Sự thật chứng minh, người thật thà không phải không biết tức giận.
Lần này Chúc Bắc Hà không tìm hộ Địch Kỳ Dã bất cứ lý do gì nữa, trực tiếp đóng gói lời nhắn rồi hoả tốc truyền về Kinh Châu, cũng không kèm thêm công văn gì hết, ý là hắn mặc kệ, tự Chủ Công xem làm thế nào đi.
Hắn cũng chịu không có cách nào quản, quân lệnh của Chủ Công là cho Địch Kỳ Dã đánh Thanh Châu, kết quả người ta đánh hạ mỗi Thanh Châu thôi còn chưa đã ghiền, chạy đi đánh cả Trung Châu, chuyện này hướng nhỏ nói là trái lệnh, hướng lớn nói là tự ý điều động binh mã, Chúc Bắc Hà hắn quản thế nào được?
Thời điểm cấp báo vào phòng nghị sự, đúng lúc có cả Khương Dương ở đó.
Địch Kỳ Dã tam chiến định Thanh Châu, toàn bộ Kinh Sở đều truyền tụng tên của vị thần tướng này. Cố gia Trung Châu nhân cơ hội tấu thỉnh Chủ Công, nói vì nghênh đón Địch Kỳ Dã trở về, tự nguyện gánh vác chi phí, cử hành thịnh hội ở du viên Sở Vương Cung, quân thần chung vui.
Chủ Công ước chừng là có tính toán gì đó, vậy mà lại phê chuẩn phần tấu thỉnh này. Khương Dương tò mò thật sự, nhưng Chủ Công vẫn tỏ vẻ không muốn giải thích, hắn cũng không tiện hỏi, đầy bụng nghi vấn.
Cấp báo vừa tới, Khương Dương trông thấy Cố Liệt đứng bên cạnh án thư bóc tin, xem xong, lông mày hơi nhíu, mắt nhắm lại, như đang nhẫn nại cảm xúc, cuối cũng vẫn không nhịn được, bàn tay nắm cấp báo nặng nề vỗ xuống án thư.
Khương Dương gọi một tiếng Chủ Công, thử tiến gần, Cố Liệt rút tay lại, Khương Dương nhặt lên cấp báo đã nhăn dúm dó, vừa đọc xong, dây thần kinh nảy thình thịch.
“Thanh Châu đã định, ta dẫn binh tới Trung Châu phối hợp tác chiến, đi trước một bước, thỉnh Chúc tướng quân trấn thủ Thanh Châu, làm phiền rồi.”
Khương Dương sống ba mươi ba năm, chưa từng thấy vị chủ nào lớn gan như vậy.
Việc này bề ngoài là Địch Kỳ Dã tham luyến chiến trường, điều binh không lệnh, nếu bị văn thần biết được, sẽ lập tức bay thẳng lên thành ủng binh tự trọng! (1)
Nếu là lúc trước, Khương Dương nhất định sẽ lập tức góp lời với Chủ Công, nhất quyết không thể mặc kệ Địch Kỳ Dã tiếp tục tuỳ hứng làm bậy như thế, cần thiết phải chà bớt nhuệ khí của hắn.
Nhưng gần đây tâm tư của Khương Dương vẫn luôn đảo quanh người Chủ Công, ngày ấy tin chiến thắng đã bình định Thanh Châu truyền đến, Chủ Công lập tức hạ lệnh, ban cho Địch Kỳ Dã phong thưởng phi thường phong phú. Tuy nói công lao của Địch Kỳ Dã hoàn toàn xứng đáng, không có gì cần ý kiến, nhưng điểm đặc thù nằm ở chỗ Chủ Công đã nghĩ xong phần thưởng đó từ trước rồi. Điều này thuyết minh Chủ Công chẳng những tín nhiệm chiến lực của Địch Kỳ Dã, còn đã sớm kế hoạch xong nên ban thưởng cho hắn như thế nào. Chủ Công chưa từng thiên vị bất cứ tướng lãnh nào như thế, có chút khiến người khác phải tặc lưỡi.
Nhan Pháp Cổ chính cân nhắc ra được ý vị không bình thường trong việc đó, hắn tìm đến Khương Dương, hỏi Chủ Công có phải coi Địch tiểu ca như nhi tử để nuôi không thế?
Khương Dương mới nghe, chỉ thấy vớ vẩn. Chủ Công hai mươi tám tuổi, Địch Kỳ Dã cũng chỉ nhỏ hơn Chủ Công có bảy tuổi thôi, dù Địch Kỳ Dã vẫn còn khí phách thiếu niên, nhưng thế nào cũng không phải nuôi như nhi tử chứ?
Nhan Pháp Cổ cười cao thâm khó đoán, phân tích cho hắn:
Từ xưa đến nay, kẻ làm cha thường thường thiên vị đứa con trai giống mình nhất, đặc biệt là nếu người đó khi còn trẻ từng chịu khổ, sau này lại phát đạt, càng dễ dàng cưng chiều, bù đắp tất cả những gì năm đó mình không thể hưởng thụ cho đứa con trai này.
Ngươi coi, Địch Kỳ Dã nhìn giống như mới mười tám mười chín, lại anh tài ngút trời. Tuy nói tính tình không giống Chủ Công, nhưng đều là thiếu niên có tài hoa có khát vọng. Năm đó Chủ Công cõng thù hận gia tộc, không thể thả lỏng một giây phút nào, Địch tiểu ca hoàn toàn tương phản, tiêu sái tuỳ hứng.
Chủ Công cho tới giờ chưa từng thiên vị ai, thế nào lại cố tình dung túng Địch tiểu ca đủ đường? Nếu không phải hắn vô ý thức coi Địch tiểu ca thành bản thân mình năm xưa để nuôi, chẳng lẽ lại còn có ý với Địch tiểu ca chắc?
Khương Dương càng nghe càng thấy có lý, nghe đến câu cuối cùng, cắm quạt lông vào đai lưng, ra tay đánh người.
Tuy nói tên giả đạo sĩ Nhan Pháp Cổ này chưa bao giờ đáng tin cậy, miệng lưỡi trơn tru, đoán mệnh cũng không chuẩn, nhưng lời này Khương Dương nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là rất có đạo lý.
Vì thế Khương Dương nhìn tờ giấy nhắn này nghĩ trái nghĩ phải, vắt hết óc tìm ra điểm sáng, trấn an Chủ Công nói: “Ngài xem, lần này Địch tiểu ca còn thêm một câu ‘làm phiền rồi’.”
Cố Liệt đều tức cười: “Hoá ra Bắc Hà còn phải cảm ơn hắn à? Hắn cũng thật có năng lực, ngay cả Bắc Hà cũng bị hắn chọc đến nổi giận.”
Khương Dương lại khuyên: “Địch tiểu ca lần đầu lãnh binh, lại mới vào Sở quân không lâu, tự nhiên chưa quen quân quy. Thủ hạ của hắn lại đều là mấy thằng nhóc một lòng muốn đánh trận hám công lao, không phải ăn nhịp hết với nhau sao? Bọn họ đều là tuổi trẻ khí phách, ngược lại không phải mưu tính việc gì, khi nào về trừng phạt một trận là được rồi.”
Nói một hồi Khương Dương mới nhớ ra, cái tên đường đệ nhà mình chính là Tả đô đốc của Địch Kỳ Dã, lời nói này của hắn có tí giống như đang nương việc giải vây cho Địch Kỳ Dã để lấp liếm cho người nhà, xưa nay Khương Dương công tư phân minh, một lòng vì Sở, phản ứng chốc lát trong lòng sinh ra hổ thẹn.
“Tuỳ hứng làm bậy.” Cố Liệt ấn thái dương, lắc đầu, “Bảo hắn cẩn thận an nguy, hắn lại chạy ngay đến chỗ nguy, cùng một cái tính xui xẻo y như con ngựa của hắn.”
Hoá ra chuyện Chủ Công ngài để ý nhất không phải Địch tiểu ca tự tiện điều binh, mà là hắn không chú ý an toàn?
Khương Dương rút cây quạt lông từ đai lưng ra, lắc lắc, che khuất khuôn mặt, đảo trắng mắt nhìn chiếc thảm dưới đất, vứt hết đám hổ thẹn trong lòng mình lên chín tầng mây.
Có câu nói hoàng đế chưa vội kia gì đã gấp, Khương Dương hắn nam nhi tám thước, không phải kia gì, nên nếu Chủ Công không vội, hắn có cái gì phải gấp.
Cố Liệt làm Khương Dương viết thư đi mắng Địch Kỳ Dã, còn chính hắn viết thư đi trấn an Chúc Bắc Hà.
Khương Dương lĩnh mệnh, không biết xuất phát từ đâu cảm khái nói: “Chủ Công thật không dễ dàng.”
“Hả, sao lại nói lời này?” Cố Liệt nghi hoặc.
Địch Kỳ dã rốt cuộc chỉ là một người ngoài không rõ thân thế, Khương Dương lại lý giải Chủ Công, thân là gia thần trung tướng, nói cho cùng vẫn cần nhắc nhở một chút.
Khương Dương phe phẩy quạt lông, cười đến thực hiền từ: “Chỉ là lời nói việc làm của Địch tiểu ca tuỳ hứng, Chủ Công lại có thể săn sóc hắn vẫn còn niên thiếu. Ta nhớ tới Chủ Công năm ấy, ngày ngày chăm chỉ học văn học võ, dưỡng phụ còn yêu cầu khắc nghiệt, ngay cả mèo con cũng không cho phép Chủ Công thu nuôi, không có một phút nhẹ nhàng. Nên hiện giờ mới cảm thán.”
Cố Liệt sửng sốt, nhướng mày cười nói: “Ngươi thật là càng ngày càng từ ái. Khó trách Nhan Pháp Cổ ở sau lưng gọi ngươi là ‘má Khương'”
“Chủ Công, ta có việc gấp, xin cáo lui trước.” Khương Dương phất tay áo, vội vàng hành lễ xong rồi chạy, như đang vội vã tìm ai đó tính sổ.
Mèo con.
Cố Liệt kỳ quái sao bỗng nhiên Khương Dương lại nhắc đến con mèo đen mà hắn đều sắp không nhớ rõ nữa rồi.
Những chuyện không liên quan đến Đại Sở, Cố Liệt không để trong lòng, qua đi, liền quên.
Bị người khác thình lình nhắc tới, mới lại kéo nó ra từ nơi sâu thẳm trong ký ức.
Đó thật sự là một con mèo đen ngoan ngoãn đáng yêu, còn không to bằng lòng bàn tay Cố Liệt, bị người ta vứt bỏ ở sân thóc, vừa mới mở mắt, bị mưa xối ướt đẫm lông, giương miệng kêu to, tiếng meo meo bén nhọn, quá mức đáng thương.
Mưa càng rơi càng lớn, Cố Liệt thừa dịp mưa to, không có ai trong thôn chú ý, trộm nhặt mèo đen đang trốn dưới tảng đá về, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho nó cả đêm, vẫn luôn cảm thấy nó sẽ không chịu nổi.
Không ngờ mèo con này lại cứng cỏi như thế, không chỉ sống sót, còn cực kỳ thân cận với Cố Liệt. Cố Liệt không thể nuôi nó trong nhà, sáng sớm đã đi ra ngoài, sắp xếp nó ở trong một hốc cây khô ráo, phủ kín rơm rạ, lại đi tìm một ít cơm cá thừa đút cho nó ăn, vốn tưởng rằng mèo con không ăn được thức ăn cứng, nhưng nó ăn ngấu nghiến, không chê Cố Liệt chỉ có thể cung cấp cho nó có vậy, dường như biết chỉ có ăn no mới có thể sống sót.
Nó thật sự rất ngoan, cũng rất có linh tính, ngày thường sẽ không tuỳ tiện chạy ra khỏi hốc cây, chỉ khi nào Cố Liệt gọi nó, mới thân thiết kêu meo meo, bò lên người Cố Liệt, dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếm lòng bàn tay hắn.
Cố Liệt giống như bị lây bệnh ấu trĩ của nó, có lần trong lòng tò mò, mới lấy đặc sản đào vàng đầu thu trong thôn cho nó chơi, xem nó ôm quả đào to to cà răng, ngay cả vỏ đào cũng không cắn vỡ được, tức giận đến dùng chân sau đá văng quả đào sang một bên. Cố Liệt không khỏi cười rộ lên, ném quả đào đi, chỉ dùng chỉ gai cuốn thành một quả cầu sợi cho nó.
Chỉ là hồi tưởng lại như vậy, những hình ảnh ấy vẫn khiến Cố Liệt hơi gợi lên khoé môi.
Nhưng mạng của nó không giữ được.
Nhóc mèo đen ấy bị dưỡng phụ phát hiện, mèo con bị xách ở trong tay dưỡng phụ, chẳng khác gì đang xách một cái túi rách.
Dưỡng phụ bắt hắn quỳ xuống, chất vấn hắn vì sao lại lãng phí tinh thần, ham chơi nuôi sủng vật.
Cố Liệt nhận sai, nguyện ý đi tìm một nhà ở thôn trang khác không kiêng kị mèo đen để gửi nuôi.
Vừa nghe đến Cố Liệt còn muốn trèo đèo lội suối đi tìm nhà cho mèo con, ánh mắt dưỡng phụ nhìn về phía Cố Liệt, ngoại trừ phẫn nộ, còn có vô cùng thất vọng.
Dù Cố Liệt có bình tĩnh hơn nữa, cái thất vọng nùng liệt đến gần như giả dối đó vẫn khiến trái tim hắn đau nhói, thật giống như tộc nhân Sở Cố đã chết oan thực sự thất vọng về hắn rồi.
Mèo đen bị giơ lên trước mắt Cố Liệt, thanh âm dưỡng phụ thực lạnh lẽo, mệnh lệnh nói: “Giết nó. Nếu ngươi còn nhớ rõ ngươi cõng nợ máu, liền giết nó, nhớ kỹ nó chết vì ngươi!”
Cố Liệt tỉnh táo lại từ trong cảm xúc, kiên định mà cự tuyệt: “Không.”
“Sao ngươi lại lớn lên thành cái loại này.” Dưỡng phụ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ một con mèo cũng không dám giết, ngươi không xứng làm Sở Vương tôn.”
Cố Liệt đứng lên, hắn bình tĩnh nhìn dưỡng phụ: “Giết một con mèo con vô tội, chính chuyện Sở Vương tôn ‘dám’ làm? Đưa mèo cho ta, ta đem nó đi.”
Dưỡng phụ chưa bao giờ dự đoán được Cố Liệt sẽ phản kháng.
Hắn nhìn thiếu niên mười bảy tuổi trước mắt, thầm nghĩ nếu nhi tử của hắn còn sống, sao có thể kém cỏi hơn thứ đồ vật không biết nghe lời này?
Cố Liệt không ngờ dưỡng phụ đột nhiên bắt đầu phát cuồng, ném mạnh mèo con xuống trước người Cố Liệt: “Ta nói ngươi phải giết nó!”
Cố Liệt nhanh chóng quỳ xuống đất sờ lên cổ nó, đã quá muộn, chiếc đầu bé nhỏ của mèo đen mềm như bông mà đáp trên lòng bàn tay hắn, ngay cả kêu cũng không kêu nổi, đôi mắt xanh lục xinh đẹp mất đi thần thái, thậm chí chẳng thể nhìn Cố Liệt một lần cuối cùng, nhớ kỹ người đã hại chết nó.
“Nó đã chết.” Cố Liệt ôm mèo con vào lòng bàn tay, lại đứng lên, hắn bình tĩnh mà nhìn dưỡng phụ, “Nó còn nhỏ yếu hơn một đứa trẻ, nếu không chăm sóc cẩn thận, nó sẽ chết.”
Dưỡng phụ ý thức được Cố Liệt đã không còn là đứa bé trai bị hắn cứu ra năm đó, cao hơn hắn, dáng người luyện võ đĩnh bạt càng là cường tráng hơn hắn, chính hắn đứng trước một Cố Liệt như vậy lại không nhịn được lùi bước về phía sau.
Cố Liệt nhìn hắn, nhưng tiêu cự của tầm mắt lại hoàn toàn không ở trên người hắn: “Giống như con của ngươi, ngươi không trông nó, nuông chiều nó cho nó đi bơi, nên nó chết đuối.”
“Nó vì mày mới chết! Nếu không phải vì mày, nếu không phải vì mày!” Dưỡng phụ bị đụng tới chỗ đau, hét lớn.
Cố Liệt lại gật đầu: “Nó chết vì ta, thê tử của ngươi cũng chết vì ta. Ngươi vốn là hộ vệ Vương phủ, thê nhi bên gối. Cuộc đời của ngươi, cũng vì ta mà hoàn toàn thay đổi. Ta đều nhớ rõ.”
“Còn có một đôi mẹ con nọ vì ta mà chết, ta đều nhớ rõ.”
Cố Liệt hít sâu một hơi, vẫn cực kỳ bình tĩnh nói, “Nhưng ta cũng biết rất rõ ngươi hận ta, tựa như ta biết rõ ta không phải trời sinh đã sợ nước như ngươi nói với Khương Dương, mà con sông ngày hôm ấy khiến ta nhớ tới hai mẹ con bị thiêu chết.”
Thân hình nam nhân câu lũ xuống, như một ngọn núi cao sụp đổ, nhiệt lệ từ trong mắt hắn rơi xuống không một tiếng động.
Cố Liệt lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt dưỡng phụ: “Ơn cứu mạng, Cố Liệt chết trăm lần cũng khó có thể báo đáp. Ngài là nghiêm phụ, chín năm tới nay luôn đốc xúc Cố Liệt toàn lực dụng công vì phục Sở, ơn dưỡng dục sâu xa, Cố Liệt càng không có cách nào trả lại.”
Sau đó hắn lại một lần nữa đứng lên.
“Nhưng đứng trước mặt ngươi, không chỉ là Cố Liệt, còn là Sở Vương tôn. Ta không ngại ngươi ép buộc ta, vì thân ta còn mang thù máu, không xứng đáng được tồn tại nhẹ nhàng. Nhưng ta sẽ không để ngươi ép ta tổn thương kẻ vô tội.”
“Dưỡng phụ, nếu ngươi còn tự xưng mình là gia thần Sở Cố, còn treo thù diệt tộc bên miệng, vậy đừng quên mất —— ta là thiếu chủ của ngươi.”
Cố Liệt không nhìn người nam nhân tràn đầy uể oải, hắn nâng mèo đen đi ra ngoài, cẩn thận mai táng nó trong rừng trúc.
Hắn nhấc nó ra khỏi trái tim Cố Liệt, cõng nó trên lưng của Sở Vương tôn.
Năm rộng tháng dài, trái tim Cố Liệt trống rỗng không còn một vật, trên lưng Sở Vương tôn, máu chảy thành sông.
*
Lời của tác giả:
Khương Dương: Nếu không chúng ta tặng một con mèo cho Chủ Công đi
Nhan Pháp Cổ: Nuôi Địch tiểu ca phải chơi vui hơn nuôi mèo chứ?
Khương Dương: Tuy ngươi nói có lý, nhưng ta cứ thấy có chỗ nào sai sai
——————————————————————
Đọc câu cuối thương anh tui quá ;;A;; muốn quất xác lão già kia kinh khủng luôn, cả truyện hận nhất lão này