hắn mới đánh hạ có ba thành, quân vụ bận nữa cũng có bận được bằng chính vụ bảy châu trong tay Cố Liệt không? Cho dù Khương Dương, Chúc Bắc Hà chỉ gửi chuyện quan trọng khẩn cấp, cũng đủ cho Cố Liệt bận đến liên tục không nghỉ rồi.

Địch Kỳ Dã thầm nghĩ không xong.

Hắn căn bản không nên ra khỏi lều tướng quân, hắn vốn đã sợ Cố Liệt tiếp tục sinh nghi, bây giờ chỉ sợ sẽ lộ tẩy tại chỗ luôn mất.

“Quân vụ bận rộn mà,” Địch Kỳ Dã ưỡn cái eo lười, xoay người liền đi, “Chủ Công chậm rãi, ti chức đi trước một bước.”

Cố Liệt thật sự không thể nhịn được nữa, duỗi tay giữ chặt lấy khuỷu tay Địch Kỳ Dã: “Đứng lại.”

Một lần kéo này của hắn, liền kéo ngã Địch Kỳ Dã.

Cố Liệt gian nan đỡ lấy được người, vẻ mặt nghiêm lại, đưa tay đặt lên trán Địch Kỳ Dã thử một cái, tức khắc cáu điên: “Đi trước một bước? Ngươi vội vã đi tìm chết?”

Địch Kỳ Dã nhắm mắt giả chết, cơ mà vẫn nhớ cãi lại: “Chủ Công, bỏ đá xuống giếng không tốt đâu.”

Cố Liệt cáu hồ đồ: “Còn mồm mép ném ngươi xuống giếng.”

Địch Kỳ Dã làm bộ phối hợp nói: “Ái da, ti chức sợ quá.”

Ngoài miệng hắn còn cậy mạnh, nhưng người sốt đến môi khô rang, giọng nói cũng dần dần khản đặc.

“Câm miệng!”

Cố Liệt một bên bế bổng người lên, một bên lập tức phái cận vệ đi mời quân y.

Đây là lần thứ hai.

Cố Liệt nghĩ thầm, sự bất quá tam, sự bất quá tam.

Đôi tay hắn càng ôm càng chặt trong vô thức, Địch Kỳ Dã còn không hít vào để thở nổi, hơn nữa vốn đã sốt đến có hơi choáng váng, hắn bắt đầu giãy dụa theo bản năng, lúc bấy giờ Cố Liệt mới nhận ra lạ thường, nhanh chóng đi hai bước, đặt người lên giường của mình, giận dữ hỏi: “Quân y đâu!”

——————————————————————-

Chú thích:

(1): Bài cẩu: Bài cẩu / Bài cửu / Pai gow, một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, gồm 32 quân domino Trung Quốc

——————————————————————-

Nếu không phải lần nào Kỳ Dã cũng ngất, chỉ sợ sẽ được xem bạo lực gia đình =))))))))))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv