Cố Liệt nhắm mắt, trước mắt lại là dáng vẻ bạch y giáp sắt của Địch Kỳ Dã, dẫn theo tinh binh Đại đô đốc phủ, xuống ngựa từ biệt trước cửa cung.
Như vậy, dường như hoàn toàn chẳng có gì thay đổi so với năm ấy gia nhập Sở quân. Phảng phất thời gian ba năm nay chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, có lẽ là hoa trong gương, trăng trong nước, chẳng thể coi là thật.
Đó là Địch Kỳ Dã của hắn, là hắn tự tay mặc vào bạch y, tự tay thắt chặt giáp sắt, tự tay hạ chỉ……
Bất luận bản thân là Sở Vương tôn hay đế vương Đại Sở, hai đời, Cố Liệt từng làm ra rất nhiều quyết định, dĩ nhiên không có khả năng mọi quyết định đều là đúng, trong những quyết định chính xác, phái Địch Kỳ Dã đi Bắc Cương* đánh lùi Thứ Y Nhĩ Tốc, có thể nói, là một lần khó nhất. (*Bắc Cương: vùng biên giới phía Bắc)
Nhưng đây là phương pháp tốt nhất để giải quyết.
Thứ Y Nhĩ Tộc chịu đựng một mùa đông bụng đói cồn cào, rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, mài đao soàn soạt với Đại Sở đang dần dần giàu có, muốn nhân lúc Đại Sở bận rộn xây dựng, đánh cướp vật tư, cắn xuống mấy miếng thịt, đồng thời cũng thử điểm giới hạn của đế vương Đại Sở.
Vậy nên, trận đánh này, không những phải đánh, mà còn phải đánh cho bọn chúng đau, đau đến không dám lại sinh ra lòng thèm muốn Đại Sở, ít nhất trong vòng mấy năm, đều không dám tái phạm.
Thứ Y Nhĩ Tộc xuôi về phía Nam, còn làm Cố Liệt thấy được chỗ thiếu sót trong hệ thống quân sự của Đại đô đốc phủ – Binh Bộ, bởi vậy đánh xong trận chiến này, còn phải thiết lập riêng một Đô Hộ Phủ ở Bắc Vực, mà ba vùng Tây Bắc, Tây Nam, Nam Cương cũng cần thiết lập tương tự, thuộc quản lý của Đại đô đốc phủ, cấp bậc cao hơn Đô đốc mười châu, để có thế phản ứng càng nhanh chóng, càng linh hoạt khi ứng đối với đột kích của ngoại địch.
Mà thiết lập Đô Hộ Phủ Bắc Vực, sắp xếp điều động nhân viên, những việc đó đều yêu cầu một người không có tư tâm, còn có thể đại biểu cho Cố Liệt để hoàn thành.
Bởi vậy, Địch Kỳ Dã là lựa chọn tốt nhất. Thậm chí có thể nói, là lựa chọn duy nhất.
Phái Địch Kỳ Dã xuất chinh, quyết định này, là chính xác.
Địch Kỳ Dã cũng bị gò bó trong cung rất lâu rồi.
Về tình về lý, đều nên quyết sách như thế, thực tế, Cố Liệt cũng hạ mệnh lệnh như vậy, thế nhưng người đã xuất chinh bảy tám ngày, Cố Liệt vẫn cứ luyến tiếc.
Cố Liệt hồi tưởng lại, còn có chút bất đắc dĩ. Hắn rõ ràng luyến tiếc, lại nhất định phải dằn lòng hạ lệnh, mà Địch Kỳ Dã rõ ràng muốn đi, nhưng vì sợ hắn luyến tiếc, ngược lại chủ động nhượng bộ.
Nhưng kỳ thật, trong lòng Cố Liệt ngoại trừ luyến tiếc, còn có một phần sợ hãi.
Đây là đầu năm Sở Sơ thứ tư, cũng không phải cuối năm Sở Sơ thứ năm, Cố Liệt biết. Địch Kỳ Dã không có trận chiến không đánh thắng, Cố Liệt cũng biết Nhưng vạn nhất có một lần vạn nhất……
Cố Liệt thậm chí không dám nghĩ.
Một chữ tình, luôn có thể khiến bách luyện cương hoá thành nhiễu chỉ nhu, con người dẫu bình tĩnh, cũng khó tránh được ruột gan rối bời, trằn trọc khó yên.
Cố Liệt thở dài, cầm lấy hổ bông mà Địch Kỳ Dã đặt trên gối mềm trước khi đi ngắm nhìn.
Lúc ấy Địch Kỳ Dã thấy khuôn mặt hắn tràn đầy u sầu, cố ý nào là chê cười hắn giống như mẹ hiền tiễn con xuất chinh, nào là tự tay nhếch ra nụ cười trên mặt hắn, cuối cùng cũng chịu ngừng, lấy hổ bông từ trên giá bác cổ xuống, đặt trên gối mềm, quay người chủ động ôm eo Cố Liệt, hôn hôn cằm hắn, nói: “Để nó ngủ cùng ngươi. Không cho ngươi ngủ không ngon đâu đấy.”
Nghĩ Địch Kỳ Dã, Cố Liệt cong lên khoé môi, đầu lưỡi lướt qua hàng răng, duỗi ngón tay chạm chạm mũi hổ bông, dứt khoát lật chăn, đi thư phòng nhỏ.
Dù sao cũng không ngủ được, không bằng làm thêm ít việc.
*
Có đôi khi mọi sự cứ vội vàng kéo nhau tới như vậy, Cố Liệt chân trước tiễn đi Địch Kỳ Dã, sau lưng, Quốc Tử Giám Tế tửu Chúc Ung lão gia tử, tới gặp Cố Liệt xin từ chức, nói muốn cáo lão hồi hương.
Chúc Ung dần cao tuổi, tinh thần quả thật không tốt, đặc biệt là bệnh lâu năm về xương hông và xương bánh chè, thời tiết phong hàn vừa tới, toàn thân liền phát đau, ông cũng luyến tiếc tàng thư trong Thiên Hạ Tàng Thư Các, nhưng thật sự đã già rồi.
Chuyện này, Cố Liệt thật ra đã có chuẩn bị từ lâu.
“Ngài muốn về Kinh Châu?” Cố Liệt đối đãi với Chúc Ung, từ trước đến nay luôn lễ nghĩa khách khí.
Chúc Ung lão gia tử cười cười: “Hồi Bệ hạ, đúng vậy, kinh thành vào đông quá lạnh lẽo, Định Quốc Hầu còn nói lạnh, huống chi bộ xương già này của vi thần.”
Biết Địch Kỳ Dã và lão gia tử là bộ đôi chơi nối thành ngữ cố định, hai người thân cứ như bạn vong niên, Cố Liệt cũng cười nói: “Ngài còn nhớ hắn, sao không đợi hắn trở về rồi hẵng đi.”
“Ai,” Chúc Ung lão gia tử rất lạc quan, “Định Quốc Hầu mới tuổi này, vi thần và hắn, sớm một bước muộn một bước, thế nào cũng có cơ hội gặp lại. Bệ hạ chuyển lời giúp vi thần, chỉ nói, vi thần mời hắn tới chơi Kinh Châu, bất kể khi nào hắn tới, Chúc gia đều chào đón hắn làm khách.”
Cố Liệt hơi dừng một chút, mới lại bật cười: “Được. Ngài yêu quý hắn, quả nhân nhất định sẽ chuyển lời.”
Cố Liệt nói thêm: “Về lý, nếu lão gia tử ngài về quê ngậm kẹo đùa cháu, vốn không nên làm phiền ngài, nhưng quả nhân nghĩ, việc này không thể không có ngài. Quả nhân có một yêu cầu quá đáng thế này.”
Chúc Ung vội vàng quỳ xuống: “Vi thần thẹn không dám nhận, xin Bệ hạ hãy nói.”
“Tàng thư được chỉnh lý ra từ Tàng Thư Các, quả nhân đều cho người sao chép thành mấy phần, một phần trong đó, đưa đến Vân Mộng Trạch, lưu trong thư viện Vân Mộng đang xây dựng. Số sách chỉnh lý ra kế tiếp, cũng sẽ sao chép đưa đi.”
“Cổ ngữ nói, duy Sở hữu tài*. Kinh Sở ta địa linh nhân kiệt, tài tử như cá diếc qua sông. Nếu có thể may mắn nhận được chỉ dẫn của ngài, mở lớp dạy học giảng giải, nhất định có thể nuôi dưỡng ra càng nhiều lương đống tài năng cho Đại Sở.”
*Duy Sở hữu tài: Kinh Sở có người tài, không phải mình Sở có người tài nhé:3
“Chúc lão gia tử, thư viện Vân Mộng, quả nhân, giao cho ngài nhé?”
Vừa nghe có thể tiếp tục nghiên đọc kinh điển của Thiên Hạ Tàng Thư Các, một người yêu sách như Chúc Ung sao có thể từ chối, bởi vậy ông cười to nói: “Bệ hạ, ngài đây là treo củ cải đỏ thẫm trước mắt lão phu, lão phu nào có lý do không đồng ý?”
Cố Liệt cũng cười, đội một cái mũ cao lên cho Chúc Ung: “Ngài tuổi già chí chưa già, công lao tại thiên thu.”
Tàng thư của Thiên Hạ Tàng Thư Các, không chỉ được sao chép lưu trữ ở Vận Mộng Trạch, mà ngoại trừ Trung Châu, năm trường thi lớn trong thiên hạ, Thục Châu, Kinh Châu, Thanh Châu, Lôi Châu, Tần Châu, đều xây dựng thư viện, chuẩn bị mời đại gia toạ trấn, mở các lớp dạy học giảng giải, truyền thừa kinh luân.
Thư viện Vân Mộng đúng lúc gặp Chúc Ung cáo lão hồi hương, bởi vậy chuẩn bị xong đầu tiên, bốn vùng còn lại, cũng sẽ lần lượt mở thư viện.
Nghĩ tới khoa cử sang năm, Cố Liệt lại bắt đầu trầm tư, cận vệ ở bên ngoài bẩm báo: “Bệ hạ, gia chủ Nghiêm gia đã tới.”
“Cho nàng tiến vào.”
Nghiêm Lục Oánh rũ mắt cung kính bước vào, quỳ xuống đất, hành lễ nói: “Dân nữ Nghiêm Lục Oánh, kiến quá Bệ hạ.”
Lần trước nàng nhầm bảo ngọc thành ngọc giả, bị Cố Liệt cảnh cáo một phen, trên dưới Nghiêm gia đều e sợ lại xảy ra sơ sót, vì vậy càng thêm cẩn thận dè dặt, làm việc cũng có chút lo sợ nơm nớp.
Mặc dù Nghiêm Lục Oánh cảm thấy, Bệ hạ cảnh cáo, thuần tuý là giúp Định Quốc Hầu phủi sạch quan hệ, tránh cho Nghiêm gia “ăn vạ” Định Quốc Hầu, làm Định Quốc Hầu bỗng nhiên thêm cái tiếng nhận của đút lót. Nhưng trải qua khoảng thời gian quỷ quái dưới tay Dương Bình trước khi Bắc Yến huỷ diệt, độ nhát gan của người Nghiêm gia, đã tới mức chim sợ cành cong, thậm chí có người bắt đầu oán trách cả gia chủ nàng, Nghiêm Lục Oánh vừa tức vừa không thể mặc kệ, thật là chẳng biết làm sao.
Nghiêm Lục Oánh đang nghĩ ngợi việc này, Cố Liệt cũng chủ động nhắc đến: “Nghiêm gia chủ kiến thức rộng rãi, lần trước nhìn nhầm bảo ngọc thành ngọc giả, thật ngoài dự đoánn của mọi người.”
Nghiêm Lục Oánh vội vàng nói: “Bệ hạ, mặc dù Nghiêm gia xuấn thân từ nghiệp quan tiền triều, nhưng trân bảo đỉnh cấp như vậy, thật sự chưa từng được chạm vào, tục ngữ nói, làm quan ba đời, mới biết mặc áo ăn cơm. Ngài là hậu duệ vương tước, những thứ được thấy từ nhỏ, còn nhiều hơn rất nhiều những thứ ta được thấy cả đời. Việc này là khuyến điểm của Nghiêm gia, xin Bệ hạ thứ tội.”
“Nghiêm gia chủ nói rất đúng,” Cố Liệt cảm thán nói, “Bạo quân tiền triều dựa vào nghiệp quan kiếm cơm, lại cưỡng chế lệnh ‘thương nhân và con cháu không được tham gia thi khoa cử’, khiến Nghiêm gia các ngươi cứ thấp hơn hai nhà còn lại trong tứ đại danh phiệt một đầu.”
Nghiêm Lục Oánh nghe ra ngụ ý của Cố Liệt, kinh hỉ nói: “Bệ hạ?”
Nhưng Cố Liệt lại xoay vần câu chuyện: “Tứ đại danh phiệt tiền triều, có hai nhà xuất thân từ nghiệp quan, mặc dù không thể khoa cử nhập sĩ, nhưng tiền triều tham hủ dơ bẩn, mua quan bán chức thành phong trào tốt tươi, vì vậy Nghiêm gia các ngươi cũng có không ít người từng đội mũ quan chóp đỏ.”
Nghiêm Lục Oánh lạnh toát sống lưng, không dám biện giải, lại thấp giọng gọi một tiếng: “Bệ hạ.”
“Đại Sở ta tuyệt đối không thể có phong trào mua quan,” Cố Liệt gõ nhẹ bàn, “Nhưng thương nhân có công kinh thương, cưỡng chế không cho khoa cử, thật sự trái với lẽ thường.”
“Con cháu Nghiêm gia, cũng có không ít nho sinh tuấn tài.”
Cảm xúc của Nghiêm Lục Oánh bị lời nói của Cố Liệt kéo lúc lên lúc xuống, cuối cùng nghe thấy tin tức tốt này, gương mặt vẫn lộ rõ nét vui mừng, lớn tiếng nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Cố Liệt tiếp tục nói: “Nhưng dù sao con đường khoa cử, như cá nhảy Long Môn, ngàn dặm mới tìm được một. Quả nhân đã từng nói, Nghiêm gia các ngươi chuyên tâm kinh thương, ngày sau, quả nhân tất có trọng dụng. Hiện tại, quả nhân cũng cho ngươi một câu chắc chắn, không đến ba năm, Nghiêm gia các người nhất định sẽ trở thành người khổng lồ. Cũng chưa chắc không thể, cao lên một tầng.”
Đây lại càng tin tốt vô cùng to lớn, Nghiêm Lục Oánh quỳ sát mặt đất bái một lần: “Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, Nghiêm gia nhất định tận tâm tận lực, hành thương vạn dặm vì Bệ hạ, thúc đẩy thương nghiệp thiên hạ lớn mạnh vì Đại Sở!”
“Tốt!”
Cố Liệt khen: “Nghiêm gia chủ không hổ là cân quắc của Đại Sở ta, lần này đi phương Bắc, quả nhân còn có vài câu dặn dò, ngươi cần phải nhớ kỹ.”
Nghiêm Lục Oánh trịnh trọng đáp: “Vâng, dân nữ ghi nhớ.”
Gia chủ Nghiêm gia xuất cung với vẻ mặt ngập đầy mừng vui.
*
Sau vài lần biện luận trên triều, thánh chỉ cho phép thương nhân và con cháu thương nhân tham gia khoa cử, cuối cùng đã phát ra.
Tri phủ Tiền Đường Trác Tuấn Lang, hoàn thành công vụ một ngày, rốt cuộc rời nha môn, đi đến Lan phủ quý khí hơn người.
“Trác huynh!” Lan Duyên Chi thấy hắn, đứng dậy khỏi ghế bập bênh bích ngọc trải lông trắng muốt, cười lớn nói, “Ngươi nghe thấy tin tốt chưa?”
Con cháu thương nhân có thể tham gia khoa cử, không biết có bao người hân hoan nhảy nhót.
“Đúng là vì tin tốt này,” Trác Tuấn Lang thành khẩn chắp tay với Lan Duyên Chi, “Chúc mừng Lan đệ, tài trí nay có thể toả sáng, có cơ hội vào trường thi đọ sức!”
Lan Duyên Chi sai thị nữ mang viên tửu thiên kim khó mua tới, nói với Trác Tuấn Lang: “Nào, hôm nay cao hứng, hai ta bạn tốt, không say không về!”
Hai người họ, một đẹp một xấu, một người toàn thân cẩm tú, một người quan bào đơn giản, nhưng lại cùng khí phách hăng hái như nhau, lực lượng ngang nhau, đều là tuổi trẻ tuấn tài không thể khinh thường.
“Được,” tin tốt siêu lớn như vậy, Trác Tuấn Lang cũng hiếm khi phá lệ, “Ta đây liền làm phiền, Lan lão gia tử có ở nhà không?”
Lan Duyên Chi thở dài một tiếng: “Tổ phụ đi lễ tạ thần…… Mang theo bài vị của cha mẹ ta, và bài vị trường sinh (1) của đại ca.”
Cha mẹ hắn chết trên đường kinh thương, khi đó đại ca còn nhỏ, từ ấy lạc đường, không còn tin tức.
Trác Tuấn Lang không tiện khuyên giải an ủi, chỉ nâng chén nói: “Uống rượu. Ta biết rượu này tất nhiên có điểm đặc biệt, còn thỉnh Lan đệ không phiền mà chỉ giáo.”
“Đây là viên tửu, còn gọi là rượu khỉ, là rượu do khỉ lớn trên núi ủ ra, một vò này, có thể bán vạn kim.” (2)
“…… Nhiêu?”
“Vạn kim.”
“…… Lan đệ, ta bỗng nhiên nhớ ra cửa sân sau nhà ta chưa khoá, ta đi trước nhé.”
“Ngồi xuống. Ngươi sống ngay trong nha môn, đâu ra cửa sân sau? Hơn nữa, ngươi có gì đáng mà trộm? Ở Tiền Đường làm quan thành kiểu như ngươi, khai thiên tích địa cũng chỉ có mình ngươi thôi.”
*
Ngày này, cận vệ tuỳ quân cưỡi khoái mã trở về, dâng tin tức của Định Quốc Hầu vào cung.
Cố Liệt vội vàng mở thư xem, cả trang chỉ một chữ.
Địch Kỳ Dã tiện tay vẽ một chiếc giường, trên giường viết một chữ, một chữ mà từng nét bút đều cố ý hơi run run.
“Lạnh”
Cố Liệt không nhịn được cười ra tiếng..
—————————————————————-
Lời tác giả:
Bệ hạ: Đế vương giường không, online nhớ vợ
—————————————————————-
Chú thích:
(1) Bài vị trường sinh: là bài vị được lập để cầu phúc cho người sống, không phải bài vị tế người chết
(2) Viên tửu: rượu khỉ, là loại rượu do khỉ hái quả ném vào động, sau thời gian dài những loại quả này sẽ dần lên men, tự ủ thành rượu