Dựa theo Cố Chiêu về hình dung với Dung Toại, tiểu thư Chúc gia quả thực là thiên tiên hoá người trần, dung mạo khí độ ấy, phàm phu tục tử căn bản không xứng.
Dung Toại cho rằng, đây đại khái là nhất kiến chung tình, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.
Nhưng, có thể khiến Thái tử gia đã nhiều năm đối mặt với dung mạo cấp bậc như Bệ hạ và Định Quốc Hầu nhất kiến chung tình, chắc hẳn phẩm mạo của tiểu thư Chúc gia cũng thật sự không tầm thường.
Đặc biệt là trong tin tức Trang Tuý ngầm vơ vét một vòng, tiểu thư Chúc gia không chỉ lớn lên đẹp, mà tâm địa cũng tốt, nghe nói tài học cũng vô cùng tốt, tóm lại, không có chỗ nào không tốt.
Chỉ có một điểm, đó chính là tiểu thư Chúc gia từ nhỏ thể nhược, tuy không đến mức nhiều bệnh tật, nhưng đúng là không khoẻ mạnh bằng nữ tử bình thường.
Bởi vậy phu thê Chúc gia rất yêu chiều tiểu nữ nhi này, trên Chúc Nhạn Hồ còn có hai ca ca, đại ca từ nhỏ lớn lên bên cạnh tổ mẫu, sau khi phân gia cũng không thân cận với phu thê Chúc Bắc Hà, dẫn theo thê tử nhậm chức ở địa phương, nhị ca Chúc Hàn Giang nhậm chức ở Công Bộ, rất được Bệ hạ coi trọng, cũng thập phần yêu thương tiểu muội.
Dung Toại cổ vũ Cố Chiêu: “Chủ tử, ngắm chuẩn rồi thì nhanh chân xin Bệ hạ cầu hôn đi.”
Nhưng, Cố Chiêu lại chìm sâu vào tự vấn.
Cố Chiêu rất nghiêm túc hỏi Dung Toại: “Ngươi nói xem, chỉ là một thoáng kinh hồng ta đã lập tức sinh ra hảo cảm với tiểu thư Chúc gia, có phải là không tôn trọng tiểu thư Chúc gia lắm không? Thế này có coi là thấy sắc nảy lòng tham không?”
Dung Toại choáng.
Sao nam nhân Cố gia cứ chạm vào tình cảm là đều nhọc lòng như thể làm cha thế này?
Dung Toại khoa trương thanh thanh họng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ tử, năm đó cha ngươi vừa nhìn thấy mẹ ngươi, đã phân quả đào cho người ta rồi.”
Không có sao hết, năm đó cha ngươi cũng vậy.
Cố Chiêu yên tâm.
*
Cố Chiêu cầm kết quả điều tra triệt để về Lại Bộ Thượng thư, Lại Bộ Hữu thị lang, cùng quan hệ lui tới giữa Nghiêm gia và Tả gia, tiến cung bẩm báo Cố Liệt.
Lại Bộ Hữu thị lang Tả Thành Lam, đã bại lộ tay chân từ vụ án Viên Phỉ khi Địch Kỳ Dã đi tuần phía Nam, chỉ là gã cho rằng Tả gia đang được trọng dụng, thân tộc Tả Lãng còn đang canh phòng biên giới vì quốc gia, càng vất vả công lao càng lớn, trong lòng mang may mắn, bị hình tượng khoan dung của Cố Liệt mấy năm gần đây che mắt, cho rằng chút động tác nhỏ này sẽ không bị Cố Liệt truy đến cùng.
Mà Lại Bộ Thượng thư Trần Tham, hắn khéo léo linh hoạt, không muốn đắc tội bất kỳ ai, nhắm một mắt mở một mắt với hành động của Tả Thành Lam, có câu thường đi ở bờ sông nào có không ướt giày, năm này qua tháng nọ đã bị Tả Thành Lam kéo xuống nước, cho dù hối hận, cũng không có đường cho hắn hối hận, loại chuyện này cũng không hiếm lạ trên quan trường.
Nghiêm gia và Tả gia, suy cho cùng chính là câu chuyện điển hình về quyền và tiền, thân thì thân, thật ra cũng không có quá nhiều nhược điểm.
Cố Liệt lắng nghe cặn kẽ, đôi lúc chỉ dẫn một vài điều, cũng không kinh ngạc về những thứ Cố Chiêu điều tra ra.
Điều này khiến cho đáy lòng Cố Chiêu càng khâm phục phụ vương sát đất, thật giống như trong triều giăng đầy những tơ sợi, tất cả đều bị nắm chặt trong tay phụ vương cậu, nên căng nên trùng, trong lòng phụ vương cậu vô cùng rõ ràng, ngay cả khi có đầu dây kia xảy ra vấn đề, cũng là nằm kế hoạch của phụ vương.
“Theo con thấy,” Cố Liệt cố ý kiểm tra bài, “Tiếp theo, nên làm thế nào?”
Những điểm đáng ngờ và chứng cứ Trang Tuý điều tra ra mà Cố Chiêu mang tới, rốt cuộc chưa từng lộ ra ngoài sáng, không phải quy trình chính thống.
Cố Liệt cho hai người họ điều tra trước, một là để Cố Chiêu làm quen một chút với Trang Tuý người nhất định sẽ tiếp nhận chức vụ Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ trong vòng hai ba năm tới, hai là thử thách Cố Chiêu.
Cố Chiêu thi lễ, nghiêm túc đáp: “Những điểm đáng ngờ này, nên do Trang Phó chỉ huy sứ giao cho Ngự sử đài, từ Ngự sử đài tố Lại Bộ thượng thư, Lại Bộ Hữu thị lang làm việc thiên tư trái pháp luật, sự việc liên quan tới một trong Lục Bộ Cửu Khanh, nên do tam tư Ngự sử đài, Đại lý tự và Hình Bộ hội thẩm, phải kết án phạt nặng, răn đe cảnh cáo.”
“Ừ.”
Đây tức là tương đối vừa lòng.
Cố Chiêu nhẹ lòng, lại nghe phụ vương hỏi: “Vậy theo suy nghĩ của con, cuối cùng, con sẽ xử trí ra sao?”
Cố Chiêu lại thi lễ, đáp: “Trần Tham biếm đi địa phương; Tả Thành Lam đoạt quan miễn chức; trấn an Tả Lãng, cảnh cáo Tả gia; đối với Nghiêm gia, án binh bất động.”
Cố Liệt khẽ gật đầu, cũng không keo kiệt lời khích lệ: “Rất tốt.”
“Tạ phụ vương.”
Cố Chiêu vui sướng.
Sau đó lại nghe Cố Liệt cười hỏi: “Quả nhân nghe nói, con út cuối cùng đã thành cây vạn tuế ra hoa?”
Câu này làm Cố Chiêu nỗ lực tỏ ra trầm ổn trước mặt phụ vương ngượng chín mặt.
Cố Liệt còn trêu cậu: “Cô nương Chúc gia như thế nào?”
Phụ vương hỏi về ý trung nhân, Cố Chiêu trấn định cảm xúc, trả lời đơn giản: “Không cốc sinh lan, nguyệt xạ hàn giang.” (
như lan sinh trong không cốc, như trăng chiếu rọi dòng sông)
Tám chữ ngắn ngủi này, vừa là khen Chúc Nhạn Hồ có dung mạo băng thanh ngọc khiết, vừa là khen Chúc Nhạn Hồ có phẩm hạnh văn nhã cao rộng.
Điều này khiến Cố Liệt cũng phải có chút kinh ngạc: “Chiêu Nhi khên ngợi như vậy, hiển nhiên cô gái này thật đặc biệt.”
Cố Chiêu đã có quyết định, thuận thế xin: “Thỉnh phụ vương làm chủ.”
Không ngờ tới Cố Chiêu không động lòng thì thôi, động một cái là cả tâm hồn, đây không chỉ là động lòng, mà còn có ý muốn xin Cố Liệt cầu hôn với Chúc Bắc Hà.
Cố Liệt không nhịn được học tướng quân nhà mình nhướng mày, nói: “Ý của con, Quả nhân đã hiểu. Quả nhân sẽ xem xét.”
Đây tức là xem xét không phản đối.
Phụ vương không làm việc lỗ mãng, Cố Chiêu cũng không mong chờ vừa nhắc đến đã thành công, hơn nữa trước nay cậu tôn trọng ý kiến của Cố Liệt, Cố Liệt đồng ý xem xét, đã là mục tiêu Cố Chiêu muốn đạt được chuyến này, vì vậy Cố Chiêu rất bình tĩnh, nói một tiếng: “Tạ phụ vương.”
Cố Liệt cho cậu lui xuống.
Cố Chiêu vừa đi, ghi chép về Chúc Nhạn Hồ đã đặt lên bàn Cố Liệt.
Cô nương Chúc gia này, quả thật chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm, thân thể ốm yếu, cần phải kiên trì chăm sóc tỉ mỉ, đây cũng là lý do Chúc gia chậm chập không bàn chuyện cưới hỏi cho nữ nhi.
Gia đình bình thường, gả vào, nhất định không sống thoải mái được như ở nhà mẹ đẻ. Mà gả vào nhà cao cửa rộng, tuy rằng không lo đồ bổ chén thuốc, nhưng nhiều quy củ nhiều tranh đấu, càng dễ hao mòn nữ nhi. Huống chi, cho dù nhà chồng đối xử với nữ nhi như con ruột, một khi gả vào, nhất định sẽ phải bước qua quỷ môn quan sinh đẻ.
Vậy nên phu thê Chúc gia làm người thanh chính, tuân theo quy củ, duy nhất chỉ có với ấu nữ này là cưng chiều đến độ không rảnh đi lo gái lớn gả chồng gì nữa, hận không thể mãi mãi giữ ở nhà nuôi.
Cố Liệt cũng có chút chần chừ.
Cố Liệt biết đối với chuyện tình cảm Cố Chiêu rất có xu hướng đi theo mình và Địch Kỳ Dã, nhìn dáng vẻ nhất kiến chung tình này của Cố Chiêu với cô nương Chúc gia, tám phần cũng thật sự là hạt giống si tình.
Lỡ như tuổi thọ cô nương Chúc gia thiếu hụt, có thể Cố Chiêu sẽ phải trải qua một lần tình kiếp.
Cố Liệt nhớ lại vài ngày trước, Dung Toại hồi kinh trước, miêu tả cho hắn phong thái của Địch Kỳ Dã trên sa trường Nam Cương sinh động như thật. Phong thái binh thần Đại Sở vẫn như xưa, uy phong nhường nào.
Dung Toại kể đến đoạn cao trào, quơ chân múa tay, hận không thể lại đi giết địch thêm lần nữa với Địch Kỳ Dã. Đặc biệt là đoạn Địch Kỳ Dã cố tình bị vây công, Dung Toại kể đến xuất sắc, trái tim Cố Liệt đi theo nhận từng đao từng đao đau đớn.
Nghe Dung Toại nói xong, toàn bộ lòng bàn tay Cố Liệt đẫm mồ hôi.
Ở chớp mắt ấy, Cố Liệt thật sự dâng lên ý nghĩ hoàn toàn khoá hắn lại trong Vị Ương Cung.
Nhưng, suốt mười năm Địch Kỳ Dã chưa từng bước lên chiến trường, vì sao? Còn không phải vì Cố Liệt hắn.
Vì hắn, Địch Kỳ Dã đã thoả hiệp đến vậy, hắn cũng không thể quá trói buộc Địch Kỳ Dã. Hơn nữa, Cố Liệt không muốn nổi lên tranh chấp với Địch Kỳ Dã. Huống hồ tranh cũng vô dụng.
Mà Cố Liệt đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu hai ba năm nữa Địch Kỳ Dã lại ra ngoài làm một lần như vậy, trái tim mình có chịu được không?
Không được.
Hắn đã bốn mươi tư, nếu Địch Kỳ Dã xảy ra chuyện, đó sẽ là trung niên tang thê, quả thực moi tim đào phổi, đau trong đau.
Vậy nên Cố Liệt phải nghĩ cách, khiến Địch Kỳ Dã tự mình hiểu ra.
*
Địch Kỳ Dã đến Lan phủ, trả lại chiếc chén ngọc tịnh tuyết hồng mai.
Lan lão gia tử vốn kiên quyết không chịu nhận.
Địch Kỳ Dã nói: “Tâm ý, lòng ta nhận. Nhưng rốt cuộc ta không phải họ Lan.”
“Nếu chiếc chén ngọc này là vật gia truyền của Lan thị, nên tiếp tục được truyền xuống ở Lan gia.”
Thấy sắc mặt Lan lão gia tử dịu xuống, Địch Kỳ Dã bổ sung: “Chiếc chén ngọc này nằm trong tay ta, cuối cùng sẽ sung vào quốc khổ thôi.”
Địch Kỳ Dã chỉ định thuyết minh truyền thừa bị đứt đoạn một cách trực quan, nhưng Lan lão gia tử và Lan Duyên Chi cùng nghĩ đến Địch Kỳ Dã bị nhốt trong thâm cung, không thể có cả thê nhi, đều lộ ra vẻ bi thương, nhưng sự việc liên quan đến Bệ hạ, ngay cả một câu thương tâm cũng không thể nói ra.
Địch Kỳ Dã còn tưởng rằng bọn họ cuối cùng đã hiểu ý mình, thở phào nhẹ nhõm, đặt hộp gấm đựng chén ngọc xuống.
“Nếu Định Quốc Hầu nhất định trả lễ,” Lan lão gia kiềm chế cõi lòng tràn đầy thê lương, gắng gượng cười nói, “Như vậy, để bồi thường, về sau Định Quốc Hầu cố gắng thường tới phủ ngồi một chút đi, lão hủ đã là người nửa thân chôn trong đất vàng, chỉ sợ cũng không gặp được mấy lần nữa.”
Lời này nghe không may mắn, nhưng Lan Duyên Chi lại không ngăn cản, Địch Kỳ Dã lập tức hiểu, Lan Duyên Chi vội vã đưa tổ phụ vào kinh thành, có lẽ chính là vì thân thể lão gia tử quả thực không tốt.
“Điều này,” Địch Kỳ Dã rốt cuộc không thể cự tuyệt, “Dĩ nhiên nghe theo.”
Thật vất vả rời khỏi Lan phủ, Địch Kỳ Dã gặp Khương Duyên trên phố.
Khương Duyên vẫn là Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ, nhưng hắn đã xin Bệ hạ một đặc ân, trong hai tới ba năm nữa, khi Trang Tuý tiếp nhận chức vụ, hắn có thể rút lui, nhận một chức quan nhàn tản trong kinh thành, chuyên tâm chăm sóc Mục Liêm.
Cũng không phải Mục Liêm đã xảy ra bất trắc gì, mà là một phần vì Mục Liêm làm Ngự sử đại phu thật sự quá bận, mặt khác, dù sao Mục Liêm cũng không khoẻ mạnh được như người thường.
Khương Duyên săn sóc, vui lòng nhận chức quan nhàn hạ để về nhà chăm sóc tức phụ.
Kể lại cho Địch Kỳ Dã, Khương Duyên còn rất là tự hào, nói đùa: “Sư phụ, đệ tử rể con đây, xứng chức mười hai vạn điểm luôn đó.”
Đầu tiên là Lan lão gia tử nói mình không sống được bao lâu, lại tới Khương Duyên lên kế hoạch về hưu ở nhà chăm tức phụ, trở lại Vị Ương Cung, Địch Kỳ Dã đang định cảm khái hai câu với Cố Liệt, đã nghe Cố Liệt nói: “Ngày mai, ngươi thay ta tới Chúc phủ thăm Bắc Hà, qua năm thân thể hắn không khoẻ. Trước khi đi, ngươi tới Thái Y Viện một chuyến, lấy đơn thuốc và dược liệu mà cao đồ của Trương lão kê cho Bắc Hà nhé.”
Sau hai còn có ba, thế nào mà gom nhau lại trùng hợp như vậy, Địch Kỳ Dã khó hiểu nói với Cố Liệt: “Sao bỗng dưng bọn họ, không phải già rồi, thì là đang kế hoạch già rồi nên làm gì thế này.”
Cố Liệt hỏi hắn: “Định Quốc Hầu có kế hoạch gì không?”
Địch Kỳ Dã không hề quan tâm nói: “Ta có già đâu.”
Cố Liệt day day thái dương, không nghe ra ngữ điệu nói: “Nhưng ta đã già rồi.”
Địch Kỳ Dã cười: “Ngươi nào có già như vậy, ngươi mới bốn mươi tư được không.”
Thấy hắn day thái dương, Địch Kỳ Dã qua ngồi bên cạnh hắn, kéo tay hắn xuống, đổi thành tay mình day cho hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi đau đầu?”
Cố Liệt cười cười: “Chỉ là hơi mệt thôi.”
Địch Kỳ Dã nhẹ nhàng mát xa cho hắn, nhưng vẫn không nhịn được trợn trắng mắt: “Suốt ngày nghĩ nhiều như thế, ngươi không mệt ai mệt.”
Cố Liệt nhắm hai mắt không nói chuyện.
——————————————————–
Lời tác giả: Chủ công khống chế route tình cảm – bước cuối cùng trong kế hoạch