Địch Kỳ Dã chán muốn chết.
Ngao Qua và Lục Dực sung sung sướng sướng đi đánh Tần Châu, hắn lại bị nhốt trong tẩm điện Sở Vương, nhàm chán đến mức phải tắm cho ngựa.
Hắn vốn nên đang sao chép quân quy, nhưng hắn thật sự lười chép mấy thứ liếc mắt một cái đã có thể nhớ kỹ, vì thế tính vu oan giá hoạ cho Vô Song, chờ Cố Liệt về, sẽ nói quân quy chép xong đều bị Vô Song ăn mất rồi.
Vô Song không biết nồi sắp ụp xuống, thoải mái dễ chịu để chủ nhân chải lông cho nó, mắt như nhắm lại, thần thái nhàn nhã.
Cận vệ đứng bên cạnh xách nước giúp Địch Kỳ Dã, nghe tiếng hí khò khè của Vô Song, bỗng nhiên vui vẻ nói: “Có tướng quân ở đây, tẩm điện thêm nhân khí, hiếm khi Chủ Công cũng thoải mái hơn, thật tốt.”
Địch Kỳ Dã nhướng mày, cười hỏi: “Ngươi không cảm thấy như vậy, không phù hợp với lễ nghĩa sao?”
Hắn và Cố Liệt ở chung tự nhiên, nhưng nghĩ kỹ, làm quân thân, sống chung như thế, thật ra vô cùng kỳ lạ.
Cận vệ kia một bộ thiên kinh địa nghĩa, biện giải cho Chủ Công nói: “Trên đời này không có quân tử nào càng hợp lễ hợp đức hơn Chủ Công, tuy rằng chưa từng có tiền lệ cấm túc tướng quân như thế này, nhưng cũng do Chủ Công tức giận việc tướng quân không yêu quý bản thân mình. Hơn nữa, tướng quân dụng binh như thần, lập được công lớn, Chủ Công đối xử với ngài đặc biệt hơn, có gì không thoả đáng đâu.”
Địch Kỳ Dã chỉ biết tạp binh Cố Liệt xếp cho hắn là người được chọn từ đội cận vệ, nhưng không biết tạp binh này còn là fan trung thành của Cố Liệt.
Vô Song nâng nâng chân, ý bảo Địch Kỳ Dã đừng có lười, chải mạnh tay lên, Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt, cúi đầu hầu hạ đại gia nó.
Buổi trưa, Cố Liệt quay về tẩm điện dùng bữa.
Đồ đạc trong tẩm điện bài trí quá mức đơn sơ, dường như khi Cố Liệt phân phó người hầu bày biện, căn bản không suy xét đến việc sau này sẽ có bạn đời, tất cả đều chỉ chế tạo cho một người dùng, nghe nói còn là những đồ vật mà khi chiếm cứ Sở Vương Cung, Cố gia Trung Châu từng ghét bỏ quá đơn giản nên đã ném vào kho không thèm dùng.
Địch Kỳ Dã ngồi cách Cố Liệt một trượng, đối diện lẫn nhau.
Dựa theo thông lệ, ngự trù sẽ tự mình dẫn người hầu của thiện phòng dâng lên món ăn của ngày hôm nay, hai hộp đồ ăn, đầy đủ chay mặn, ngoài ra còn có cơm nấu từ gạo Việt Khê, Cố Liệt nếm thử mỗi món một miếng như bình thường, rồi hỏi thăm ngự trù, nói: “Ngự trù vất vả rồi.”
Địch Kỳ Dã đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của ngự trù từ cái cắm béo hơi run run của hắn.
Đáng thương, một đầu bếp không chiếm được sự khen ngợi của thực khách, cũng giống như một tướng quân không được thừa nhận công lao, không có cảm giác thành tựu, tương lai thê lương, không tìm thấy được cả ý nghĩa tồn tại.
“Món giao bạch này hôm nay không tồi.” Địch Kỳ Dã cũng không phải vì thông cảm, ăn ngay nói thật thôi.
Ngự trù nhận được lời khen của Địch Kỳ Dã, lúc này tinh thần mới tỉnh táo dâng cao, dẫn thủ hạ lui ra ngoài, người hầu cũng rời ra ngoài bình phong —— Cố Liệt không thích lúc nào cũng có người hầu đứng bên cạnh.
Lưu lại hai người dùng bữa tự tại, Địch Kỳ Dã không tập trung ăn, mà chú ý quan sát Cố Liệt.
Cùng ăn cùng ở lâu như vậy, kỳ thật Địch Kỳ Dã không cần nhìn cũng biết, Cố Liệt nhất định sẽ gắp một đũa chay rồi gắp một đũa mặn, mỗi đĩa đều gắp mấy đũa, ngay cả phân lượng cũng không khác nhau là bao, bất luận thái sắc, bất luận mặn nhạt, ngày ngày đều như thế.
Rõ ràng sống ở thời cổ đại có được thảm thực vật rau quả phong phú, nhưng Cố Liệt ăn cơm, còn đơn điệu vô vị hơn cả thời đại uống thuốc dinh dưỡng của Địch Kỳ dã, dường như đối với hắn ăn cái gì đều không có khác biệt.
Tại sao lại như vậy, Địch Kỳ Dã rất tò mò.
Không chú trọng việc hưởng thụ đồ ăn thức uống, và trạng thái ăn gì cũng như nhau của Cố Liệt, có sự khác nhau về căn bản.
Dục vọng ăn uống của con người là dục vọng cơ sở nhất, nguyên sinh nhất, mạnh mẽ đến mức vượt qua tưởng tượng. Cho dù là ở thời đại của Địch Kỳ Dã, vật tư thiếu thốn cực độ, mọi người vẫn cuồng nhiệt làm phong phú khẩu vị của thuốc dinh dưỡng, bất chấp cả những thiệt hại về giá trị dinh dưỡng để đổi lấy hương vị ngon hơn.
Một người có vị giác bình thường, đã phải chịu giáo dục khắc nghiệt như thế nào, mới có thể ăn uống như vậy? Dưỡng phụ mà Nhan Pháp Cổ nhắc tới……
“Trên mặt ta có chữ à?” Cố Liệt buông chén đũa, rửa tay lau miệng, mới nhìn thoáng qua Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã không nhịn được hỏi: “Mấy món ăn này, ngươi thích món nào?”
“Đều được.”
Câu này có khác gì không trả lời đâu.
“Nếu ngươi nhất định phải chọn một món?”
Cố Liệt tiện tay chỉ một đĩa.
Địch Kỳ Dã đi qua, đậy hộp đồ ăn lại, nhướng mày hỏi: “Ngươi nói xem, ngươi vừa mới chỉ món nào?”
Trong lòng hồi tưởng lại trình tự bày biện của thức ăn trong hộp, Cố Liệt phỏng đoán ra: “Là củ sen.”
Cố Liệt vừa đáp khỏi miệng, mới phát hiện không đúng, nếu hắn thật sự cảm thấy món đó ăn ngon hơn hẳn, thì căn bản không cần phỏng đoán, hắn sẽ trả lời ngay lập tức, nhưng hắn căn cứ vào ký ức để phỏng đoán ra món ăn rồi mới đáp, đã để lộ ra chân tướng, hoàn toàn bị hành động đậy nắp hộp của Địch Kỳ Dã đánh lừa rồi.
Hỏi có một vấn đề nhàm chán thôi mà còn phải dùng cả chiến thuật.
Thành công lừa được Cố Liệt, Địch Kỳ Dã cũng không có bao nhiêu đắc ý, điều này thành công chứng minh kết quả quan sát của Địch Kỳ Dã, Cố Liệt thật đúng là ăn gì cũng không thành vấn đề. Hắn thấp giọng cười hai tiếng, thở dài cảm khái: “Chủ Công, ngươi thật là kỳ lạ.”
Lá gan càng lúc càng lớn.
Đối với con người không có một tí tự giác nào này, Cố Liệt lạnh nhạt đáp lễ: “Địch tướng quân, cũng vậy cũng vậy.”
Nói xong, Cố Liệt nhớ tới hỏi: “Quân quy chép xong chưa?”
Địch Kỳ Dã đáp rất lưu loát, chỉ về phía hiên sau: “Ta vừa chép xong rồi, đã bị Vô Song ăn mất. Không tin ngươi hỏi nó đi.”
Vẻ mặt hắn chính trực nghiêm túc, phảng phất như thể Vô Song đã thật sự ăn mất quân quy mà hắn vất vả lắm mới chép xong, mặt không đỏ tim không nhanh, có điều trên mặt mày cứ hơi lộ ra một chút đắc ý, như đang khiêu khích, chắc chắn Cố Liệt sẽ không phạt hắn nữa.
Cố Liệt nhìn hắn, không biết là nhận xét về đánh giá vừa rồi của hắn, hay nhận xét về lời nói dối của hắn, lắc đầu cười cười.
“Ngươi người này, đã ăn cướp còn la làng.”
*
Lại qua vài ngày, Cố Liệt và Địch Kỳ Dã “cãi nhau” về bản đồ kham dư Tần Châu.
Từ khi chiến tranh mô phỏng của Địch Kỳ Dã được năm vị đại thiếu khen nức nở trên trời có dưới đất không, đám người Khương Dương đều nóng lòng muốn thử, bị Địch Kỳ Dã tới một người giết một người, tới hai người giết cả đôi, hiện giờ cả ngày tướng lãnh Sở quân đều muốn chạy vào tẩm điện của Chủ Công.
Đáng tiếc Chủ Công ghét ồn ào, tướng lãnh bình thường không dám tới, đám Khương Dương cũng không dám ở lại lâu, kết quả một đội người còn bắt đầu cầu tình với Chủ Công, mong Chủ Công giải lệnh cấm túc cho Địch tiểu ca.
Nhóc con này quả thực quá có năng lực.
Không ngờ Chủ Công lãnh khốc vô tình, không chỉ không thả người, còn chiếm luôn địa lợi, lấy việc công làm việc tư.
Cố Liệt không giỏi lục chiến, hầu như trận nào cũng bị Địch Kỳ Dã treo lên đánh, hắn ngược lại không khó chịu, càng thua càng đánh, càng đánh càng thua, nhưng mỗi trận đều có một ít tiến bộ. Nếu không phải sự tình liên quan đến quân cơ, Địch Kỳ Dã thật cảm thấy nên cho ngự trù tới xem, học tập học tập tâm thái ưu tú của Chủ Công.
Người hầu nâng thư của Vi thừa tướng Yến Triều tiến vào, Cố Liệt quét mắt liếc qua, ném sang bên, tiếp tục nhìn bản đồ kham dư, cân nhắc nên giải quyết binh lính vây quanh của Địch Kỳ Dã như thế nào.
Địch Kỳ Dã lấy qua xem, đem rác rưởi mà đút Vô Song cũng không ăn, ném xuống đất lót chân.
Nhưng trong lá thư đó thật ra có mấy chữ khiến cho Địch Kỳ Dã chú ý, trùng hợp gần đây hắn vẫn luôn muốn hỏi Cố Liệt.
Trong thư Vi Bích Thần mắng Sở Vương Cố Lân Sanh tham công lớn, mới rước tới việc Phong Tộc mơ ước Yến Triều. Tên Vi Bích Thần này luôn thích đổi trắng thay đen về Sở Cố, mục đích viết thư của hắn cứ như để lưu trữ tài liệu tiểu sử cho bản thân, Địch Kỳ Dã cũng không tin lời hắn nói.
Nhưng riêng chuyện Sở Vương Cố Lân Sanh tấn công Phong Tộc, xác thực có điểm đáng ngờ.
Bắc Yến biên soạn 《 Sở Vương liệt truyện 》, nói Sở Vương Cố Lân Sanh vừa mới được phong Vương, đã bắt đầu ủng binh tự trọng, kháng chỉ không tuân, thoái thác mệnh lệnh muốn hắn chống lại Phong Tộc của tiên đế Yến Triều, chậm chạp không chịu xuất binh. Tiên đế phát ra tám đạo thánh chỉ liên tiếp, giận mắng Cố Lân Sanh có tâm mưu phản, mới khiến Cố Lân Sanh sợ hãi xuất binh, trục xuất Phong Tộc trở về thảo nguyên Đả Vân.
Nếu dùng từ “trở về”, thuyết minh Phong Tộc nguyên bản là dân tộc du mục sinh sống ở thảo nguyên Đả Vân. Câu văn trước đó còn dùng từ “chống lại”, thuyết minh Phong Tộc xâm nhập phía nam.
Nhưng mà, xa xưa hơn nữa, theo ghi chép của mấy chục năm về trước, cũng chính là 《 địa phương chí 》 thời kỳ Yến Triều khai triều, trong đó Phong Tộc lại không phải là dân tộc du mục.
Trong cuốn 《 địa phương chí Thục Xuyên 》 ghi lại, truyền thuyết tổ tiên Phong Tộc yêu thích du đãng, truy đuổi gió trong trời đất, di chuyển theo những cơn gió, phiêu bạc khắp nơi, bất tri bất giác đi khắp toàn bộ đại lục, cuối cùng hoá thân thành rồng trong một hồ nước mỹ lệ.
Thế nên Phong Tộc lấy “Phong” làm tên tộc, đồ đằng là một con rồng cưỡi gió bay đi. Phong Tộc tưởng niệm tổ tiên, lựa chọn một nơi có hồ nước mỹ lệ, xây sơn trại kề bên mặt nước, từ xưa phần lớn tập trung sinh sống ở Thục Châu.
Dựa theo 《 địa phương chí 》, Phong Tộc không những không phải là dân tộc du mục, còn là dân bản xứ ở Thục Châu.
Hai cuốn tư liệu lịch sử của Yến Triều tự mâu thuẫn lẫn nhau.
Rất có khả năng, là Yến Triều đuổi đi Phong Tộc vốn cư trú ở Thục Châu, sau đó lại nói bậy là do Phong Tộc xâm nhập phía nam, để thay đổi chính đáng một cuộc chiến bất nghĩa.
“Chủ Công,” Địch Kỳ Dã thử thăm dò hỏi, “Về chuyện Sở Vương tấn công Phong Tộc năm ấy, ngươi có biết không?”
Hoá ra hắn ôm 《 địa phương chí 》 cùng 《 Sở Vương liệt truyện 》 là để xem cái này, Cố Liệt liên kết manh mối, như đang suy tư gì đó, nói: “Khi ấy ta còn chưa sinh ra, biết rất ít. Ghi chép còn lưu trữ ở Sở cũng rất ít. Thế nào, ngươi có tâm đắc gì với đợt chiến dịch đó à?”
Địch Kỳ Dã lắc đầu: “Chỉ là có một ít nghi hoặc thôi.”
“Nghi hoặc gì?”
Địch Kỳ Dã có tuỳ hứng làm bậy đến đâu, cũng hiểu được Sở Vương Cố Lân Sanh là căn nguyên của toàn bộ Đại Sở, nhưng mà cái nghi vấn này lại liên quan đến nguyên tắc của Địch Kỳ Dã hắn, đã bắt đầu nói, liền không thể ngậm miệng im hơi lặng tiếng được nữa.
Hắn cách một sơn xuyên Thục Châu giống như đúc, nhìn về phía Cố Liệt đang cầm cây bút trúc.
Ở thời đại của Địch Kỳ Dã, người sống sót tự nhận đã tiến vào kỷ nguyên mới, gác xó những lịch sử thuộc về “người nguyên thuỷ”, chỉ có phản tổ dị loại không giống ai như Địch Kỳ Dã, mới có thể cảm thấy hứng thú với quá khứ, từ trong những câu thành ngữ tìm lại những điều lấp lánh của thời đại đã mất.
Cố Liệt là lý tưởng mà hắn tìm được từ đống giấy lộn đó.
Sách sử bình luận: Sở tổ, minh quân. Giỏi dùng người, mưu tính sâu xa. Vô tư vô tình, tài đế vương trời sinh.
Không chỉ là dựa vào ít ỏi một câu bình luận của nhà sử học, Địch Kỳ Dã lật xem chiến báo tàn khuyết của Sở quân, phỏng đoán ra một đường tranh bá hùng vĩ không chút sơ hở.
Cố Liệt thân mang thù máu, dấy binh phản Yến, là xuất binh có danh nghĩa; Cố Liệt từng được dạy dỗ rất tốt, Sở quân chưa bao giờ có ghi chép đồ thành, là trị quân có đạo; Cố Liệt sau khi lập Sở chưa bao giờ xâm lấn tộc khác, khuynh lực trị quốc, cuối cùng thành thịnh thế, là trị quốc có cách.
Một đế vương cổ đại gần như không chân thật.
Có lương tướng nào không muốn gặp minh chủ?
Nhưng tư liệu lịch sử rốt cuộc tàn khuyết, nhìn vào văn tự, Địch Kỳ Dã cũng không có cách nào xác nhận Cố Liệt đến cùng là một người như thế nào, trong lòng hắn đương nhiên sẽ tồn tại hoài nghi về Cố Liệt, hắn chỉ coi Cố Liệt như một người tượng trưng cho lý tưởng của mình, cũng chưa bao giờ đến mức cuồng nhiệt.
Địch Kỳ Dã biết rất rõ bản thân mình không hề sùng bái Cố Liệt.
Thiên tính của hắn kiêu ngạo, không thể tiếp thu bất luận kẻ nào đè trên đầu mình. Hắn trải qua cực khổ, nên không tin tưởng những biểu tượng nhìn như hoàn mỹ. Hắn luôn giả thiết những hoàn cảnh tệ nhất, dùng những khả năng xấu nhất để phỏng đoán lòng người, đây là đạo sinh tồn của Địch Kỳ Dã.
Nhưng có lẽ, trong tiềm thức, hắn vẫn luôn muốn tận mắt nhìn xem, nhìn xem đến tột cùng có một người như thế hay không.
Hắn không nghĩ tới, Cố Liệt là người như thế này.
So với ghi chép, càng không chân thật.
Đây là chân thật sao? Bên tai Địch Kỳ Dã dường như lại vang lên tiếng báo cáo tuyệt vọng của cậu binh lính trẻ tuổi sắp chết, đó là bi kịch tự tay hắn tạo nên, là quân lệnh hắn chấp hành, khiến những sinh mệnh tuổi trẻ đó trở thành đá kê chân cho kẻ khác.
“Chủ Công.”
Cố Liệt nhìn về phía Địch Kỳ Dã, chợt thấy người này bỗng nhiên trở nên sắc bén, cực kỳ nghiêm túc nói: “Năm đó Sở Vương Cố Lân Sanh đánh đuổi Phong Tộc, là đúng sao?”
“Địch Kỳ Dã, ngươi đang hỏi Chủ Công của ngươi, một tướng quân có nên nghe theo vương lệnh hay không sao?”
Cố Liệt bình tĩnh hỏi ngược lại như vậy, khiến Địch Kỳ Dã ý thức được bản thân hắn đang chui rúc vào ngõ cụt.
Đây là cổ đại, thời đại đế vương độc tôn, hắn nhất định phải liên hệ sai lầm của mình với quyết định của Cố Lân Sanh ư? Sau khi nhận được vương lệnh, Cố Lân Sanh đã cố gắng khuyên can, nhưng đó là điều cực hạn mà Cố Lân Sanh có thể làm, và đã làm được rất tốt, huống chi, Sở Cố đã phải trả một cái giá thảm trọng cho cơn phẫn nộ của tiên đế Yến Triều.
Hắn đặc biệt không nên đem vấn đề như vậy đi hỏi Cố Liệt, người sống sót duy nhất của chín tộc Sở Cố, là hắn sai rồi.
Địch Kỳ Dã cảm thấy băn khoăn vì sự cưỡng cầu của mình đối với cổ nhân.
“Địch Kỳ Dã,” Cố Liệt không biết trong đầu Địch Kỳ Dã đang nghĩ loằn ngoằn cái gì, bút trúc trong tay hắn điểm lên núi Thanh Thành trên bản đồ kham dư, một câu nói ra mấu chốt: “Ngươi nên hỏi ta, có thể hay không sẽ giống như tiên đế Yến Triều, phái ngươi đi đánh đuổi Phong Tộc.”
Địch Kỳ Dã kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn Cố Liệt, chần chừ mở miệng: “Ngươi,”
“Ta sẽ không.”
Cố Liệt ném bút trúc về trong ống, bình tĩnh nhìn người trước mắt.
Một lát sau, Địch Kỳ Dã gợi lên khoé môi, chậm rãi hạ xuống đầu gối bên trái, khẽ cúi đầu.
Cố Liệt xoay người rời đi, gió thổi màn lay, Địch Kỳ Dã nhìn thấy dưới ánh tà dương ngày thu, dáng người đĩnh bạt của cố Liệt trải một chiếc bóng thật dài trên mặt đất.
Đã gặp quân tử.
Địch Kỳ Dã vẽ ra lộ tuyến hành quân trên bản đồ kham dư, đánh hoa rơi nước chảy chiến thuật mà Cố Liệt vừa mất nửa ngày suy nghĩ ra, ở trong căn phòng không một bóng người, cười ra tiếng.