Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 119: ★ Lửa thiêu sông Ô ★



Sau vài ngày chiêm bao, Địch Kỳ Dã lo lắng thế cục tiền tuyến, quyết định hành quân ngày đêm.

Sự thật chứng minh tính chính xác của quyết định này.

Toàn bộ dòng chảy sông Ô Lạp Nhĩ đông thành băng cứng, đại tuyết như lông ngỗng liên miên đắp thêm một tầng tuyết thật dày trên mặt băng, cung cấp lối tắt thiên nhiên cho kỵ binh Thứ Y Nhĩ Tộc xâm phạm phương Nam.

Giữa gió tuyết gào thét, tướng quân bạch y giáp sắt dừng ngựa trông xa, lưng thẳng như tùng, mắt sáng như đuốc.

Phía sau hắn, thành Sa Đồ bị tàn phá yên tĩnh như thể đã chết đi giữa phong đao tuyết kiếm này.

“Tướng quân!” Cận vệ tiến đến bên ngựa chiến bẩm báo, giọng nói thô ráp khản tiếng.

Địch Kỳ Dã rũ mắt nhìn hắn: “Thế nào?”

Cận vệ nghiến răng nói: “Mười hộ, chín không!”

Sự dã man của Thứ Y Nhĩ Tộc, nằm ngoài dự đoán của Đô đốc phủ Dực Châu, do năm xưa Địch Kỳ Dã tập kích năm thành liên tiếp, không phí một binh một tốt đã doạ lùi kỵ binh Thứ Y Nhĩ Tộc, vậy nên bọn họ đều cho rằng Thứ Y Nhi Tộc không có gì đáng sợ, thậm chí cho rằng Bệ hạ phái Định Quốc Hầu tới là làm điều thừa thãi, tới khi chân chính giao thủ, mới biết không ổn rồi.

Bọn họ không bảo vệ được thành Dã Canh, thương vong thảm trọng, chỉ có thể lùi về phía sau, rút lui đến thành Sa Đồ, cuối cùng thành Sa Đồ cũng thất thủ.

Nếu không phải Địch Kỳ Dã dẫn binh đuổi tới kịp thời, vào lúc bọn họ đang tháo chạy lần thứ hai, một đà tiến công, không những chém giết đẩy lùi Thứ Y Nhĩ Tộc đang chuẩn bị tiếp tục xâm nhập phía Nam, thậm chí còn một tiếng trống làm nên tinh thần đoạt lại thành Sa Đồ một lần nữa, thì chỉ sợ ba toà thành phía sau cũng không thể may mắn thoát nạn.

Nhưng chờ tiến vào thành Sa Đồ xem xét, ngay cả lính Sở có tuổi đời già nhất, cũng không nhịn được rơi lệ.

Có thể cướp, đều bị cướp đi rồi.

Có thể giết, đều bị giết cả rồi.

Thành Sa Đồ biến thành một toà thành chết không còn chút sinh cơ.

Thành Sa Đồ mới bị Thứ Y Nhĩ Tộc chiếm lĩnh vài ngày đã như thế này, thành Dã Canh bị công phá sớm nhất, đã không có hy vọng suy đoán lạc quan.

Bất luận là tinh binh đi theo Địch Kỳ Dã lên phương Bắc, hay binh lực còn sót lại của Đô đốc phủ Dực Châu, mấy vạn binh mã, vắng lặng không tiếng động.

“Đi thôi.”

Địch Kỳ Dã quay đầu ngựa, hướng mặt về Đông Bắc: “Chúng ta đi đoạt lại thành Dã Canh. Làm máu của Thứ Y Nhĩ Tộc, nhuốm đỏ bờ sông Ô Lạp Nhĩ!”

Các tướng sĩ rống giận, cùng xoay người lên ngựa, đi theo chiến thần của bọn họ, lao tới Dã Canh.

Cùng lúc đó, Thứ Y Nhĩ Tộc bị đánh đuổi về thành Dã Canh, tướng lĩnh quý tộc của bọn chúng đang khắc khẩu.

Tướng lĩnh quý tộc Thứ Y Nhĩ chia làm hai phái với ý kiến trái ngược.

Một phái cho rằng, hôm qua bị quân đội Đại Sở đánh cho chạy trối chết, chỉ là do lúc sau có thêm một nhánh Sở quân gia nhập ngoài dự đoán của bọn chúng, chứ không phải nhánh Sở quân đó mạnh cỡ nào, bọn chúng hẳn là nên phản sát, tiêu diệt nhánh quân đó, tiếp tục xâm phạm phía Nam.

Một phái khác cho rằng, bọn chúng đã phạm phải sai lầm khinh địch, trong số chúng có người còn nhớ rõ Địch Kỳ Dã, đặc biệt là con chiến mã màu đen kia của Địch Kỳ Dã. Trong cuộc chiến đụng độ ngày hôm qua, bọn chúng kinh ngạc phát hiện mỗi một con ngựa của kỵ binh Đại Sở, đều cao lớn cường tráng hơn ngựa Mông Cổ mà bọn chúng lấy làm tự hào. Điều này nói lên sức chiến đấu của Đại Sở đã vượt xa so với Đại Yến ngày trước. Bọn chúng hẳn là nên lập tức mang theo chiến lợi phẩm rút khỏi Đại Sở.

Bọn chúng đã từng viễn chinh châu Âu, đánh hạ một toà thành tiếp một toà thành, đánh tới nơi nào liền giết tới nơi đó, bọn chúng không có văn minh, trước nay chỉ có chinh phục cướp bóc, không đồng hoá không thống trị, đao của bọn chúng chính là tín ngưỡng của bọn chúng, bọn chúng tàn nhẫn với nô lệ, ác độc hơn với ngoại tộc.

Cũng giống như phương thức bọn chúng chinh phục những thành trì này, cậy mạnh đánh phá, cũng không lùi lại phòng thủ, hoặc là sống hoặc là chết. Dùng hung ác dã man tuyệt đối, giết sạch những kẻ ngoại tộc tự xưng là văn minh.

Cho dù bị ngoại tộc đánh cho xám xịt chạy về quê, bọn chúng còn nghĩ rằng, bọn chúng vẫn có thể thắng đám hàng xóm gầy yếu trên đại lục phương Nam này.

Sự ngạo mạn giống nhau trong xương cốt làm hai phái tranh chấp không ngừng, không ai nhường ai.

“Các lão gia,” lính nô lệ Thứ Y Nhĩ quỳ xuống đất bò vào, “Đại Sở, tướng quân bạch y, đánh tới rồi!”

“Cái gì?!”

Tướng lĩnh quý tộc vội vàng mặc vào áo da, sải bước lấy đại đao, chạy ra ngoài xem.

Thiên quân vạn mã rầm rập tới, cờ Sở sừng sững không ngã giữa gió tuyết, xông ở trước nhất, là tên tướng quân bạch y đã chém giết vô số binh lính nô lệ và ba vị tướng lĩnh quý tộc của bọn chúng.

Con đại hắc mã làm bọn chúng phải ghen tị đó, giương lên móng trước, đã đạp vỡ ngực lính nô lệ trước mặt, tướng quân bạch y chém ngang trường đao, một chiếc đầu người tóc bện dài bay cao cao lên trời, lại rơi thật mạnh xuống đất, bị đại hắc mã đá một chân lăn đi.

Máu phụt ra bắn lên gương mặt như bạch ngọc của người nọ.

Hắn ngẩng đầu giữa khe hở chém giết, nhìn về phía bonj chúng, sau đó, thúc ngựa đen dưới thân, lao nhanh tới.

Các tướng lĩnh quý tộc Thứ Y Nhĩ lòng lạnh toát, vội vàng lên ngựa, hô quát binh lính nô lệ bọc hậu cho bọn chúng.

Trái tim Địch Kỳ Dã thiêu đốt lửa giận.

Người Thứ Y Nhĩ Tộc đã phạm vào hành vi xâm lược không thể tha thứ.

Hắn nói muốn cho máu kỵ binh Thứ Y Nhĩ Tộc nhuốm đỏ sông Ô Lạp Nhĩ, thì hắn nhất định sẽ làm được.

“Giết ————!”

*

Một trận chiến, đánh hai ngày hai đêm.

Tuyết trên bờ sông Ô Lạp Nhĩ đều bị nhuộm thành sắc đỏ, sau đó biến đen, sau đó bị chiến mã chém giết tới lui của hai bên đạp thành đất bùn.

Cuối cùng, binh Sở đạt được thắng lợi.

Các quý tộc Thứ Y Nhĩ bị đánh kinh hồn bạt vía, dẫn theo binh lính nô lệ còn sót lại hoảng sợ bước lên mặt sông Ô Lạp Nhĩ đã đông lạnh rắn chắc.

Chiến lợi phẩm bọn chúng cướp bóc từ thành Sa Đồ và thành Dã Canh, một bộ phận đã đưa về bên kia sông Ô Lạp Nhĩ, mà phần còn lại, bị bọn chúng vứt bỏ ở bờ sông, không còn cơ hội đưa về Thứ Y Nhĩ Tộc.

Điều làm bọn chúng nghi hoặc là, tướng quân bạch y đó chuẩn bị cung tiễn thủ, nhưng chậm chạp không bắn tên.

Chẳng lẽ Đại Sở rốt cuộc sợ hãi thực lực của Thứ Y Nhĩ Tộc, không dám thật sự giết cùng tận? Bọn chúng một bên nghi hoặc, một bên giục ngựa chạy như điên, hận không thể dùng một bước lướt qua mặt sông Ô Lạp Nhĩ rộng lớn.

Chờ đại bộ phận Thứ Y Nhĩ Tộc đã tới phụ cận khu vực lòng sông, Địch Kỳ Dã giơ lên cánh tay, làm một dấu hiệu.

Mũi tên nhọn đầu quấn vải tẩm dầu hoả bị bậc lửa, bắn ra cực nhanh. Một mũi tên châm lửa dừng trên tuyết, dẫn tới người Thứ Y Nhĩ Tộc dừng chân vì nghi hoặc.

Bắn tên lên tuyết thì có ích lợi gì?

Bỗng nhiên, lửa dữ phóng lên cao, ngọn lửa nung chảy tuyết, nước tuyết lan tới đâu, liền thiêu tới đó, kỵ binh Thứ Y Nhĩ Tộc cách gần nhất hoá thành một quả cầu lửa trong biển lửa. Nếu bọn chúng nhảy xuống ngựa, trông đợi vào việc lăn lộn trong tuyết để dập lửa, thì mùi dầu hoả gay mũi trong nước tuyết sẽ tuyên cáo đường sống của bọn chúng đã hoàn toàn bị cắt đứt tại đây.

Chỉ là mấy phút ngắn ngủi, hơn một nửa số kỵ binh Thứ Y Nhĩ Tộc đã bị vây trong ngọn lửa hừng hực trên mặt băng, quay cuồng tru lên. Người Thứ Y Nhĩ Tộc kịp chạy lên bờ trong lòng vẫn mang theo sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa rợp trời dường như sẽ vĩnh viễn không dập tắt trên mặt sông.

Địa phương chí của thành Sa Đồ ghi lại, phía Bắc thành Sa Đồ có suối nước đen, không thể dùng để uống, có thể đốt lửa nấu cơm, vì vậy còn được dặt tên là nước mỡ, dầu hoả. Ngoài ra có thể thêm vào nguyên liệu mực chế tạo mực thỏi, đen hơn và sáng hơn so với mực Tùng Yên, vậy nên cũng được đặt tên là núi sơn, đá sơn.

Mấy nghìn năm sau, nó được coi là dầu mỏ, là một trong những nguồn năng lượng mà nhân loại từng sử dụng rộng rãi nhất trong lịch sử.

*

Cố Liệt không ngờ Địch Kỳ Dã đánh giặc vẫn nhanh chóng y như trước.

Hắn vốn định tìm lý do xử lý Đạo đài Bắc Tân Đạo, lót đường cho Địch Kỳ Dã giúp Khương Thông chuẩn bị Đô hộ phủ Bắc Vực, nhưng đó dù sao cũng là một Đạo đài, không có khả năng nói xử lý là xử lý. Sau đó vì hai thành Sa Đồ, Dã Canh bị tàn sát, khiến một loạt vấn đề điều chỉnh dân cư, trấn an dân tâm nối đuôi nhau đến, hắn căn bản chưa kịp làm.

Kết quả tin đại thắng truyền đến, qua thêm hai ngày, Tri châu Dực Châu đã thật cẩn thận dâng sổ con, nói Đạo đài Bắc Tân Đạo có trách nhiệm rất lớn trong việc thành Sa Đồ thất thủ, đã bị Định Quốc Hầu xách lên cửa thành chém rồi.

Có ngôn quan tố Định Quốc Hầu vận dụng tư hình.

Cố Liệt xụ mặt nói, Định Quốc Hầu không phải tướng lĩnh bình thường, quả nhân cho hắn tuỳ cơ ứng biến, thời gian chiến tranh há có thể cổ hủ như vậy.

Ngôn quan kia bị Bệ hạ túm đầu ụp cho hai chữ cổ hủ to bự, vài ngày vẫn chưa tỉnh táo lại.

Có đồng liêu khuyên hắn, nói ngài cũng không xem người ngài tố chính là ai, khai triều bốn năm, đã khi nào ngài thấy Bệ hạ tức giận với Định Quốc Hầu chưa?

Cố Liệt đâu chỉ không tức giận.

Cố Liệt quả thưc sắp kiêu ngạo muốn chết vì tướng quân nhà hắn rồi.

Kiếp trước đánh bao lâu? Suốt một năm. Hao phí bao nhiêu lương bạc? Không chỉ gấp mười.

Cái này gọi là nhà có hiền thê.

Cố Liệt cũng không thể nói câu này ra ngoài, chỉ có thể mịt mờ cảm thán với Khương Dương: “Định Quốc Hầu, thật hiền.”*

*Hiền: có tài có đức, không phải hiền lành

Khương Dương cũng chắp tay nói: “Binh thần Đại Sở ta, tất nhiên thiên hạ vô song.”

“Chiến mã Vô Song, cũng lập công rất lớn,” Cố Liệt yêu ai yêu cả đường đi, cũng khen sang cả Vô Song luôn.

“Vâng,” nhìn ra nỗi niềm muốn khoe khoang này của Bệ hạ, Khương Dương bóp mũi phụ hoạ, “Ngựa tốt, người càng tốt hơn.”

Sử quan ghi chép lên giấy: Bệ hạ cực kỳ vui mừng.

“Cũng không biết bao giờ về kinh.”

“Nếu nhanh, cuối tháng này hoặc đầu tháng sau,” Khương Dương là thừa tướng, hắn tất nhiên biết đến tiến độ chuẩn bị Đô hộ phủ Bắc Vực, Địch Kỳ Dã chỉ cần giúp Khương Thông liệt ra hệ thống và chương trình cơ bản, vì vậy phỏng đoán, “Muộn nhất, giữa tháng sau cũng nên về tới nơi.”

Sử quan ghi chép lên giấy: Bệ hạ cực kỳ nhớ mong.

*

“Tướng quân,” Khương Thông cứ khuyên can Địch Kỳ Dã mãi, cũng có chút xấu hổ, “Ngài không quản ngày đêm giúp ta, cũng chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu, hay dưỡng thương thêm vài ngày cho lành, rồi hẵng đi.”

Địch Kỳ Dã giữ cánh tay phải bất động, tay trái kéo dây cương, linh hoạt xoay người lên ngựa: “Không cần, ta còn có chuyện quan trọng ở kinh thành.”

Khương Thông lui mà cầu tiến: “Vậy ít nhất đổi xe ngựa đi.”

“Không cần,” Địch Kỳ Dã cúi người, xoa xoa đầu Vô Song, “Ta cùng ông bạn già này, chạy thêm một chuyến đường xa.”

Chạy thêm một chuyến đường xa, hay chạy một chuyến đường xa cuối cùng? Binh thần Đại Sở, lương tướng như vậy, vì sao cứ nhất định phải trở về, bị nhốt trong kinh thành, làm một Định Quốc Hầu cơ chứ. Khương Thông nghẹn lòng, quỳ xuống bên ngựa chiến, giọng nói như nghẹn ngào.

“Tướng quân.”

“Hôm nay từ biệt, không biết ngày nào gặp lại.”

“Núi cao sông dài, chỉ nguyện sau này còn tái kiến. Mong tướng quân bảo trọng nhiều hơn, thuộc hạ Khương Thông bái biệt!”

Hắn như vậy, Địch Kỳ Dã không biết nên giải thích từ đâu, dứt khoát không giải thích nữa. Hắn nóng lòng trở về gặp Cố Liệt.

Trong tiếng tuyết rơi rào rạc, chợt có tiếng ngựa hí lên, sau đó là tiếng vó ngựa chỉnh tề.

Tướng quân bạch y giáp sắt thân cưỡi hắc mã, dẫn dắt mấy chục cận vệ, xông vào đại tuyết mênh mang, càng lúc càng xa, chạy về hướng kinh thành.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv