Dương Bình đắng lòng.
Ngày ấy hắn bị Liễu thị xúi giục sinh tức giận, nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng vẫn nương danh nghĩa Thư Sơn thì vũ để làm khó dễ Vi Bích Thần, muốn nhân lúc thanh danh của Vi Bích Thần bị Sở Cố chọc ngoáy không được như xưa, để đè bớt nhuệ khí của Vi Bích Thần xuống, cho hắn biết ai mới là chủ nhân của Yến Triều.
Bời vì liên quan đến việc riêng chốn hậu cung, Dương Bình còn cố tình giả vờ lấy danh nghĩa ngắm cảnh trên cao, mời Vi Bích Thần tới Vọng Đế Đài gần tường cung, miễn cho bị bọn thái giám cung nữ nghe thấy.
Nhưng hắn chỗ nào nghĩ ra được, thừa tướng đang bình thường, sẽ đột nhiên phát điên?
Làm gì có ai đang nói chuyện, lại bỗng dưng hét lên “thần thà chết cũng không hàng Sở” rồi nhảy xuống đài?
Bất ngờ không kịp đề phòng mà nhìn Vi Bích Thần chết ngay trước mắt, Dương Bình vai không thể gánh, tay không thể nâng, trước nay chưa từng lên chiến trường, đã phải chịu kinh hách cực lớn.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đẩy Vi Bích Thần xuống.
Dương Bình trốn trong điện của Liễu mỹ nhân thân thân mật mật hai ngày, thường thường hô to “không phải ta” “ta không có” y như trúng tà.
Trong lòng Liễu Mi ghét bỏ hắn phế vật, nhưng vì chiếm được sủng ái, vẫn thời khắc hầu hạ chu toàn, khiến Dương Bình chìm trong ôn nhu hương, hứa hẹn không ngừng, hai người vậy mà ăn ở với nhau đến độ như keo như sơn.
Đến ngày Dương Bình không thể không đi ra ngoài để thượng triều, lỗ tai hắn mềm nhũn, dẫn theo cả Liễu mỹ nhân.
Ngồi xuống trên long ỷ, nhìn tứ đại danh phiệt không ai nhường ai ở bên dưới, Dương Bình liền bắt đầu hoài niệm Vi Bích Thần.
Tuy Vi Bích Thần chết đáng đời, nhưng dù sao người này cũng từng giúp hắn sống thoải mái dễ chịu nhiều năm như vậy.
Khi Dương Bình còn là thái tử, bên trên có lão cha bạo quân đè nặng, động chút là đánh chửi. Chờ hầm chết lão cha xong, lại có tứ đại danh phiệt khống chế triều chính, phải sống trong kẽ hở bị khinh thường. Dương Bình phế vật cả đời, chỉ có mấy năm nay trốn sau lưng Vi Bích Thần mới sống được thoải thoải mái mái.
Đều nói Vi Bích Thần át thiên tử giành lấy địa vị (1), nhưng xét cho cùng, không có Vi Bích Thần, cuộc sống của Dương Bình sẽ càng khổ sở, kỳ thật cũng là kẻ muốn cho người muốn nhận.
Cho nên hiện tại Dương Bình phải sống những ngày tháng không tốt một lần nữa, lập tức bắt đầu hối hận vì sao ngày ấy phải đi tìm Vi Bích Thần gây sự.
Vừa nghĩ như vậy, Liễu mỹ nhân mà mấy ngày nay hắn thích đến như nốt chu sa, thoáng chốc đã biến thành máu muỗi. Còn cái lời hứa thuận miệng muốn lập Liễu mỹ nhân làm hoàng hậu giữa lúc âu yếm, lại càng bị vứt ra sau đầu chỉ trong tích tắc.
Dương Bình ngồi trên long ỷ nhớ thương Vi Bích Thần, cũng không trở ngại tứ đại danh phiệt ở dưới cãi nhau.
Nghiêm gia tổn thất thảm trọng ở chiến trường Ung Châu, lại vội vã lấy lòng Sở Cố, bởi vậy đưa ra ý kiến thỉnh Dương Bình suy nghĩ cho dân chúng Yến Triều, chủ động hàng Sở đi.
Vương gia có cô nương trong tộc vừa mới đứng vững vị trí ở hậu cung, tất nhiên không muốn từ bỏ cơ hội tốt này, lỡ như có thể sinh ra hoàng tự, bọn họ sẽ trở thành hoàng thân quốc thích chính tông, bởi vậy lập tức mắng to Nghiêm gia đẩy bệ hạ vào bất nghĩa, thậm chí muốn lấy lòng Dương Bình, chủ động thỉnh chiến.
Liễu gia thu được gợi ý của Liễu Mi, giờ phút này quan trọng nhất là bọn họ sờ thuận theo chiều lông của Dương Bình, lừa gạt Dương Bình để tranh thủ giúp Liễu Mi đạt được địa vị cao hơn. Dương Bình vô năng, hẳn là không muốn chiến cũng chẳng muốn hàng, thế nên Liễu gia một bên mắng Nghiêm gia không can trường, một bên mắng Vương gia trêu chọc tai hoạ, thật uy phong biết bao.
Liễu gia nhảy ra mắng mỏ Nghiêm, Vương, hai nhà kia tất nhiên phải phản bác, vì thế Nghiêm gia chỉ trích Liễu gia hoạ quốc mị quân, Vương gia châm chọc Liễu mỹ nhân ngồi kiệu nhỏ tiến cung, lời nói, cử chỉ không đức hạnh.
Liễu Mi ngồi ngay phía sau bình phong nhỏ, nghe đến mặt hết đỏ lại trắng, ả tức giận đến run rẩy, còn sợ Dương Bình một lần nữa sinh ra hiềm khích với mình.
Duy độc Tạ gia yên tĩnh ngoài dự đoán.
Ẫm ĩ đến cuối cùng, tất cả đều nhìn Dương Bình, phát hiện sắc mặt bệ hạ xanh mét, lúc ấy một đám mới dừng miệng.
Tuy Dương Bình vô năng, nhưng không phải loại người tốt tính gì, từ việc hắn ra vẻ ta đây với Liễu Mi có thể thấy được, lòng dạ kẻ này cực kỳ ích kỷ, lúc không có việc gì có thể đầy miệng phong hoa tuyết nguyệt, nhưng một khi chạm đến tư lợi cá nhân của hắn, khiến hắn sống không thoải mái, hắn lập tức sẽ nổi trận lôi đình. Chỉ là ngày xưa có Vi Bích Thần chắn ở phía trước, hắn không cần thiết cũng không dám cáu giận với tứ đại danh phiệt.
Mấy năm trôi qua, quần thần đều chỉ nhớ rõ hắn là một văn nhân hoàng đế vô năng, trốn trong cung, không ai chân chính chú ý tới phẩm tính của hắn.
Ngoại trừ Tạ gia.
“Tạ lão,” Dương Bình nhìn về phía gia chủ Tạ gia, “Chỉ có Tạ gia vẫn luôn không nói tiếng nào?”
Tinh thần của gia chủ Tạ gia trước nay quắc thước, là một lão nhân đã sống thành cáo già, nhưng hôm nay bàn tay chống gậy gỗ lại run nhè nhẹ, dáng vẻ tuổi già sức yếu.
Thân thể gia chủ Tạ gia run rẩy quỳ xuống, chưa nói đã rơi lệ trước, nhìn Dương Bình với vẻ mặt hiền từ, đau lòng nói: “Lão thần nghe các vị đồng liêu nói xôn xao, chỉ nghĩ giữa lúc nguy nan này, một vai bệ hạ gánh lên trọng trách của Yến Triều, khó khăn biết nhường nào.”
Dương Bình không dự đoán được gia chủ Tạ gia hoá ra không phải đang chơi hoàng tước ở phía sau, còn thương thay cho khó khăn của hắn. Gia chủ Tạ gia vừa nói hắn khó, Dương Bình lập tức càng thêm cảm thấy mình khó, bị bản thân cảm động hết sức, kích động đáp: “Tạ lão!”
“Bệ hạ!”
Gia chủ Tạ gia cũng hô một tiếng, tiếp tục nói: “Đáng tiếc lão thần đã già nua thành thế này, phần lớn hậu sinh của Tạ gia lại say mê học tập nghiên cứu, chẳng thể phân ưu cho bệ hạ. Bệ hạ, lão thần nguyện dâng lên toàn bộ tài phú và binh mã bên ngoài của Tạ gia, chỉ giữ lại thân binh, cùng trên dưới Tạ gia đóng giữ kinh sư, bảo vệ biên cương vì bệ hạ.”
Lòng Dương Bình lập tức cười lạnh, chó già này nói dễ nghe như thế, còn không phải là vì sợ hãi Sở Cố, Phong Tộc, mới không tiếc giao ra thế lực ngoài tộc, một lòng muốn trốn trong kinh sư?
Nói nữa, dâng lên toàn bộ tài phú, binh mã bên ngoài của Tạ gia, dâng lên cho ai? Hắn bị hư cấu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hiện tại có thể biến ra mấy người một nhà từ không khí để nhận?
“Ta lão liêm khiết vì công chính, ấy là rường cột nước nhà.” Dương Bình thở dài như cảm động, câu chuyện ngoặt lối, “Một khi đã như vậy, trẫm thương xót Nghiêm gia mất đi hai vị công tử ở chiến trường Ung Châu, tài phú, binh mã mà Tạ gia giao ra, liền do Nghiêm gia tiếp nhận đi.”
Lời này vừa nói ra, Nghiêm gia vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ tạ ơn, nói: “Bệ hạ nhân đức, bệ hạ thánh minh!”
Gia chủ Tạ gia giả bộ đau lòng tiếc nuối, ậm ừ nửa ngày “này, cái này”, thoả mãn lòng hư vinh tự cho mình là trí tuệ của Dương Bình xong, rồi mới nản lòng, đáp: “Lão thần tuân chỉ.”
Vừa ra tay đã khiến cho Tạ gia thiệt thòi, tự tin của Dương Bình tăng vọt, ban ra ba đạo ý chỉ liên tiếp.
Hắn tự nhận đã cho Nghiêm gia miếng ngon lớn lao, vì thế bổ nhiệm gia chủ Nghiêm gia làm thừa tướng, thay thế cho Vi Bích Thần.
Vương gia thỉnh chiến quá không biết điều, nhưng trước mắt Vương gia vẫn đang đứng đầu trong tứ đại danh phiệt, bởi vậy Dương Bình phong Vương thị làm hoàng hậu, mượn sức Vương gia.
Biểu hiện ra vẻ ta đây của Liễu gia khiến Dương Bình không thích, nhưng mấy câu nói đều hợp lòng hợp ý Dương Bình, bởi vậy ban thưởng cho vài thứ không đau không ngứa, cũng thăng Liễu mỹ nhân thành Liễu tần.
Dương Bình vô cùng vừa lòng với cách làm của mình, hắn chèn ép Tạ gia, mượn sức Nghiêm gia, Vương gia, thưởng cho Liễu gia, không để tứ đại danh phiệt chiếm thượng phong, còn thành công duy trì cục diện nhằm vào lẫn nhau giữa bọn họ.
Hắn thậm chí nhìn thoáng qua bình phong để tranh công, trong đầu đã tưởng tượng ra tối nay Liễu Mi vì cảm tạ hắn, sẽ dùng ra kỹ xảo cả người như thế nào.
Hắn không biết rằng Liễu gia không hài lòng, Vương gia không biết đủ, Nghiêm gia sớm đã đầu Sở, mà hết thảy đều nằm trong dự đoán của Tạ gia.
Sau bình phong, Liêu Mi còn hận hắn đến tận xương tuỷ.
Liễu Mi trước sau vẫn không hiểu trong mắt Dương Bình ả cũng không phải tài nữ đệ nhất Bắc Yến gì đó, càng chẳng phải ái thê ái thiếp hắn thuận miệng kêu mỗi khi thân mật. Ả đầu tiên là nữ nhi của Liễu gia, sau đó là một phi tần rất nhiệt tình, cuối cùng là mẫu thân của hài tử của hắn. Dương Bình có thể cưới rất nhiều nữ nhân, có thể có rất nhiều hài tử, nên Dương Bình không có khả năng sẽ lập một nữ nhi đã mang tiếng xấu của Liễu gia làm hoàng hậu.
Ả không muốn thừa nhận Dương Bình chưa bao giờ từng yêu ả, từ lúc bắt đầu Dương Bình đã coi ả là một món đồ chơi chủ động nhào vào trong lòng hắn, đến nửa phân tôn trọng cũng chưa từng cho ả, nói gì tới tình yêu?
Nhưng giống như việc Liễu Mi tự cho có thể câu Sở Vương đến thần hồn điên đảo vì ả, từ đầu đến cuối ả luôn hy vọng kết cục cuối cùng là Dương Bình hối hận muốn chết, thừa nhận đã yêu ả, yêu tới không thể tự kiềm chế. Cái gọi là trả thù của ả —— thông qua sủng ái để bò lên địa vị thật cao, sau đó khiến Dương Bình hối hận. Đây cũng vẫn là một ảo tưởng tự cho mình rất cao, căn bản không có cách nào thực hiện, thậm chí còn nực cười.
Có lẽ ả có thể tuỳ ý tổn thương một người có thiện ý và tôn trọng ả, nhưng sẽ không thể tổn thương một kẻ chưa bao giờ từng tôn trọng ả, tự tư tự lợi đến cùng cực như Dương Bình.
Liễu Mi lúc này hận, không phải vì ả nhận rõ ảo tưởng của mình, cũng không chỉ bởi vì Vương thị được đến vị trí hoàng hậu, mà là sự ghen ghét tràn đầy trong lòng khiến ả ý thức được, ả còn yêu Dương Bình. Ả muốn vị trí hoàng hậu, vẫn vì muốn trở thành vương hậu của hắn.
Liễu Mi cắm móng tay thật sâu vào trong thịt, kiêu ngạo và tình yêu không ngừng luân phiên dày vò trái tim ả, yêu hận đan xen, lửa giận khó tiêu.
Một khi đã như vậy, một khi đã như vậy……
*
Địch Kỳ Dã và Cố Liệt dùng mắt lạnh nhìn nhau hai ngày, cuối cùng Cố Liệt thả Địch Kỳ Dã đi tấn công Phong Tộc.
Trước khi đi, Địch Kỳ Dã vẫn muốn đòi một lời giải thích, hắn không nghĩ ra lúc trước rốt cuộc vì sao Cố Liệt nhất định không cho phép hắn đánh vượt ra khỏi biên giới Tần Châu.
Địch Kỳ Dã cho rằng, tuyệt đối không có khả năng có chiến cơ nào mà Cố Liệt có thể nhìn rõ ràng, nhưng hắn lại không nhìn ra được. Hắn đánh trận lợi hại hơn Cố Liệt nhiều.
Hắn đã không nghĩ ra, thì nhất định phải hỏi cho rành mạch.
Rốt cuộc biên giới Tần Châu có cái gì đặc thù?
Thế nên trước khi đi, Địch Kỳ Dã cũng không chơi chiến tranh lạnh với Cố Liệt nữa, chạy tới lều chủ soái, hỏi trực tiếp.
Cố Liệt một bộ đã sớm đoán được hắn sẽ tới hỏi, có lòng tốt giải thích: “Ta hù ngươi thôi.”
“Ta cần thời gian quan sát biến số bên trong Phong Tộc.”
“Nếu khi ấy ta nói, ‘đánh từ từ, không được truy kích’, chắc chắn ngươi sẽ tìm ra đủ loại lý do, đuổi một mạch theo ra ngoài, đi đánh rồi nói sau.”
“Cho nên ta cho ngươi một mệnh lệnh chi tiết, ‘không cho phép đánh vượt qua biên giới Tần Châu’, ngươi có đánh nhanh nữa, cũng không thể chạy ra khỏi biên giới, như vậy cũng tương đương với đánh từ từ.”
Địch Kỳ Dã không còn lời gì để nói.
Cố Liệt tổng kết bài học kinh nghiệm cho hắn: “Ngươi tự nhận đánh trận giỏi hơn ta, nên sẽ chỉ nghĩ tới nghĩ lui quanh biên giới Tần Châu, nghĩ ở đó có quân cơ khó lường, đương nhiên sẽ chẳng nghĩ ra được điều gì. Cái này gọi là người trong cuộc thì u mê.”
Cái gì mà trong cuộc u mê, không phải là học hư biết gạt người, còn càng lừa càng thuận tay à, Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt, khởi hành phạt Phong.
Địch Kỳ Dã dẫn binh lướt qua Tần Châu, ép vào biên giới Tây Châu.
Tây Châu nằm ở cực tây của đại lục, núi non liên miên, hoang vắng.
Dân phong nơi này còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn cả Thục Châu, tổng số dân cư thấp, nhưng có đông đảo bộ lạc, hơn nữa các bộ lạc ở Tây Châu còn cực kỳ thù dai, căm hận đến tận xương tuỷ những kẻ xâm phạm, dễ đánh nhưng không dễ trị.
Bởi vậy trên danh nghĩa Phong Tộc đã chiếm lĩnh Tây Châu hơn một năm, nhưng kỳ thật vẫn chưa thu phục được bộ lạc bản thổ, ngược lại còn thường bị phản kích quấy nhiễu đến phiền không chịu nổi.
Hiện tại Sở quân đuổi theo Phong Tộc đánh tới đây, các bộ lạc lập tức tập hợp, ra sức đánh chó rơi xuống nước. Phong Tộc thụ địch cả hai mặt, nhưng thủ lĩnh Ngô Côn lại quyết tâm không chịu trốn về phía tây, chia kỵ binh Phong Tộc thành năm đội, đánh tuần hoàn, thay phiên giao chiến với Sở quân, vẫn tính ngóc đầu trở lại.
Đại Sở muốn chinh phục thiên hạ, tất nhiên cũng phải thu phục Tây Châu, Địch Kỳ Dã rất cho các bộ lạc Tây Châu mặt mũi, chỉ cần dân binh của bộ lạc xuất hiện, tay hắn có ngứa ngáy nhiều nữa, cũng sẽ không đi lên quấy rầy công cuộc báo thù của bọn họ.
Ngày này lại thấy dân binh bộ lạc xuất hiện, Địch Kỳ Dã dứt khoát đóng quân ngừng chiến, ngồi bàng quan.
Đánh Phong Tộc đánh không cần bao nhiêu trình độ kỹ thuật, Địch Kỳ Dã vẫn luôn phân thần suy tư nên làm thế nào để ngăn cản Chủ Công can thiệp việc tư của mình. Nhưng từ kiếp trước đến kiếp này hắn vẫn luôn một thân một mình, thật sự không có kinh nghiệm, hắn không có khả năng không nói chuyện với Cố Liệt, cũng có nghĩa đã cắt đứt phương án giải quyết duy nhất, hơn nữa còn dễ dùng mà hắn thích.
Địch Kỳ Dã gọi giáo đốc Hổ kỵ tới.
“A Hổ, nếu ngươi quen một người, hắn không phải người thường, mà kiểu như hạ phàm”
“Tiên nữ hạ phàm? Là Chúc Nữ? Nàng tắm rửa, ta đi trộm quần áo, sau đó nàng gả cho ta làm tức phụ nhi? Cổ tích viết như thế.”
“…… Ngươi ra ngoài đi, gọi A Lang tới cho ta.”
Giáo đốc Lang kỵ đi theo giáo đốc Hổ kỵ cùng trở lại.
“A Lang, nếu ngươi quen một người thần thông quảng đại, hắn”
“Thần thông quảng đại? Là thần tiên ư? Hắn có thu đồ đệ dạy pháp thuật không? Xuyên tường đoán mệnh sống tới hai trăm chín chín?”
“…… Ngươi ra ngoài gọi A Báo tới đây.”
Giáo đốc Báo kỵ cũng đi vào.
“A Báo, nếu”
“Ta nghe hai tên này nói rồi, thần tiên hạ phàm gì đó, tướng quân, không ngờ ngươi còn thích xem thoại bản (2) nữa. Thần tiên có thể biết được bao giờ ta lên làm tướng quân không?”
“Đều ra ngoài! Gọi A Tả A Hữu tới.”
Không bao lâu, Tả đô đốc và Hữu đô đốc kề vai sát cánh đi vào.
Địch Kỳ Dã đau đầu, duỗi tay xoa thái dương, bỗng nhiên nhớ tới đây là động tác mà Cố Liệt hay làm.
“A Tả, A Hữu, nếu ngươi quen một người, không phải tiên nữ, không phải thần tiên, chỉ là một người phi thường lợi hại, liệu ngươi có nhúng tay vào việc tư của hắn không?”
Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng không hiểu vấn đề này đang hỏi về cái gì, hắn nghi hoặc nói: “Bất luận hắn có lợi hại hay không, đều không có đạo lý đi quản lung tung việc tư của người khác đi?”
Lời này rất là hợp lòng Địch Kỳ Dã, hắn cho A Hữu một ánh mắt khen ngợi.
Tả đô đốc Khương Thông lại không tán đồng: “Mấu chốt ở chỗ, quan hệ giữa người này và ‘ta’ là gì. Nếu là quen biết hời hợt, tất nhiên không nên xen vào việc của người khác, Nhưng nếu là bằng hữu tốt, cho dù hắn lợi hại đến đâu, nếu hắn gặp phải nan đề hay phiền toái nào đó, chẳng lẽ không quan tâm hắn hay sao?”
Hắn nói như vậy, Ngao Nhất Tùng tưởng tượng theo, rồi nói với Địch Kỳ Dã: “Tướng quân, Khương Thông nói có lý.”
Quan tâm bằng hữu?
Địch Kỳ Dã nhíu mày suy nghĩ cẩn thận.
“Tướng quân,” Khương Thông cười oán giận, “Đây vẫn là lần đầu tiên ngài tìm chúng ta tán chuyện, kết quả mới nói hai câu đã không để ý đến người ta rồi.”
Địch Kỳ Dã giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy Khương Thông miệng oán giận như vậy, nhưng ánh mắt lại quan tâm.
Ngao Nhất Tùng hát đệm theo: “Đúng thế! Tướng quân, Chủ Công nói ngài tìm cho bọn ta một đại sư huynh, không biết khi nào bọn ta mới may mắn được bái sư đây. Mà một lời của Chủ Công, tứ mã nan truy, hay hôm nào mấy ca làm bù lễ bái sư cho sư phụ ngài nhé?”
Hắn không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới lòng Địch Kỳ Dã lập tức cáu, đuổi người ra ngoài: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đang phiền đây.”
Khương Thông và Ngao Nhất Tùng nhìn nhau, cợt nhả mà đáp: “Vâng, sư phụ.”
Gọi xong liền chạy.
Địch Kỳ Dã tức giận đến quăng hổ phù.
Một đám đều học hư với Chủ Công.
Hổ phù xanh sẫm lăn mấy vòng, thấm ra ánh xanh trên trang giấy trắng.
Địch Kỳ Dã nhớ tới lời của đám giáo đốc Hổ Báo Lang kỵ. Nếu gặp được thần tiên, có người muốn cưới tiên nữ, có người muốn học phép thuật, có người muốn hỏi tiền đồ.
Đã từng, hắn tự so mình với thần tiên, nói cho một người, hắn đến từ một niên đại giống như tiên phủ thiên cung ở mấy ngàn năm sau.
Người đó không hỏi quỷ thần, không cầu trường sinh, chưa từng đe doạ hay dụ dỗ hắn —— người đó chỉ hỏi, ngươi từng trải qua điều gì? Lại vì sao đi tới kiếp này?
Quan tâm bằng hữu…… ư?
————————————————————–
Chú thích:
(1) Át thiên tử: nguyên văn ‘hiệp thiên tử’, trong câu ‘hiệp thiên tử nhi lệnh chư hầu’, ‘hiệp’ nghĩa là ép, lợi dụng, lấn lướt, tức là lợi dụng vua để ra lệnh cho chư hầu, vượt qua địa vị thiên tử, biến vua thành bù nhìn
(2) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này (theo QT)